Kim la dẫn đầu tên Khương Luật Trung, hơn bốn mươi tuổi, tóc đen, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ bé dày đặc, một đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, lóe ra ánh sáng sắc bén lạnh lùng.
Đôi mắt này rất có tiếng ở trong nha môn Đả Canh Nhân, trừ kim la đồng cấp, không ai có thể nhìn thẳng hắn vượt qua ba giây.
Hắn dẫn theo đội ngũ, ở nóc nhà không ngừng lên xuống, ánh mắt sắc bén nhìn quét thành nội tối tăm.
Mấy vị áo trắng của Ti Thiên Giám được các đồng la cõng, mắt lưu chuyển hào quang, đảo qua đường phố phía dưới từng tấc một.
Khương Luật Trung trầm giọng nói: “Hung đồ sau khi giết người, khí tức tất nhiên nhuộm lên ánh sáng màu máu, mấy vị có phát hiện khác thường hay không?”
Mấy vị thuật sĩ chỉ là bát phẩm Vọng Khí sư, chiến lực thường thường, còn không biết trèo tường leo mái, cần các đồng la cõng, nhưng cái này không trở ngại bọn họ ở trước mặt võ phu thể hiện cảm giác về sự ưu việt.
“Không có!” Các áo trắng Ti Thiên Giám không mặn không nhạt trả lời.
Vẻ mặt Khương Luật Trung khựng lại, nhịn.
Đi thêm một lúc, vị áo trắng nào đó của Ti Thiên Giám thấy Hứa Thất An đứng ngạo nghễ ở trên nóc nhà, sửng sốt một phen, tiếp đó mừng như điên: “Đi xuống, mau đi xuống.”
Nhanh như vậy đã có phát hiện?
Bao gồm kim la Khương Luật Trung ở trong, các Đả Canh Nhân tinh thần rung lên, theo phương hướng vị áo trắng kia chỉ điểm, nhìn qua, đồng thời hướng nóc nhà bên đó hạ xuống.
Bọn họ thấy, trên nóc nhà một vị đồng la một tay ấn đao đứng, cũng đang nhìn chăm chú vào đoàn người mình.
Kẻ địch có thể nấp ở phụ cận, lúc nào cũng có thể ra tay tập kích, tên đồng la này thế mà ngay cả đao cũng chưa rút ra, tố chất chuyên nghiệp quá thấp... Mấy vị ngân la nhíu nhíu mày.
Bốp!
Trong từng tiếng đặt chân, kim la Khương Luật Trung vẫy vẫy tay, chuẩn bị gọi đồng la trẻ tuổi, dò hỏi tình huống.
Mấy vị áo trắng giành trước từ trên lưng Đả Canh Nhân nhảy xuống, sốt ruột không dằn nổi nhanh chóng chạy tới trước mặt Hứa Thất An, chắp tay:
“Hứa công tử.”
... Đám Đả Canh Nhân nhìn áo trắng của Ti Thiên Giám rất cung kính ở trước mặt của đồng la nho nhỏ này, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Cho nên, không phải vì có phát hiện gì, mà là cố ý tới chào hỏi với đồng la này?
Kim la Khương Luật Trung nheo mắt, đánh giá Hứa Thất An.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm mấy vị áo trắng nhìn một lát, xác nhận là người không quen. Dù sao giao tiếp với hắn là các thuật sĩ lục phẩm luyện kim thuật sư, lục phẩm trở lên hoặc trở xuống, hắn đều không quá quen thuộc.
Hắn không biết người ta, nhưng người ta nhận ra hắn.
Các thuật sĩ Ti Thiên Giám đều biết Hứa Thất An nhân vật này tồn tại, là siêu cấp thiên tài lĩnh vực thuật luyện kim.
Sách bìa lam hắn viết, được Tống Khanh sư huynh liệt vào cơ mật hạng nhất, đệ tử tầm thường muốn xem cũng không xem được.
Mấy vị này tuy là bát phẩm Vọng Khí sư, nhưng, tương lai một ngày nào đó sẽ trở thành luyện kim thuật sư. Sớm tạo quan hệ tốt với vị thiên tài lĩnh vực thuật luyện kim này, rất có lợi đối với tương lai tấn thăng.
Ở trong mắt họ, so với tra án quan trọng hơn nhiều.
“Hứa công tử, ngài rất lâu chưa tới Ti Thiên Giám, Tống Khanh sư huynh luôn nhắc tới ngươi.”
Nhắc tới ta? Là muốn tìm ta đòi nợ... Hứa Thất An rụt rè cười cười.
“Hứa công tử, hôm khác nhất định phải tới Ti Thiên Giám uống trà, chúng ta cũng muốn hướng ngươi thỉnh giáo thuật luyện kim.”
Hướng hắn thỉnh giáo thuật luyện kim?
Kim la Khương Luật Trung khẽ nhướng đuôi lông mày.
Đả Canh Nhân còn lại cảm thấy khó có thể tin, thuật sĩ Ti Thiên Giám xưa nay kiêu ngạo, khinh thường võ phu, thế mà rất cung kính như thế đối với một gã đồng la.
Nghe ý tứ bọn họ nói, vị đồng nghiệp này còn tinh thông thuật luyện kim?
Nghĩ đến đây, ánh mắt không ít đồng la không tự chủ được nhìn về phía yêu bài Hứa Thất An đeo ở bên hông.
Bên trên có khắc tên của hắn.
“Ngày khác đi.” Hứa Thất An khoát tay: “Phá án quan trọng hơn, phiền mấy vị rồi.”
“Nào có nào có, nên vậy mà.” Vài vị áo trắng xoay người, khách khí hơn rất nhiều đối với các Đả Canh Nhân: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiếp tục.”
Thái độ của đám thuật sĩ áo trắng đã quay ngoắt lại.
Khương Luật Trung khẽ gật đầu, “Để lại vài người điều tra phố này.”
Mang theo người còn lại và áo trắng rời khỏi, lên xuống vài cái, liền đến nơi xa.
Một vị ngân la nhìn lại phía sau, nhìn bóng người Hứa Thất An, nhịn không được nói: “Các vị, vị đồng nghiệp kia của Đả Canh Nhân chúng ta, quen biết với các ngươi?”
Một vị áo trắng thở dài: “Chúng ta biết hắn, hắn chưa chắc biết chúng ta đâu.”
Mấy vị áo trắng còn lại cũng thở dài.
Thuật sĩ của Ti Thiên Giám, có khi nào từng thấp kém như vậy? Ngân la cảm thấy tò mò, truy hỏi: “Nói như thế nào?”
Đả Canh Nhân chung quanh vểnh tai, kim la Khương Luật Trung hơi nghiêng đầu.
Đám áo trắng kiêu ngạo nói: “Tống Khanh sư huynh các ngươi từng nghe nói chứ, giám chính lão sư từng nói, hắn là thiên tài thuật luyện kim trăm năm mới gặp một lần.
“Nhưng, các ngươi biết một câu Tống sư huynh gần đây thường nói là cái gì không?”
Một vị áo trắng khác bổ sung nói: “Hứa Ninh Yến chính là thầy ta.”
Giả à?! Một đám Đả Canh Nhân làm động tác tương tự —— Quay đầu, nhìn lại bóng người Hứa Thất An.
Hắn đứng ngạo nghễ nóc nhà, bóng lưng cao ngất.
Kim la Khương Luật Trung chưa nhìn lại, dặn dò: “Ngày mai đến hỏi rõ hắn theo ai.”
...
Hứa Thất An cùng vài vị đồng nghiệp mới tới tìm kiếm dọc phố, đi chưa được mấy bước, Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong quay trở về.
“Ngự Đao vệ đã phong tỏa xung quanh, chúng ta điều tra dọc phố.” Tống Đình Phong cùng vài vị đồng la ân cần thăm hỏi xong, trầm giọng nói.
Lúc này, vừa lúc đi đến bên khách sạn Thanh Thư, ánh mắt Hứa Thất An hơi lóe lên, nói: “Ta cùng với Đình Phong, Quảng Hiếu bắt đầu tìm từ khách sạn này, các ngươi đi nơi khác, phân công nhau hành động.”
Mấy vị đồng nghiệp không có dị nghị, cảm thấy vốn nên như thế.
Nhìn theo mấy người rời khỏi, Hứa Thất An tiến lên, bốp bốp bốp gõ cửa, mang tiểu nhị bên trong đánh thức, còn buồn ngủ đi tới mở cửa.
“Mấy, mấy vị sai gia...” Tiểu nhị lắp bắp, có chút sợ hãi.
“Kiểm tra phòng!” Hứa Thất An thuận miệng nói ra.
Tiểu nhị ngây ra ở nơi đó, Tống Đình Phong nhìn Hứa Thất An, tiếp nhận đề tài: “Lùng bắt phạm nhân.”
Chuyện đột kích khách sạn kiểm tra phòng, Hứa Thất An kiếp trước làm không ít, bình thường là thu được cuộc gọi tố cáo mới sẽ đi thăm dò phòng.
Mà nguyên nhân tố cáo, thường thường là mấy em hàng diễn xuất quá khoa trương, rõ ràng không có cảm giác đối với ‘đuôi chuột’, cứ phải kêu thảm thiết như gặp lang nha bổng (gậy răng sói).
Làm hại khách trọ cách vách ngủ không yên, giận dữ tố cáo.
Ba người đi tìm từng gian phòng khách, đến phòng thứ sáu lầu hai, tiểu nhị nói: “Nơi này không có ai ở.”
Tống Đình Phong trầm giọng nói: “Mặc kệ có ở hay không, đều phải kiểm tra.”
Tiểu nhị lấy ra chìa khóa mở cửa.