Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 153: Vụ nổ (1)




Hứa Tân Niên nhìn chằm chằm hắn một lát, hỏi: “Nếu không có thì sao?”
“Vậy thì thôi.”
Nhìn theo đường ca bị đưa vào thông đạo âm u, Hứa Tân Niên rời khỏi phòng tra tấn, tìm được ngục đầu, đường đường chính chính đưa lên ngân phiếu ba mươi lượng, nói: “Ta cần thu hồi một vật phẩm của đường huynh.”
Ngục đầu đương nhiên không có ý kiến, có tiền cái gì cũng dễ xử lý.
Lập tức dẫn Hứa Tân Niên đến phòng kho, lấy ra một bọc đồ, bên trong là thứ lột xuống từ trên người Hứa Thất An.
“Chiêng đồng, yêu bài, bội đao, đồng phục đều không thể mang đi.” Ngục đầu nói.
Những thứ này đều là đồ của nha môn Đả Canh Nhân.
Hứa Tân Niên đơn giản mò mẫm một phen, chạm đến một tấm gương tinh xảo, chất liệu ngọc thạch, mặt gương hoa văn mờ nhạt phác họa thành cung nỏ, ngân phiếu… các đồ án kỳ quái.
Hứa Tân Niên dùng ba mươi lượng ngân phiếu đổi đi vật phẩm của đường huynh, hắn mang tấm gương ngọc thạch nhỏ thu vào trong tay áo, đi ra khỏi địa lao, ở cửa gặp Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu chờ đợi đã lâu.
Tống Đình Phong nói: “Bằng thư ra vào hoàng thành chúng ta đã làm sẵn, ngươi chưa từng đi nơi đó, do hai người chúng ta dẫn đường đi.”
Hứa Tân Niên chắp tay nói lời cảm tạ.
Tống Đình Phong khoát tay: “Chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, tất cả đều không cần nói.”
Ba người cưỡi ngựa đi nhanh, tới cửa hoàng thành gần nhất, Tống Đình Phong lấy ra bằng thư nội bộ nha môn Đả Canh Nhân, thoải mái vào hoàng thành.
Ven đường không ngừng bị Kim ngô vệ tuần tra hỏi, sau đó là Vũ Lâm vệ.
Rốt cuộc tới ngoài cung thành, lại bị ngăn cản.
Bằng thư nha môn Đả Canh Nhân chỉ có thể làm tới một bước này, đi tiếp vào trong, chính là cung thành, cung thành tuy rất lớn, nhưng trên danh nghĩa là nhà của hoàng đế.
Hứa Tân Niên nói: “Tại hạ học sinh thư viện Vân Lộc, cùng trưởng công chúa là quen biết cũ, có việc thỉnh cầu, mong thông truyền.”
Tình huống trưởng công chúa theo học ở thư viện Vân Lộc mọi người đều biết, thị vệ không làm khó dễ, bảo ba người chờ, liền vào bên trong.
Một khắc đồng hồ sau, thị vệ quay về, nói: “Đi theo ta đi.”
Hắn dẫn ba người vào cung thành, cảnh báo: “Đừng nhìn lung tung, đừng nói lung tung, chú ý lời lẽ hành động của mình.”
Hứa Tân Niên hơi cúi đầu, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu biết rõ quy củ, cúi đầu đi nhanh.
Cho dù bọn họ vào cung thành, cũng chỉ có thể đi ở trên mấy con đường nào đó, nếu là đi nhầm, bị cấm quân hỏi, lấy không ra bằng thư tương ứng, đao nói đến là đến.
Đi thật lâu, rốt cuộc đi tới Lãm Nguyệt điện trưởng công chúa ở lại, trước cánh cửa sơn son đã có hai vị cung nữ chờ.
Cung nữ hành một lễ, đợi sau khi Hứa Tân Niên đáp lễ, dẫn ba người vào vườn ngự uyển.
Hành lang qua vườn, đoàn người Hứa Tân Niên được đưa tới nhã thất tiếp đãi khách nhân.
Người đẹp cung trang ngồi ở trên bàn đối diện cửa, trong tay đang cầm một quyển sách, thưởng thức trà, tao nhã mà nhàn nhã.
“Điện hạ, khách nhân đến rồi.” Cung nữ nói một tiếng, liền xoay người rút lui.
Hứa Tân Niên khom người vái, cất cao giọng nói: “Vân Lộc thư viện Hứa Tân Niên, ra mắt trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa cười nhẹ nói: “Từ Cựu tìm bản cung có việc gì.”
Nàng quả thật có biết Hứa Tân Niên, trước kia theo học ở thư viện Vân Lộc, từng có vài lần gặp gỡ, thẳng đến ngày đó phái người tra xét Hứa Thất An, mới tính là có ấn tượng tương đối khắc sâu đối với Hứa Tân Niên người này.
Từ Cựu... Hứa Tân Niên ngẩn ra một phen, hắn không kinh ngạc trưởng công chúa nhớ rõ mình, vị hoàng nữ này thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, đã gặp qua là không quên được, phi thường biết lung lạc nhân tài.
Hắn bất ngờ là trưởng công chúa thế mà nhớ “tự” của mình, nhưng hắn chưa bao giờ chính thức kết giao với trưởng công chúa.
Trưởng công chúa gọi như vậy, thật ra có chút thất lễ, nhưng không thể nghi ngờ đã kéo gần lại quan hệ hai bên, làm Hứa Tân Niên rất hưởng thụ.
Hứa Tân Niên không phải đèn cạn dầu, cảm xúc nhanh chóng lắng đọng lại, thành khẩn nói: “Từ Cựu đường huynh gặp nạn lớn, xin trưởng công chúa ra tay cứu viện.”
Trưởng công chúa vẻ mặt khựng lại, trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ lộ ra sự kinh ngạc, nói: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Hứa Tân Niên mang sự việc nói cho trưởng công chúa, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu bù lại chỗ thiếu.
Nói xong, Hứa Tân Niên vái lần nữa: “Đường huynh làm việc tất nhiên xúc động, nhưng tràn đầy tấm lòng son. Hắn nếu không ra tay, vậy đứa trẻ đáng thương đã gặp Chu Ngân la làm nhục.
“Nơi nghĩa tồn tại, không ngả về quyền, không để ý lợi. Đường huynh không phải người đọc sách, nhưng tấm lòng son này, khiến người đọc sách chúng ta dâng lên sự kính trọng.”
Mục đích hắn dẫn câu, kinh điển là vì dẫn tới trưởng công chúa cộng hưởng, nàng cũng coi như nửa người đọc sách.
Trưởng công chúa trầm ngâm, một lát sau nói: “Kết quả xử phạt của Ngụy Công?”
“Chu Ngân la cách chức, vĩnh viễn không dùng. Đường ca của ta... Bảy ngày sau chém eo.” Hứa Từ Cựu trầm giọng nói.
Trưởng công chúa im lặng, khuôn mặt lạnh lùng làm người ta nhìn không thấu nội tâm của nàng.
Trong lòng Hứa Tân Niên thở dài một tiếng, vị công chúa này không phải nữ tử chỉ biết nghe bằng tai, nàng rất có chủ kiến, có một số thời điểm thậm chí có chút bá đạo.
Người như vậy, làm việc có lý niệm của mình.
“Đây là thư tay của lão sư cùng Mộ Bạch đại nho, Ấu Bình đại nho, xin trưởng công chúa hỗ trợ.” Hứa Từ Cựu tính sử dụng đòn sát thủ.
Hắn từ trong tay áo lấy ra thư tay ba vị đại nho kí tên.
“Cạch...”
Theo thư tay trượt xuống còn có tấm gương ngọc thạch nhỏ.
Hứa Tân Niên bình tĩnh nhặt lên, thu lại tấm gương nhỏ, đưa thư tay.
Trưởng công chúa tiếp nhận, mở thư tay ra đọc xong, thản nhiên nói: “Bản cung đã biết, nhưng nha môn Đả Canh Nhân thuộc về hoàng thất, lại chỉ nghe lệnh một mình phụ hoàng, bản cung chỉ có thể cố hết sức.”
Hứa Tân Niên hít sâu một hơi: “Cảm ơn trưởng công chúa.”
Cung nữ tiễn bước đoàn người Hứa Tân Niên, khi quay về, trưởng công chúa ra lệnh: “Sai người đi nha môn Đả Canh Nhân hỏi Ngụy Công, điều tra rõ xung đột của Đồng la Hứa Thất An cùng Ngân la Chu Thành Chú.”
“Vâng!” Cung nữ nhận lệnh.
...
Rời khỏi cung thành, ra khỏi hoàng thành, Hứa Tân Niên từ biệt hai vị Đồng la.
Hắn ngồi lên lưng ngựa, thong thả hướng phía ngoại thành bước đi, trong ánh mắt ngưng kết ưu sầu.
“Không thể mang thẻ đánh bạc đều đổ hết xuống ở trên người trưởng công chúa, nàng đáp ứng việc này, nhưng muốn bỏ ra mấy phần sức, cũng còn chưa biết.”
“Phụ thân đã đi Ti Thiên Giám, không biết đám thuật sĩ kia có biện pháp nào cứu đại ca không...”
“Năm sau kỳ thi mùa xuân ta nhất định phải đỗ cao, ta muốn leo cao hơn, nắm giữ nhiều quyền lực hơn, bằng không chuyện gì cũng không làm được.”
Hứa Tân Niên tháo xuống túi nước, làm ẩm đôi môi khô cạn, cách quần áo sờ sờ tấm gương ngọc thạch nhỏ trong tay áo.
Lúc tới đông thành, đã gần đến hoàng hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.