Đại Mỹ Nhân Và Người Thừa Kế

Chương 13:




Đồng tử đẹp đẽ của đại mỹ nhân đột nhiên co rút.
Cả người thoáng chốc ngã vào cảm xúc tiêu cực trong bóng tối —— những cảnh giống như lúc này đây, đã từng vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của y.
Y từng sợ ác mộng sẽ trở thành sự thật.
Chỉ là không đoán được sẽ nhanh như vậy ——
Y cảm thấy được bản thân muốn chết đi.
May mà, câu chuyện của người  thừa kế ngay lập tức chuyển hướng: "Nhưng đến khi em trưởng thành, anh chính là học trưởng mà em mơ ước."
"Ơ?" Đại mỹ nhân ngây ngẩn cả người.
"Vào lúc ấy, anh là giấc mơ của tất cả nam sinh trong trường."
"Đều muốn thượng anh?" Đại mỹ nhân cười hỏi —— chuyện như vậy đối với y mà nói, đã quá xa xưa, y từ lâu không nhớ rõ.
"Không, đều muốn trở thành anh."
Người thừa kế rất nghiêm túc mà sửa lời cho y, "Dung mạo anh dễ nhìn, thành tích hàng đầu, mỗi lần thi đua đều có giải thưởng, giáo vận hội muốn đưa anh đi càng thi càng nhận giải lớn, có rất nhiều đồng học muốn ghi chép giúp anh, tan học nếu chơi bóng, ai cũng muốn cùng đội với anh."
"Như vậy sao?"
"Anh không nhớ rõ?"
"... Chuyện như vậy, anh làm sao nhớ tới đây?"
Đại mỹ nhân cúi đầu, không thể làm gì hơn cười khổ một cái, "Trong một quãng thời gian rất dài, ngay cả tên của anh cũng không thể sử dụng, nhớ đến những chuyện thế này thì có ý nghĩa gì?"
Khuôn mặt người thừa kế vặn vẹo một chút.
Dường như cảm thấy cả người đều đau đớn vô cùng.
Hắn dùng lực cắn môi dưới: "Nhưng toàn bộ em đều nhớ, đến bây giờ vẫn nhớ —— em còn nhớ, năm đó, anh đã lên đại học, làm sinh viên ưu tú tốt nghiệp, trở về làm diễn thuyết cho học đệ học muội. Vừa đi lên bục giảng, tất cả mọi người rít gào, nam sinh so với nữ sinh còn lớn tiếng hơn —— sau đó anh nói với tất cả mọi người, ai cũng có thể dựa vào cố gắng của bản thân, tránh thoát hoàn cảnh, thay đổi vận mệnh."
"Anh còn nói câu như thế?"
"Đúng, " người thừa kế dùng sức gật đầu, "Câu nói như vậy, nếu là một người đến nói thì sẽ là lời nói rỗng tuếch, mà bởi do anh nói —— tất cả mọi người tin tưởng, bởi vì học trưởng anh, bất kể chuyện gì đều có thể làm. Vì vậy rất nhiều người đều được cổ vũ, em cũng giống vậy. Vào lúc ấy, vì xuất thân của mình mà khổ não, chán ghét gia đình mình, chán ghét liên quan với tất cả mọi thứ của gia đình, lại không có dũng khí để làm ra thay đổi. Là bởi vì anh nói, cho nên em mới có thể quyết định..."
"Vậy anh chỉ sợ làm em thất vọng rồi."
Người thừa kế trầm mặc một lúc.
Ngay khi đại mỹ nhân vì sốt sẵng mà siết tay, hắn mới hít sâu một hơi, từng chữ từng chữ nói: "Không phải thất vọng, là tuyệt vọng. Học trưởng, ở nhà cũ nhìn thấy..."
Hắn nói không được.
Cắn môi dưới bình tĩnh một lát, hắn mới nói: "Bầu trời của em đều sụp đổ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.