Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 72:





Edit: Youko
Chu Mạch quỳ xuống đất khóc, đừng nói đến Tôn Thị, ngay cả Triệu Đại Ngưu và Triệu Thúc Hà hai cha con đang đánh cờ trên giường gạch cũng đều sửng sốt, đợi phản ứng kịp Chu Mạch nói cái gì, Triệu Đại Ngưu liền ném cờ.
"Lão Bà Tử! Ngươi lại giấu ta mò mẫm làm cái gì?" Triệu Đại Ngưu nhìn chằm chằm Tôn Thị hung ác hỏi.
"Ta. . . , ta. . . , ta cái gì cũng không làm." Tôn Thị giờ phút này đã sớm không còn oai phong lẫm liệt như ở trước mặt Chu Mạch ngày hôm trước , thưa dạ mà nói.
"Thế còn việc cưới tiểu thiếp cho lão nhị là thế nào?" Triệu Đại Ngưu từ trên giường đất xuống, trước hết để cho Chu Mạch đứng lên nói chuyện , lại hỏi Tôn Thị tiếp.
Chu Mạch uất ức đứng dậy, đứng ở bên cạnh kháng, Triệu Thúc Hà ở bên cạnh biết Nhị tẩu mang thai, vội vàng để cho nàng ngồi xuống, chính hắn cũng vội vàng xuống kháng, hắn sợ lát nữa mình cha mẹ cãi nhau.
Tôn Thị biết rõ lúc này Triệu Đại Ngưu đang nổi giận, cho nên cũng không dám giấu giếm, một bộ dạng tiểu tức phụ nói thật: "Ta thấy lão Nhị có chút tiền tài, hơn nữa lão Nhị cũng hai mươi bốn tuổi rồi, còn không có con trai, thấy nàng ta sinh con trai không tồi, hơn nữa cũng phí không đến vài đồng tiền."
Nghe Tôn Thị nói, Chu Mạch bởi vì phải diễn trò không có cách nào trợn trắng mắt, chỉ đành phải nguyền rủa trong lòng : " Con lớn nhất của ngươi hai mươi sáu tuổi mới có nhi tử, sao lại không thấy ngươi gấp, thế nào lại quan tâm ngươi con thứ hai rồi. Sao không thấy ngươi mang tâm thăm hỏi thân thể Trọng Sơn, vào núi săn thú đưa cho ngươi khối thịt cũng không thấy ngươi tình cảm hỏi Trọng Sơn có bị thương không."

"Ngươi bỏ tâm tư không đứng đắn này ngay cho ta! Ngươi xem trong thôn có người cưới thiếp sao? Ngươi muốn cho chúng ta nhà lão Triệu thành độc nhất thật sao? Ngươi thật sự cho rằng cưới thiếp là việc Quang Tông Diệu Tổ à? Chuyện bát nháo nhà cao cửa rộng trong đại viện ngươi nghe nói còn thiếu à?" Triệu Đại Ngưu liên tiếp hỏi làm Tôn Thị lùi lại một bước, lại đáp không được nửa chữ, Tôn Thị chỉ còn lại gương mặt mê mang cùng luống cuống, trong lòng nghĩ là chẳng lẽ cưới thiếp cho lão Nhị thật sự là mình sai, nhưng tiền cũng đã thu của người ta, vậy phải làm sao bây giờ.
Triệu Đại Ngưu lúc còn trẻ đã làm công trong nhà Vương địa chủ, cũng có nghe thấy chuyện các nữ nhân đấu tranh bên trong, hàng năm cũng sẽ chết một hai nha hoàn tiểu thiếp, mà phu nhân trong phòng xảy thai cũng là chuyện thường , đặc biệt là những tiểu thiếp không có bối cảnh núi dựa, có lúc chết cũng không biết chết thế nào, lúc ấy hắn nhìn mà lòng chua xót, cảm thán đứa bé nhà nghèo mệnh khổ, cho nên hắn thế nào cũng sẽ không để loại chuyện này xảy ra ở nhà mình.
Thấy gương mặt Tôn Thị luống cuống, Triệu Đại Ngưu lời nói độc ác hơn nữa cũng không nói ra ngoài, dù sao cũng là thê tử cùng giường chung gối mấy chục năm, cũng không nhẫn tâm ở trước mặt nhi tử nàng dâu làm quá cho nàng mất thể diện. Triệu Đại Ngưu lại mở miệng, ngữ trọng tâm trường nói: "Lão Bà Tử, hiện nay vợ lão Nhị cũng mang thai, lão Nhị cũng không đi ra ngoài, về sau muốn nhi tử còn không phải là chuyện rất dễ dàng, ngươi diệt tâm tư cưới vợ bé này đi. Lại nói, nhà lão Nhị rất hiếu thuận , nếu lão Nhị thật cưới tiểu thiếp, người này tính tình thế nào chúng ta cũng không biết, đến lúc đó vất vả còn không phải là lão Nhị, chúng ta hai lão nhân cũng lo lắng theo."
Tôn Thị mấp máy miệng, lại không nói ra cái gì, thật ra thì từ lần trước bà ta đến nhà nói với Chu Mạch chuyện này, cũng chưa lại đi thúc giục nàng, cũng là bởi vì nhìn Chu Mạch là một người hiếu thuận , trước vừa làm y phục cho mình, vừa đưa cái ăn, chính bà cũng không muốn bức người nhà. Nhưng nghĩ tới năm lượng bạc đã thu, lòng của bà ta liền giật giật, miếng thịt béo đến miệng chẳng lẽ còn phải trả về, nghĩ tới cũng cảm thấy tâm can phổi đều đau.
Thế nhưng nếu như không trả tiền, nhìn thái độ Triệu Đại Ngưu hôm nay, chuyện cưới thiếp cho lão Nhị là tuyệt đối không thể thực hiện được, cũng chỉ có thể trả lại bạc thôi, Tôn Thị trong lòng thở dài mấy tiếng, chỉ đành phải gật đầu nói biết, chính nàng ban đầu hoàn toàn là bị bạc trắng mê hoặc.
Tôn Thị sau khi đồng ý đột nhiên cảm thấy một khối đá lớn rơi xuống trong lòng mình, nàng xem Chu Mạch vẫn còn thút tha thút thít ở bên cạnh, đanh giọng nói: "Chu Thị, ngươi cũng đừng khóc nữa, chuyện cưới tiểu thiếp cho Trọng Sơn cứ tính như vậy, chính giữa trưa rồi nhanh đi về nấu cơm cho nam nhân và đứa bé đi." Bà ở trước mặt nàng dâu có chút mất mặt mũi, đây là muốn vãn hồi một chút.
Chu Mạch nghe xong lập tức ngừng tiếng khóc, nàng đều bội phục kỹ năng diễn kịch của mình, cặp mắt giống như vòi nước mở chốt, nói khóc liền lập tức khóc, nói dừng lập tức liền ngừng. Hôm nay tuồng vui này diễn không sai biệt lắm, chỉ là còn thiếu một kết cục hoàn mỹ, nàng mặc dù dừng khóc, nhưng âm thanh vẫn còn có chút nghẹn ngào nói: "Mẹ, ta vừa đưa tới cho cha vài thước vải, đều là tơ lụa thượng hạng, ngươi phải làm cho hắn mấy bộ quần áo, ta đây còn có mấy cuộn vải, chỉ hôm nay không mang đến, hôm nào ta sẽ đưa tới cho ngươi, sắp sang năm mới rồi cũng nên may thêm vài bộ đồ mới."
Không ngờ lúc này nàng còn có thể nghĩ tới mình, sự tiếc tiền vừa rồi trong lòng Tôn Thị phai nhạt đi rất nhiều, lại ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt trách cứ của Triệu Đại Ngưu , rõ ràng ý là có con dâu hiếu thuận như vậy ngươi không cần giằng co.

"Tốt lắm, ta biết, ngày khác để Trọng Sơn đưa tới là được, ngươi đang mang thai, ít đi lại mới tốt. Nhanh đi về đi!" giọng điệu Tôn Thị đã có chút không nhịn được, cho nên bà nói để nhi tử đưa tới, thật ra thì lòng riêng không muốn nhìn thấy con dâu này, bà ta thấy Chu Mạch liền thấy nhức đầu.
Chu Mạch thấy hoàn mỹ rồi thì chào cảm ơn, được bà bà ra lệnh trở về nhà mình, cơm trưa đơn giản cũng đã làm xong, dù sao Triệu Trọng Sơn không ở nhà, nghĩ tới cơm tối làm nhiều hơn chút. Mới vừa ăn cơm trưa, trên bầu trời liền có tuyết rơi, đây là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay, Chu Mạch thấy hết sức vui mừng, tuyết lớn như vậy lại lo lắng cỏ khô trong chuồng ngựa không đủ, lại đi ngoài cửa mang vào thêm một chút, trùng hợp thấy Tôn Thị nhanh như mèo vào phòng Lý Thị sát vách, nàng thấy cũng chỉ cười cười, mặc kệ họ giải quyết nội bộ chuyện này thế nào, biết buổi sáng có công công bảo đảm với mình nói ở trước mặt Lý Thị, chuyện này ở nhà sẽ không gây ra sóng gió gì rồi.
Xếp cỏ khô xong, lại lùa mấy con gà cũng chạy vào chuồng gà, Chu Mạch liền vào nhà thiêu thùa may vá. Nhưng bởi vì nghĩ đến Triệu Trọng Sơn đang ở trong núi, trong lòng luôn không bình tĩnh được, thêu thùa cũng làm không nổi nữa, liền kêu Đông Nhi và Tiểu Thúy chơi dây ở trước cửa sổ, chính nàng lúc nhỏ cũng rất thích chơi, chính là buộc hai đầu một sợi dây thừng lại , sau đó dùng tay đem sợi dây buộc vòng quanh tạo hình.
Cũng may trời chưa tối hẳn, Triệu Trọng Sơn đã trở lại rồi, thu hoạch cũng rất phong phú, săn được hai con thỏ, một con heo rừng và một con gà rừng. Vẫn là cùng hai người trẻ tuổi đầu thôn Bắc kia cùng nhau về, thì ra là bọn họ cũng có một người săn được một con heo rừng, tên còn lại săn được ba con hồ ly, hôm nay ba người cũng rất vui vẻ. Hai người kia giúp Triệu Trọng Sơn đem con mồi về liền về nhà, Triệu Trọng Sơn vẫn không quên dặn dò bọn họ đừng quên đến giết heo, một người cũng mời Triệu Trọng Sơn ngày mai qua nhà mình giết heo.
Chu Mạch thấy bọn hắn trở về liền bắt đầu nấu nước nóng, chỉnh lý tốt con mồi Triệu Trọng Sơn mang về vừa đúng có thể tắm nước nóng, Chu Mạch thì nấu cơm trong phòng bếp, Đông Nhi ngồi ở trước lò nhóm lửa. Chu Mạch vừa làm thức ăn vừa nhìn Đông Nhi bị ánh lửa ánh đỏ bừng cả khuôn mặt, nghĩ tới nam nhân còn đang tắm, cảm thấy giờ khắc này thật đơn giản an bình, cho nàng vàng nàng cũng không đổi.
Một nhà ba người ăn cơm tối thật vui vẻ, dọn dẹp thỏa đáng xong, Chu Mạch liền lên giường bắt đầu hỏi Triệu Trọng Sơn chuyện Hoàng môi bà.
Đáp án quả nhiên giống như nàng đoán, Bà mối Hoàng đúng là thu bạc của một người họ Hồ trong thôn, hơn nữa còn không ít, mười hai lượng bạc, Bà mối Hoàng nói với Triệu Trọng Sơn về một vị lão cô nương . Nàng ta là gái lỡ thì nhà cũng có tiền, cũng cho Bà mối Hoàng mười lượng bạc, cầu xin nàng nhất định phải hoàn thành chuyện này, sau khi chuyện thành cống sẽ có trọng thưởng.

Nghe đến đó, Chu Mạch cảm thấy nghi ngờ, người Hồ gia sẽ tốn nhiều bạc đối phó mình như vậy ư, liền kỳ quái hỏi Triệu Trọng Sơn việc này.
"Người Hồ gia nói với Bà mối Hoàng , nhà ta bạc nói ít cũng có mấy trăm lượng, sau khi thành chuyện người nhà mẹ đẻ nàng ta trả tiền lại cho Hồ gia.Cha mẹ của cô nương kia cũng đã tới thôn chúng ta len lén xem qua ta." Triệu Trọng Sơn đỏ mặt trả lời nàng, nghĩ thầm Chu Mạch và Trần thị không hổ là mẹ con, chuyện này cũng có thể nghĩ ra được.
Chu Mạch ngược lại thật sự là không ngờ còn liên lụy khiến nàng ta muốn làm tiểu thiếp, xem ra trước kia suy đoán còn chưa đủ toàn diện.
Chỉ là, nhìn Triệu Trọng Sơn nhăn nhó như thế, nàng nhịn cười không được: "Bọn họ ngược lại cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng hài lòng, muốn nhìn đến từ mấy nhà, nhìn ngươi một chút xem là nam nhân của ai."
Triệu Trọng Sơn nghe xong giả bộ tức giận, quay mặt đi không để ý tới nàng, Chu Mạch thấy hắn như thế càng cười nhiều hơn, biết hắn đang xấu hổ.
Nguyên nhân phía sau việc này cũng biết rõ, kế tiếp chính là hiểu cục diện này rồi, chợt linh quang hiện ra trong đầu Chu Mạch: "Gậy ông đập lưng ông".
Chu Mạch nghiêm nghị nói với Triệu Trọng Sơn : "Trọng Sơn, chuyện này cô nương kia nhà chúng ta cắn chặt hàm răng nói không đồng ý cũng được, chỉ là về người Hồ gia , ta có một biện pháp, không biết có được hay không?"
Triệu Trọng Sơn quay đầu lại , trên mặt mặc dù còn có chút sắc hồng, nhưng nhìn Chu Mạch nghiêm tức cũng liền ngồi ngay thẳng ở trên giường, hỏi nàng biện pháp gì.

"Thật ra thì chúng ta và người Hồ gia không có thâm thù đại hận gì, người Hồ gia cũng không phải đại ác nhân, lại nói nguyên nhân gây ra là do sơ luyến người tình thanh mai trúc mã của chàng, chúng ta liền lấy gậy ông đập lưng ông, bày một bà mai gả nàng đi xa, mắt không thấy, tâm không phiền." Chu Mạch đề nghị.
Mặc dù không quá rõ Chu Mạch nói sơ luyến người tình là có ý gì, nhưng thanh mai trúc mã Triệu Trọng Sơn vẫn biết, nghe thế hắn nghĩ há miệng bác bỏ, nhưng nhìn Chu Mạch vui mừng nói , không đành lòng cắt đứt nàng.
"Như vậy cũng có thể, quan hệ với người Hồ gia , từ từ khôi phục cũng được, Hồ Nhị Lệ ở Hồ gia một ngày , đoán chừng sẽ rất khó hòa hảo với người Hồ gia ." Triệu Trọng Sơn gật đầu phụ họa.
Chỉ là lại nghĩ tới cái gì, hắn nói với Chu Mạch : "Chỉ là không thể tìm Bà mối Hoàng, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng bị bại lộ, hơn nữa ta và nàng không thể ra mặt, đoán chừng là muốn phiền toái mẹ đi một chuyến rồi."
Chu Mạch gật đầu, cảm thấy hắn băn khoăn ngược lại có chút đạo lý, bỗng nhiên lại thú vị hỏi hắn: " Hồ Nhị Lệ gả đi xa, chàng có hay không có chút không bỏ được?"
"Tiểu Mạch, nàng nói cái gì đó? Ta chưa từng ý định này, nàng còn không tin ta?" Triệu Trọng Sơn có chút gấp gấp rồi.
"Tin, ta tin! Chính là đùa một chút, chàng còn nóng nảy." Chu Mạch giận trách.
Thương lượng xong phương pháp đối phó Tiểu Tam, quyết định chờ tuyết ngừng sẽ phải đi làm chuyện này, cùng lắm thì bọn họ cũng ra một ít ngân lượng, Tiểu Mạch ngủ mơ cũng rất thực tế, trong mộng vẫn còn đang phất tay nói bye ­bye với Hồ Nhị Lệ đấy.
Tác giả có lời muốn nói: có thể hay không thật giữ tại Tiểu Tam đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.