Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 70:





edit: Youko
"Về nhà sẽ thu thập nàng!" Triệu Trọng Sơn căn răng nói bên tai Chu Mạch, hắn nhịn thật sự khó chịu, cũng không muốn chọc giận Chu Mạch, đang muốn rút tay đánh mông nàng, Đông Nhi ngồi trong ngực Chu Mạch ở phía trước quay đầu lại oán trách: "Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Sao lại cứ nhích tới nhích lui , con sợ."
Nghe khuê nữ oán trách, Triệu Trọng Sơn cười không ra tiếng, Chu Mạch cũng không rảnh đi trêu đùa nam nhân phía sau, vội vàng khom lưng an ủi Đông Nhi trước mặt.
Một nhà ba người cười vui trở về nhà, trời cũng đã tối, thật sự rất lạnh. Triệu Trọng Sơn trước tung người xuống ngựa, sau đó lục tục ôm Đông Nhi và Chu Mạch xuống.
"Nhìn sắc trời này, đoán chừng tối nay sẽ có tuyết rơi, mang lò sưởi mới mua lên dùng thôi, buổi tối chớ để cho nàng và Đông Nhi bị lạnh ddlqd, ta cũng đi trước ôm nhiều củi đốt vào nhà. Nàng trước nhanh đi dẫn Đông Nhi vào nhà đi." Triệu Trọng Sơn dặn dò Chu Mạch, sau đó liền xoay người dắt ngựa vào trong chuồng ngựa, ôm chút củi vào phòng bếp làm cơm trước.
Chu Mạch cất chút vải bố và vài cuốn sách Tào phu nhân cho nàng vào nhà, để Đông Nhi chơi trong phòng, rồi đi phòng bếp hỗ trợ, hai vợ chồng hợp lực làm xong cơm tối ăn xong rồi đi tắm, Triệu Trọng Sơn lại nấu nước tắm cho hai mẹ con, thừa dịp họ tắm, lại đi độn chút cỏ khô trong lán ngựa, cũng chuẩn bị cho ngựa gần mười ngày thức ăn.
Lúc này còn chưa có than tổ ong, Chu Mạch kiếp trước lúc nhỏ từng thấy, cũng không biết cách làm, cũng may trấn trên có bán than đá, than khối, mua một chút là được, thời điểm mời người làm lò sưởi trong nhà chống lên mấy thanh sắt mỏng, giữ đủ khe hở cho không khí vào, đây là phương pháp Chu Mạch vắt hết óc nghĩ ra được, với cuộc sống ngu ngốc kiếp trước của nàng, có thể nghĩ ra được cảm thấy rất có cảm giác thành công.
Triệu Trọng Sơn đảo trong chốc lát, trước hết để chút làm củi, đốt lửa lên rồi, theo Chu Mạch miêu tả cho than đá vào, lại quạt gió vào lổ nhỏ trước mặt, rất nhanh sẽ được, hắn đem lò đặt ở phòng chánh hướng ra sau cửa, lại đặt tấm sắt mỏng làm ống khói ở trên mặt, sợ Đông Nhi nóng, còn nhấc cây côn gỗ ở bên cạnh lò lên. Thấy phiền hà như thế, tắm xong Chu Mạch nói lầm bầm sớm biết còn không bằng đốt kháng luôn.
Triệu Trọng Sơn cũng không trách nàng ban đầu kiên quyết phản đối đốt nóng kháng, mà là nói: " Sắp hết năm rồi, trời cũng lạnh, thợ ngoã cũng không muốn ra ngoài làm việc, đợi đầu mùa xuân sang năm liền mời người tới nâng kháng, ta không sao, ta lo lắng đứa bé bị lạnh."

Nghe hắn nói như thế, Chu Mạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người cũng nằm xuống xong, Chu Mạch mới nhớ tới hỏi hắn chuyện bà mối Hoàng. Đlqd
"Hôm nay sáng sớm, chỉ thấy mẹ vào nhà các nàng, chính ta chờ ở đầu thôn họ, ta nói muốn đi theo, mẹ không cho." Triệu Trọng Sơn nói.
"Nương không cho ngươi đi theo? Ngươi chính là đi theo, nương cũng sẽ không nói gì." Chu Mạch nghi ngờ hỏi.
Triệu Trọng Sơn ngừng trong chốc lát, mặt đỏ rần mới từ trong kẽ răng nặn ra: "Mẹ nói con rể mặc dù tuấn tú, khiến này bà mai còn chưa thấy nhất định cấp cho nói nhỏ."
Chu Mạch nghe thì cười ha ha, mẹ của mình thật là nhìn xa trông rộng, đề phòng cả với việc chưa xảy ra. Trong đầu nàng liền xuất hiện nét mặt Triệu Trọng Sơn luống cuống đỏ bừng cả khuôn mặt đứng trước bố mẹ vợ, càng cảm thấy thật buồn cười, tiếng cười càng lớn hơn chút.
"Ngươi có muốn biết chuyện xảy ra ở phía sau không, đừng cười nữa!" Triệu Trọng Sơn có chút thẹn quá thành giận nói.
Mặc dù biết Triệu Trọng Sơn bối rối, Chu Mạch còn cười thêm một chút mới dừng lại, đưa tay ôm mặt của hắn: "Ta muốn coi cẩn thận một chút, ta thế nào gả cho lão công cao cường như vậy." Nói xong lại cười một hồi.
Triệu Trọng Sơn ở trong quân doanh ghét nhất người khác nói mình đẹp, hôm nay nghe Chu Mạch nói mặc dù cảm thấy lọt tai rất nhiều, nhưng là vẫn thấy kỳ cục, thấy nàng không ngừng giễu cợt mình, trong lòng bất đắc dĩ lại có chút tức, chụp được đôi tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, siết chặt , hung ác nói: "Không cho cười ! Cười nữa ta liền đánh mông nàng, tính phạt cả việc chiều hôm nay luôn."

"Ngươi đánh đi, ta bị thương, đứa trẻ trong bụng cũng bị thương, chỉ cần ngươi chịu." Chu Mạch căn bản cũng không coi lời của hắn là thật.
Nghe nàng nói như vậy, Triệu Trọng Sơn đâu còn xuống tay được, nhưng là vừa cảm thấy như vậy thật sự ủy khuất, liền nắm hai cái mông căng tròn của Chu Mạch, cũng không dám dùng lực. ddlqd
Dựa vào lồng ngực ấm áp của Triệu Trọng Sơn Chu Mạch thấy hắn thật sự nắm mông mình, liền cách áo lót gặm một khỏa hồng anh trước ngực hắn, rước lấy Triệu Trọng Sơn kêu đau đớn.
Tay hắn cũng không rời mông Chu Mạch, chỉ là không nắm, đổi thành xoa nhẹ, hô hấp cũng thô trọng, Chu Mạch ngẩng đầu nhìn mắt hắn tối lại , lại thật giống như ẩn nhẫn, không đành lòng hắn lại như thế, Chu Mạch ngẩng đầu hôn môi mỏng đang mím chặt của hắn.
Giờ phút này trong lòng Triệu Trọng Sơn đang có hai tiểu quỷ đang đánh nhau, một đang nói ngươi không thể như vậy, nàng đang có mang; một người khác nói không sao, chỉ cần không dùng sức giày vò là không có chuyện gì. Thấy Chu Mạch thế nhưng chủ động thân mình, hắn đâu còn chịu được, trực tiếp mở đôi môi, ngậm cánh môi Chu Mạch mút thỏa thích, đầu lưỡi cũng tham tiến vào múa cùng Chu Mạch.
Đôi tay cũng không rỗi rãnh, một cái tay để trên kiều đồn tiếp tục vuốt ve, cái tay còn lại đã thăm dò vào cổ áo của Chu Mạch, đi tìm ngọn núi.
Hai người đều động tình, Chu Mạch trong óc ý thức mặc dù còn chưa tan rã, nhưng là sớm không biết trời đất gì nữa rồi, chỉ muốn cùng nam nhân ở trước mắt đi đến Thế Giới Cực Lạc, thỏa mãn tất cả nhu cầu của hắn.
Đang lúc nháy mắt lập tức sẽ bóp cò, trong óc Triệu Trọng Sơn nghĩ tới con trai trong bụng của Chu Mạch, đột nhiên giật mình. Sau đó hắn vội vàng đẩy Chu Mạch ra: "Tiểu Mạch, chúng ta không thể như vậy."

Chu Mạch tên đã lắp vào cung, mang ánh mắt như nước long lanh u mê hỏi: "Tại sao không thể như vậy, chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
Mặc dù không quá rõ vợ chồng hợp pháp là ý gì, nhưng cũng đại khái có thể đoán được ý của nàng, Triệu Trọng Sơn nhìn Nhất Trụ Kình Thiên phía dưới, nhìn Chu Mạch động tình, hít sâu mấy hơi, mới tỉnh táo lại: "Trong bụng ngươi có oa nhi, ba tháng đầu không thể sinh hoạt vợ chồng, đại phu đã dặn dò."
Ở thời điểm Triệu Trọng Sơn làm những động tác này, dưỡng khí trong óc Chu Mạch cũng từ từ đầy lại, nàng cũng biết rõ giờ phút này thật không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành phải yên lặng xoay người, mặc áo lót đã bị Triệu Trọng Sơn lột ra, ngoan ngoãn nằm xuống.
Triệu Trọng Sơn thấy nàng nằm xuống, mặc quần áo tử tế đứng dậy đi ra cửa, Chu Mạch gọi lại hắn: "Chàng làm gì thế?"
"Ta đi ra ngoài tắm nước lạnh." Triệu Trọng Sơn phiền muộn nói.
Chu Mạch mới phản ứng được chính mình là một nữ nhân, thở bình thường một chút sẽ không có gì, nhìn lại lều chống lên trong quần Triệu Trọng Sơn, đoán chừng hồi lâu sẽ không hạ xuống được, nàng đột nhiên nhớ tới một phương pháp, cười gọi Triệu Trọng Sơn lên giường.
Mặc dù không nguyện, nhưng Triệu Trọng Sơn vẫn nghe Chu Mạch nói ngồi lên trên giường, Chu Mạch đẩy hắn nằm xuống, nhìn hắn có chút nghi ngờ với ánh mắt vô tội, Chu Mạch càng thêm hăng hái, đưa tay lột quần lót và quần cụt của hắn xuống.
Triệu Trọng Sơn hiện tại hoàn toàn không rõ Chu Mạch muốn làm cái gì, nhưng biết nàng sẽ không làm thương tổn mình, chỉ hơi ngăn lại tượng trưng, sau đó để mặc nàng. Nhưng khi Chu Mạch nhập vào thân đi xuống, hắn rốt cuộc hiểu rõ nàng muốn làm gì , vội vàng kéo lấy bả vai Chu Mạch: "Đừng! Tiểu Mạch, bẩn!"
"Không dơ bẩn, chàng cũng đã tắm rồi." Chu Mạch gỡ tay hắn đang kéo mình ra, không cho hắn thời gian suy tính, trực tiếp ngậm kình thiên trụ vào.

Triệu Trọng Sơn hít một hơi khí lạnh, thật ra thì trong lòng hắn đối với chuyện này là vừa mong đợi lại vừa bài xích, chỉ xem qua trong cung xuân đồ cho nên vẫn không biết loại cảm giác này, bài xích là tại sao có thể dùng miệng làm cái đó.
Chỉ là giờ phút này hắn biết cảm giác đó là gì, cảm giác như thành Thần Tiên, giờ phút này đao kề cổ hắn cũng sẽ không ngăn trở, hắn nghĩ Quỳnh Dao Ngọc Tương cũng không sánh bằng mùi vị này, giờ phút này so với Ngọc Hoàng đại đế còn muốn tiêu dao.
Chu Mạch mất sức chín trâu hai hổ, cố chứa Triệu Trọng Sơn bành trướng khó hiểu, cảm giác miệng mình vừa đau vừa căng, Triệu Trọng Sơn lại còn ôm chặt lấy nàng, không ngừng hôn gương mặt của nàng, đã thỏa mãn nói không ra nửa câu, ôm Chu Mạch bất tri bất giác phải đi gặp Chu công, Chu Mạch nhìn vẻ ngủ say an tĩnh của hắn, mới nhớ tới chính sự còn chưa nói đâu, xem ra sáng sớm ngày mai còn phải thảo luận chuyện bà mối Hoàng đáng ghét.
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai ăn cơm, Triệu Trọng Sơn vẫn còn tránh né ánh mắt của Chu Mạch, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua hắn liền mặt hồng tim đập, không dám nhìn thẳng nữ chính gây chuyện.
Còn không đợi Chu Mạch hỏi Triệu Trọng Sơn chuyện buổi sáng ngày hôm qua, Lý Thị ôm Triệu Lai Phúc dẫn Tiểu Thúy tới cửa, sắc mặt mặc dù không cậy mạnh như lần trước, nhưng cũng không thấy chút ý tốt nào, nàng thấy Triệu Trọng Sơn ở nhà, sắc mặt liền ngượng ngùng, chỉ nói một câu: "Nhị đệ ở nhà sao ?" Trong lòng nàng thật có chút sợ Triệu Trọng Sơn , quan trọng là lần trước nàng nhận tiền của Triệu Trọng Sơn, cảm giác ở trước mặt Triệu Trọng Sơn thấp đi một nửa.
Triệu Trọng Sơn gật đầu, nói đại tẩu, đùa với tiểu Lai Phúc trong ngực nàng, liền đứng dậy đi ra ngoài, nói với Chu Mạch hôm nay đã hẹn hai thợ săn đầu thôn Bắc vào núi.
Vốn còn muốn ngăn hắn hỏi chuyện Bà mối Hoàng, nhưng ngại Lý Thị ở chỗ này, không tiện há mồm, cũng không thể đuổi nàng ta đi , gật đầu nói biết, sau khi vào núi thì chú ý an toàn.
Lý Thị thấy Triệu Trọng Sơn rời đi, ngay trước mặt Đông Nhi và Tiểu Thúy nói : "Đệ muội, ngày hôm trước ta và mẹ tới nói cho ngươi chuyện kia, ngươi cũng nên ra chủ ý đi!"
Chu Mạch nghe cười nhạt một chút, nghĩ thầm lúc nhị đệ ngươi vẫn ở đây sao ngươi không dám nói , thật xem ta là quả hồng mềm, xem ra lần trước còn không có đánh ngươi đủ. Nàng trước hết để cho Tiểu Thúy và Đông Nhi vào tây gian chơi, mới nghiêng đầu nhìn Lý Thị.
"Đại tẩu, vừa rôi sao lại không thấy ngươi hỏi, ta nghĩ ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, cái nhà này Trọng Sơn là Chủ, đừng nói tới là cưới mấy, cưới ai chỉ cần Trọng Sơn gật đầu, ta tuyệt không nói nữa chữ không. Về sau chuyện này ngươi chính là không cần tìm ta, ta cũng vậy không có đáp án." Chu Mạch nhìn chằm chằm ánh mắt Lý Thị nói, trên mặt là cười , ánh mắt lại lạnh lẽo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.