Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 82:





Edit: ChieuNinh
Hết tháng giêng, thời gian Chu Mạch mang thai cũng tiến vào tháng thứ ba, vốn chuẩn bị nghênh phản ứng dời non lấp biển khi mới mang thai, nhưng không ngờ nàng chờ đợi mỏi mòn, lại không có gì cả.
Lại không thấy nôn nghén ói chết đi sống lại như trong tưởng tượng, cũng không có các loại không đói bụng và lười biếng buồn ngủ trong truyền thuyết. Thỉnh thoảng Chu Mạch chỉ cảm thấy trướng bụng, cũng không có phản ứng khác, xem ra đứa trẻ trong bụng là một đứa bé ngoan đau lòng mẹ mình.
Chu Mạch thấy thân thể mình hoàn toàn khỏe mạnh, liền trưng cầu ý kiến Triệu Trọng Sơn đồng ý cho nàng và Trần thị cùng nhau mở quán cơm ở trấn trên.
Vừa vặn, năm trước Trần thị ngưng chuyện làm ăn mầm đậu của mình, bây giờ mầm đậu đã không có lời rồi.
Mà Chu Bình qua sinh nhật mười bốn tuổi cũng định xuống hôn sự, là một nữ hài tử diện mạo đáng yêu tính khí dịu ngoan ở thôn bên cạnh. Cha mẹ đều là nông dân thành thật, tình huống trong nhà cũng giống nhà Chu Mạch, cũng có hai đứa bé, một nam một nữ, chẳng qua nữ hài có một ca ca.
Mặc dù đối với Trần thị mà nói, vô luận là tiền cưới hay là lễ hỏi, đã hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ là không thể tiếp tục nhàn rỗi, nàng nghe khuê nữ của mình đề nghị ở trên trấn muốn mở một quán cơm, không nói hai lời liền gia nhập vào.
Đúng lúc cũng gợi lên một lòng muốn giúp chuyện Triệu Xuân Hoa của Chu Mạch. Bởi vì con trai Cẩu Tử của mình vẫn luôn ở, ăn, mặc, đi lại đều là Chu Mạch quan tâm, cho nên Triệu Xuân Hoa luôn có chút băn khoăn, hơn nữa con gái của mình cũng thường bởi vì ở chơi cùng Đông Nhi rồi chen chúc ngủ lại.
Hôm nay thấy Chu Mạch có việc cần, Triệu Xuân Hoa cũng xung phong nhận việc, gánh vác trách nhiệm nhóm lửa. Chỉ cần khai trương quán ăn, vào ngày không có chợ phiên còn có thể trở về trong thôn, nhưng nếu có chợ phiên, vậy thì hai ngày cũng chỉ có thể ăn ở trấn trên. Thường ngày chỉ cần một mình Trần thị coi chừng là được. Chu Mạch và Trần thị thương lượng xong chuyện phân chia tiền bạc, Trần thị và Chu Bình tổng cộng lấy bốn phần, Chu Mạch bỏ ra chỗ ở và phòng ốc cũng lấy bốn phần, còn dư lại hai phần lời cho Triệu Xuân Hoa, dù sao nàng cũng có con trai con gái cần nuôi.

Ban đầu Triệu Xuân Hoa từ chối không lấy, nhưng không chịu nổi Chu Mạch đeo bám dai dẳng, cuối cùng Triệu Đại Ngưu ra lệnh mới gật đầu đồng ý.
Vừa vặn phía sau tòa nhà kia còn có năm gian phòng trống, hoàn toàn có thể an bài chỗ ở cho bọn họ, Chu Bình và Trần thị đã dời vào ở rồi. Chỉ nói thời điểm ngày mùa thì trở lại trong thôn cày cấy.
Vì vậy qua ngày hai tháng hai Long Sĩ Đầu, cả nhà liền bận rộn, mà Chu Mạch bị Triệu Trọng Sơn ra lệnh cấm, chỉ cho ra lệnh chỉ huy, không cho phép tự mình làm việc.
Mà trong khoảng thời gian này, Triệu Trọng Sơn cũng không có nhàn rỗi, đầu tiên là làm cho Cẩu Tử cái giường mới, lại dạy hắn giương cung bắn tên, vì đang lúc hắn đang tiếc nuối không có người để dạy. Còn vào núi đi săn mấy lần, mỗi lần thu hoạch cũng không nhỏ, chỉ là về sau Chu Mạch nhìn bầu trời trở nên ấm áp, sợ tất cả động vật ngủ đông đi ra kiếm ăn, không để cho Triệu Trọng Sơn vào núi nữa, chờ qua mùa xuân lại đi săn thú cũng không muộn.
Chu Mạch liền toàn thân toàn vùi đầu vào cửa hàng nhà mình ở trấn trên, sau đó nhận được hai lần bạc từ chỗ Tào chưởng quỹ, nàng lại động tâm tư mua tòa nhà, lần này lấy danh nghĩa Triệu Trọng Sơn mua .
Người kia hoàn toàn không theo ý của nàng dâu của mình, cũng không phải cảm giác nàng dâu của mình lợi hại thì mình không có mặt mũi. Cuối cùng chỉ đành phải lấy tên tuổi Triệu Đông Nhi đi mua, dự tính sau này làm đồ cưới cho con gái.
Bước vào tháng ba, bụng Chu Mạch cũng to hơn, mà cửa hàng món ăn buôn bán cũng từ ít người hỏi thăm cho tới bây giờ khi có phiên chợ là tấp nập khách khứa. Ngay cả cửa hàng dầu vừng Ngô gia bên cạnh cũng phát đạt theo, buôn bán cũng khá hơn rất nhiều.
Một lần kia Ngô đại thẩm thấy Chu Mạch còn kín đáo đưa cho nàng hai bình dầu vừng, mới đầu Chu Mạch không nhận, nhưng Ngô thẩm tử cũng mặc kệ, nhất định phải cho nàng.

Còn thần thần bí bí hỏi Chu Mạch cô gái trẻ tuổi ở trong hậu viện giúp một tay là ai, ban đầu Chu Mạch còn chưa phản ứng kịp, lại thấy Ngô đại thẩm lại khoa tay múa chân lại miêu tả. Rốt cuộc Chu Mạch mới biết nàng là đang hỏi đại tỷ mình.
"Thím, đó là thân tỷ tỷ của trượng phu ta, thấy bọn ta nơi này vội vàng nên tới đây hỗ trợ." Chu Mạch không biết nàng vì sao hỏi thăm việc này, chỉ trả lời cho nàng một câu.
Ai ngờ Ngô đại thẩm ngay sau đó lại hỏi: "Mấy ngày trước đây ta có hỏi thăm mẹ ngươi, mẹ ngươi cũng ấp úng không nói, ta thấy nàng vấn tóc kiểu phụ nữ có chồng, nhưng cũng không có gặp qua nam nhân của nàng, không phải đã xảy ra chuyện gì đi?"
Chu Mạch nghe câu hỏi của nàng thì nhíu mày, trong lòng có chút không vui, ngươi đã biết mẹ ta không muốn nói cho ngươi, còn tới hỏi ta.
"Đại thẩm, ngươi hỏi cái này làm gì?" Chu Mạch không trả lời, mà là hỏi ngược lại nàng.
"Ngươi nói xem, Tiểu Mạch, ta cũng vì thương con trai của ta mà tìm một nàng dâu tốt, tái giá đấy. Mạo muội hỏi một chút, ta thấy bộ dáng của nàng cũng đoan chính, còn chịu khổ giỏi giang, là một nàng dâu tốt." Ngô đại thẩm lúc nói lời này là vẻ mặt hài lòng, giống như đã thấy tình cảnh Triệu Xuân Hoa gả vào mình vậy.
Chu Mạch ngẩn người một chút, hoàn toàn không nghĩ tới nàng tìm mình hỏi thăm Triệu Xuân Hoa là vì chuyện này. Nhưng lại thầm nghĩ, đại tỷ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, hoàn toàn có thể tìm mùa xuân thứ hai của mình.

"Thím, nói thiệt cho ngươi biết, đại tỷ này của ta cũng là người đáng thương, trước kia nàng gả cho một người xấu ác độc vô cùng, cuối cùng không có biện pháp mới đành phải hòa ly. Hôm nay nàng một mình mang theo hai đứa bé ở Triệu gia sống qua ngày, đúng như lời ngươi vừa mới nói, Đại tỷ của ta là một cô gái tốt, bộ dáng đoan chính không nói, ngươi cũng thấy nàng là một người cả ngày không thể ngồi không, là một người giỏi giang." Chu Mạch cũng dốc hết lực khen ngợi đại tỷ của mình.
"Hòa ly à? Ta còn tưởng rằng là trượng phu đã chết đấy." Ngô đại thẩm lẩm bẩm nói, trên mặt đã không còn nét hài lòng nữa.
Chỉ là nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi Chu Mạch: "Vậy đại tỷ ngươi đã đoạn tuyệt sạch sẽ với nhà kia chưa? Dù sao vẫn còn có hai đứa bé đấy."
"Cái này Ngô đại thẩm yên tâm, ngươi cũng đã gặp chồng ta và tiểu thúc thỉnh thoảng đến giúp đỡ rồi. Trong nhà còn có một đại ca, ba huynh đệ bọn họ không phải là người dễ chọc, cùng người nọ cũng lập ra khế ước, về sau mạnh ai nấy gả cưới, không được can thiệp. Lại nói, ba đệ đệ của đại tỷ ta cũng sẽ không để cho tỷ tỷ mình chịu nửa điểm uất ức." Chu Mạch đáp.
Sở dĩ nàng phải nói như vậy, một là khiến Ngô đại thẩm an tâm, bởi vì nàng cũng đã mấy lần gặp con trai của Ngô đại thẩm, là một người thật thà có thể tin. Nếu sau này Triệu Xuân Hoa gả cho hắn chưa chắc là một chuyện không tốt, còn nói ba nhi tử Triệu gia đơn giản là muốn nói cho Ngô đại thẩm, đại tỷ của mình đến lúc đó cho dù là gả lần thứ hai vậy cũng không thể bị bạc đãi rồi.
Ngô đại thẩm nghe lời nói của Chu Mạch thì cúi đầu tự hỏi, trong chốc lát cũng không biết nên làm thế nào, chỉ rầu rĩ nói một tiếng không có gì, nói với Chu Mạch nếu như thấy dầu vừng ăn ngon thì lại lấy thêm.
Chu Mạch cũng biết rõ tình huống Triệu Xuân Hoa, với truyền thống của người nhà bình thường, không phải trong một lát là có thể tiếp nhận, bọn họ cần phải có một khoảng thời gian thích ứng, bàn bạc.
Mấy ngày nay trong đất đã bắt đầu vội vàng cày bừa vụ xuân, đảo mắt Chu Mạch đi tới thế giới này đã một năm rồi. Một ngày này sau khi nàng rửa mặt lại nằm trên giường nhớ lại mọi chuyện trong một năm qua, Triệu Trọng Sơn tắm rửa sạch sẽ thân thể bận rộn cả một ngày ở trong đất rồi cũng vào phòng.
Chỉ thấy Chu Mạch yên lặng ngồi ở đầu giường, khuôn mặt nàng tròn trịa mang theo một tia thâm trầm. Mà một chút xíu thâm trầm lại hóa thành một tư thái lười biếng, lặng lẽ xuyên thấu qua cái trán trơn bóng của nàng, bám vào giữa đôi lông mày cong cong thanh tú.
Cảm thấy ánh mắt Triệu Trọng Sơn đang nhìn mình, Chu Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, một đôi mắt long lanh trong suốt giống như ngọc trai đen, thần thái lòe lòe, lơ đãng lại lộ ra mấy phần quyến rũ cùng xinh đẹp.

Triệu Trọng Sơn chỉ mặc quần lót đã vọt lên giường, ngồi xuống ở bên cạnh Chu Mạch, vươn tay kéo nàng vào trong ngực của mình.
Miệng cũng dán vào lỗ tai mượt mà của Chu Mạch đang suy tư, nhỏ giọng nói: "Tiểu Mạch, thời điểm năm mới nàng nói còn năm mươi ngày là được rồi, hôm nay đã sắp ba tháng, có thể không?"
Sửng sốt một chút, Chu Mạch mới phản ứng được, cáu giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Chuyện này chàng nhớ thật kỹ à!"
Triệu Trọng Sơn lúng túng cười hắc hắc hai tiếng, lại dùng sức ôm bả vai nàng, ghé vào bên tai nàng nói: "Lần trước đi trấn trên ta có hỏi qua đại phu, hắn nói hôm nay có thể làm được chuyện vợ chồng rồi."
Nói xong không đợi Chu Mạch có phản ứng, môi mỏng của hắn đã dán lên miệng anh đào nhỏ của Chu Mạch, vội vàng dùng lưỡi linh hoạt cạy ra đôi môi của nàng, tiến vào nơi ngọt ngào cùng khuấy đảo cánh lưỡi non mềm.
Có thể là quá lâu không có tiến hành chuyện thân mật, cũng có thể là thân thể mang thai rất nhạy cảm, mới vừa bị Triệu Trọng Sơn hôn mấy cái, Chu Mạch đã cảm thấy giữa hai chân mình có chút xuân triều, bức thiết muốn hắn âu yếm vuốt ve, hai tay đặt lên nơi đầy đặn cao vút vì mang thai mà từ bánh màn thầu biến thành quả dưa hấu nhỏ.
Trong óc muốn như vậy, Chu Mạch liền lôi kéo bàn tay Triệu Trọng Sơn đặt lên đỉnh núi của mình, mà Triệu Trọng Sơn đầu tiên là có chút kinh ngạc đối với sự chủ động của thê tử, nhưng rất nhanh liền trầm mê.
Đâu chỉ Chu Mạch, thật lâu hạn hán của Triệu Trọng Sơn đã sớm nóng rực, quần lót ở giữa hai chân Chu Mạch bị vén lên, mà bộ phận cứng rắn phía dưới hắn đã bắt đầu chạm tới hai bên đùi của nàng, nhẹ nhàng di chuyển dọc theo vùng cấm đang bị ngăn cách bởi khe quần lót.
Nghe được tần suất rên rỉ của Chu Mạch càng lúc càng nhanh, Triệu Trọng Sơn cố ý giơ lên □, lập tức cái liều đã sớm vươn cao càng thêm thúc ép vào khu cấm địa của nàng, cảm giác khổng lồ dán chặt khiến cho Chu Mạch ưỡn cong thân thể. Vậy mà vẫn không thể tránh né mà cảm nhận được nhiệt lực và độ cứng bức người, một tầng quần lót mỏng căn bản không ngăn được Triệu Trọng Sơn không ngừng tiến công, xuân triều đã sớm lan tràn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.