Đại Nam Tử Tiểu Nàng Dâu

Chương 68:





Nhóm sáu người Lý Xuyên, ba người đi ở phía trước, ba người đi ở phía sau, kẹp Chu Mạch ở giữa, mới vừa rồi thấy bản lĩnh Chu Mạch, mặc dù trên mặt thoạt nhìn là cô gái yếu đuối, nhưng sáu đại nam nhân cũng không dám phớt lờ.
Chu Mạch trong lòng cũng không bình tĩnh như trên nét mặt, không có sóng to gió lớn cũng là có chút lo lắng hãi hùng, chỉ một lòng gửi hy vọng trên người chồng mình là Triệu Trọng Sơn.
Lúc bọn họ mới vừa đi ra khỏi Phúc Mãn Lâu thì thấy một con ngựa màu xám tro đang phi đến, phía trên là một người nam tử mặc áo xám, như gió bay chớp giật đi tới trước mặt mọi người sau đó người nọ tung người xuống ngựa.
Thời điểm Chu Mạch thấy con ngựa kia cũng biết đó là Triệu Trọng Sơn , nàng chưa từng ngóng trông trượng phu như giờ phút này, thấy hắn chân dài bước đến trước mặt Lý Xuyên, cặp mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Bởi vì hôm nay không phải ngày trấn trên họp chợ, người đi đường cũng không nhiều, xa xa Lý Xuyên thấy người tới, đợi thấy rõ người đứng ở trước mặt mình, hắn ngây ngẩn cả người.
"Lý Xuyên, đã lâu không gặp?" Triệu Trọng Sơn chậm rãi mở miệng nói.
Triệu Trọng Sơn lên tiếng thức tỉnh Lý Xuyên vẫn còn đờ đẫn ở đó, hắn vội vàng khom người tiến lên, quỳ một gối xuống cúi đầu nói: "Bái kiến Triệu Tham tướng!"
Lý Xuyên lạy, trừ Triệu Trọng Sơn sắc mặt không đổi, vẫn lạnh lùng, toàn bộ những người còn lại ngây ngẩn cả người, đặc biệt là thủ hạ Lý Xuyên, bọn hắn là lần đầu tiên nhìn thấy lão đại cúi đầu với người khác; Chu Mạch kinh ngạc thì ra người bên gối từng là một vị quan lớn như vậy, Tham tướng ở Minh triều chính là võ quan tam phẩm; cặp mắtTào chưởng quỹ tỏa ra lục quang, hắn nhìn thấy hi vọng và ánh sáng của bạc.
Thấy Lý Xuyên hành lễ, Triệu Trọng Sơn không động chút nào, chỉ lạnh lùng mở miệng nói: "Ta sớm đã không còn là Tham tướng, không dám nhận."

Lý Xuyên thấy hắn như thế, trong lòng vẫn buồn bực khi nghe giọng điệu hắn, giống như mình đắc tội hắn, ở trong quân doanh hắn là Bách hộ cũng không dám đắc tội một Tham tướng . Nhưng vẫn đứng lên khom người ôm quyền: "Triệu đại nhân, vô luận như thế nào, ngươi trong suy nghĩ của ta vẫn là Tham tướng anh dũng thiện chiến." ddlqd
" Thật đúng là không nhìn ra." Trong lời nói Triệu Trọng Sơn có chút ý chế nhạo.
"Triệu Tham tướng, những lời này đều là thật, ngài có chuyện gì không? Ddlqd Nếu như có chuyện gì cần ta dốc sức xin hãy nói một tiếng, ngay cả dầu sôi lửa bỏng, ta muôn lần chết cũng không chối từ." Lý Xuyên nói khẩn thiết.
"Việc này thì càng không dám nhận, ta hôm nay kính xin Lý đại nhân ngươi thả cô gái kia ra." Triệu Trọng Sơn mặc dù nói là chữ thỉnh, nhưng là giọng nói cũng là ra lệnh.
"Vị này?" Lý Xuyên nghe hắn nói như vậy thì nhíu chặt mày: "Triệu Tham tướng, về việc ngươi nói, chúng ta cũng là được người nhờ vả mới tìm đến Phúc Mãn Lâu, bạc cũng đã nhận nên không thể không làm , xin hỏi Triệu Tham tướng và Phúc Mãn Lâu có quan hệ thế nào ?" Hắn nói câu này rất thận trọng, rất sợ đắc tội vị đại gia này. Trong đầu hắn trôi qua hình ảnh một màn Triệu Trọng Sơn một người xâm nhập giết 800 kẻ địch cứu tướng quân trong đại quân, Triệu Trọng Sơn giết địch đỏ cả mắt làm cho người ta nghe tên đã sợ mất mật .
"Phúc Mãn Lâu do ta và Tào chưởng quỹ cùng mở, mà người ngươi bắt chính là thê tử của ta!" Triệu Trọng Sơn thấy hắn cũng không nghe mình nói thả Chu Mạch trước, hơi lộ ra chút không kiên nhẫn giải thích cho hắn, ánh mắt cũng đã hiện ra sự không kiên nhẫn.
Rất rõ ràng, Lý Xuyên quen thuộc với hắn cũng đã nhìn ra, nghe Triệu Trọng Sơn nói xong trong nội tâm hồi hộp một trận, nghĩ thầm hôm nay mình động thổ trên đầu thái tuế rồi, cũng vụng trộm mắng người bày trò bắt người ngàn lần.
Lý Xuyên vội vàng quay đầu lại đi tới trước mặt Chu Mạch, khom lưng cúi người, nói xin lỗi cũng tràn đầy chân thiết: "Chị dâu! Chúng ta có mắt như mù! Kính xin chị dâu tha lỗi, các ngươi còn không mau cách xa một chút." Sau đó nhìn hai người đang giữ Chu Mạch quát. ddlqd
Vốn là bọn họ cũng không giữ chặt Chu Mạch, chỉ là dùng chút sức mà thôi, hiện tại nghe Lý Xuyên nói như vậy mấy người kia vội vàng rời đi, Lý Xuyên còn ra hiệu mời, Chu Mạch nhìn hắn nửa chữ cũng không nói liền trở về bên cạnh nhóm người Tào chưởng quỹ.

Mà Triệu Trọng Sơn chỉ lạnh lùng nhìn những việc này xảy ra, chỉ ở thời điểm Chu Mạch nhìn hắn vẻ mặt mới có chút khẽ biến, chỉ là lập tức khôi phục lại một bộ dáng lạnh lùng.
Lý Xuyên đưa Chu Mạch rời đi, ddlqd lại nghiêng đầu bồi lễ xin lỗi Triệu Trọng Sơn, chỉ vì hắn cũng xuất thân là quân nhân, cho nên không làm được việc chân chó, càng sẽ không tự chửi mình, cũng chỉ nói mình không biết là đại tẩu ....
Triệu Trọng Sơn thấy hắn sảng khoái như thế, cũng không làm khó hắn, chỉ nói một câu để cho Lý Xuyên không đất dung thân: "Lý Xuyên, nhớ năm đó ngươi cũng là một hán tử, vì sao phải làm những việc trái với luân thường đạo lí như thế này mà không tìm chuyện đứng đắn làm."
Lý Xuyên gật đầu nói phải, sau đó liền quay đầu dẫn theo đám thủ hạ rời đi, chỉ là Triệu Trọng Sơn lại ngăn hắn lại nói: "Ngươi chuyển tới Lưu Hải Lưu phô đầu một tiếng, ta sẽ cầm bạc đi chuộc người sau."
Nghe Triệu Trọng Sơn nói như thế, Lý Xuyên gật đầu đồng ý, trong lòng lại hả hê nghĩ, may mà có Huynh Đệ cùng chịu, Lưu Hải ngươi sẽ không được dễ chịu nhanh thôi.
Tào chưởng quỹ thấy Triệu Trọng Sơn nói vài câu cỏn con đã giải quyết xong trận tranh chấp này, hơn nữa nhìn hắn cũng như không làm gì, hắn mới vừa rồi cũng nghe rõ ràng đối thoại giữa Lý Xuyên và Triệu Trọng Sơn , vẻ mặt Lý Xuyên lo lắng hối hận cũng rõ mồn một trước mắt, trong lòng hắn rất rõ ràng về sau chỉ dựa vào Triệu Trọng Sơn, có thể kiếm bạc mà không sợ người khi dễ.
Nghĩ tới đây, Tào chưởng quỹ vui vẻ ra mặt tiến lên hành lễ với Triệu Trọng Sơn: "Triệu huynh, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp!"
Triệu Trọng Sơn thay đổi vẻ mặt khác với khi đối mặt với Lý Xuyên, trở nên hòa hoãn rất nhiều, cũng chắp tay mỉm cười hoàn lễ nói: "Tào đại ca, chớ có khách khí! Đây là việc Triệu mỗ phải làm." Nói xong ra dấu tay với Tào chưởng quỹ đi vào Phúc Mãn Lâu. ddlqd

Mọi người trong Tào gia có hai ba người nhận biết Triệu Trọng Sơn , chỉ là gặp qua hay chưa từng thấy qua , hiện tại cũng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, đây chính là Đại Cứu Tinh.
Mà giờ phút này việc Chu Mạch muốn làm nhất thật ra chính là tiến lên ôm lấy hắn, khen hắn mấy câu, chỉ là kể từ hắn xuất hiện, mình liền an lòng, cảm thấy dường như bầu trời sập xuống cũng không còn quan hệ, Triệu Trọng Sơn sẽ chống cho nàng .
Trên thực tế nàng không hề làm gì cả, cũng không thể làm cái gì, ban ngày ban mặt dưới con mắt mọi người, nàng cho dù có gan nghĩ cũng không có gan làm.
Người Tào gia vẫn tương đối có ánh mắt , chỉ có Tào chưởng quỹ và vợ chồng Triệu Trọng Sơn tiến vào từ cửa chính, những người còn lại đều đi vào từ cửa sau, Tào chưởng quỹ liền phân phó một tiếng, mọi người liền ai làm chuyện nấy, giống như mới vừa rồi nơi này không xảy ra nửa điểm tranh chấp, đừng nói gì đến Đao Quang Kiếm Ảnh.
Vì vậy lúc sắp đóng cửa, trong điếm khách không nhiều lắm, bọn họ cũng không phát hiện chuyện mới vừa xảy ra ở hậu viện Phúc Mãn Lâu, Tào chưởng quỹ dẫn Triệu Trọng Sơn lên nhã gian, mà Chu Mạch không đi cùng bọn họ, mà là trực tiếp nói với Tào chưởng quỹ một tiếng, đi phòng bếp, dù sao còn có khách. Nói xong còn nhìn Triệu Trọng Sơn.
Trong nháy mắt Chu Mạch xoay người lại bị Triệu Trọng Sơn kéo lấy cánh tay nói: "Không vội, ta có lời muốn nói với nàng." Sau khi nói xong lấy ánh mắt hỏi thăm Tào chưởng quỹ.
Tào chưởng quỹ cũng là một người thông minh, vội vàng mở miệng nói: "Vợ chồng các ngươi trước đi nhã gian nói chuyện, khách cũng không có còn mấy bàn, đệ muội không cần phải gấp gấp”, sau đó cũng đi về phía phòng bếp,” tự ta đi xem một chút, vợ chồng các ngươi hảo hảo trao đổi." Kể từ hắn gặp qua Triệu Trọng Sơn, cho tới bây giờ cũng chưa có gọi thẳng khuê danh Chu Mạch là "Tiểu Mạch", hôm nay cũng không dám. ddlqd câu nói sau cùng kia mang theo chút mập mờ, Triệu Trọng Sơn hắng giọng một cái nói: "Ta chỉ nói mấy câu về chuyện buổi sáng với nàng thôi, sau đó sẽ để cho nàng đến phòng bếp giúp một tay, ta và Tào huynh còn phải đi nha môn nữa." Nói xong cũng dắt ống tay áo Chu Mạch vào nhã gian gần nhất.
Triệu Trọng Sơn xoay người đóng cửa sau đó hai tay vịn bả vai của nàng, quan sát trên dưới trái phải, quan tâm hỏi: "Nàng có làm sao không? Có động thủ với bọn họ hay không? Có cảm thấy không thoải mái hay không? Bụng cảm giác như thế nào?"
Chu Mạch nghe những lời quan tâm này, nhìn vẻ mặt hắn lo lắng, mắt ê ẩm, làm một nữ nhân, một thê tử, có thể có được một trượng phu quan tâm như vậy rất đáng giá.
Nàng đột nhiên có chút cảm kích lần này đã xuyên không, cảm kích trời xanh ban cho nàng một người đàn ông tốt đẹp như thế.

Cầm lấy hai tay của Triệu Trọng Sơn, Chu Mạch kéo hắn ngồi xuống, vừa dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay hắn có chút thô vừa ôn nhu nói: "Ta không sao, Lý Xuyên này là một người hiểu chuyện, không làm khó ta. Bụng cũng không có không thoải mái. Con trai của chàng ngủ thật ngoan ở bên trong ! Chàng yên tâm!"
Triệu Trọng Sơn được nàng dịu dàng vuốt ve hòa tan chút, thái độ không hề nghiêm túc khẩn trương như vậy nữa, ngẩng đầu thấy trong mắt Chu Mạch đều là nước mắt, hoảng hốt giơ tay lên lau lệ cho nàng nói: "Chỗ nào không thoải mái? Tại sao lại khóc?"
"Không có, ta cảm thấy rất vui vẻ! Bởi vì có chàng, đây là nước mắt hạnh phúc." Chu Mạch nhìn hắn vụng về lau nước mắt cho mình, trên mặt cũng lộ vẻ khẩn trương, không nhịn được nín khóc mà cười.
Mặc dù không hiểu sao Chu Mạch vừa khóc vừa cười, nhưng Triệu Trọng Sơn thấy thân thể nàng không bị bất cứ thương tổn gì, cũng yên tâm.
Nắm tay Chu Mạch có chút lạnh nói: "Còn phải đi chỗ Tào phu nhân mượn áo rồi trở về nữa, cũng không thể để bị đông lạnh."
Chu Mạch gật đầu cười nói: "Dạ! Vào giờ phút này, cho dù chàng nói ta chỉ mặc một cái yếm ta đều nguyện ý, huống chi còn là thêm món áo khoác ấy."
"Giữa mùa đông thế nào lại chỉ mặc một cái yếm. . . . . ." Triệu Trọng Sơn nói đến hai chữ cái yếm mới nhớ tới ý tứ của những lời này, mặt có chút hồng, trách cứ liếc mắt nhìn Chu Mạch, hắn làm hòa thượng gần nửa tháng rồi, cô gái này còn âm thầm đùa giỡn hắn như thế, mà mình cũng dĩ nhiên cũng làm theo lời của nàng rút lui, nghĩ như vậy hắn véo nhẹ gò má của Chu Mạch một cái: "Không thể hồ đồ."
Chu Mạch không đành lòng trêu hắn nữa, chỉ cười cười ngồi lên bắp đùi của hắn, áp mặt vào lồng ngực ấm áp.
Thật ra thì trước đây Triệu Trọng Sơn không phải một người dễ dàng táy máy tay chân, hắn lúc đầu đối với những động tác nhỏ này của Chu Mạch rất là bài xích, có thể là bị huấn luyện đã lâu, hôm nay Chu Mạch không đến trêu chọc hắn hắn lại vẫn tiu nghỉu, nhưng vô luận như thế nào hắn yêu cầu ở trước mặt người ngoài Chu Mạch không thể như thế này, mình cũng cẩn tuân theo đạo pháp.
Vùi ở trong ngực Triệu Trọng Sơn hưởng thụ yên tĩnh trong chốc lát Chu Mạch đột nhiên nhớ lại hành động của hắn hôm nay, vội vã ngẩng đầu hỏi hắn: " Buổi sáng hôm nay có thu được tin tức gì ở nhà bà mối Hoàng không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.