Đại Mộng Chủ

Chương 351: Nhân yêu khác đường




Dịch: Độc Lữ Hành
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Cả hòn đảo nhỏ trùng điệp trầm xuống, đầu vai Minh Vương pháp tướng bị cự phủ khảm vào, mà thân Bạch Tiêu Vân ở trong trận, đầu vai gần như đồng thời toé lên huyết quang, lộ ra một vết thương kinh khủng nhìn thấy cả xương.
Hiển nhiên, trận xu tòa đại trận này không phải thứ gì khác, mà là huyết nhục thân thể y.
Đầu vai Bạch Tiêu Vân truyền đến trận trận tiếng vang "Khanh khách" như cạo xương, nghe ghê cả răng. Nhưng chính y lại tựa như không hề hay biết, tay kia nắm hư không một cái.
Trong tay Minh Vương pháp tướng kia hiện lên kim quang, lần nữa ngưng tụ thành một thanh Kim Cương Phục Ma Kiếm, gã vung tay chém xuống Cự Lực Thần Viên.
Cự Lực Thần Viên thấy thế, lập tức thu tay lại kéo một cái, muốn kéo cự phủ về.
Nhưng mà, đầu vai Minh Vương pháp tướng kia lại có một vòng xoáy kim quang trấn giữ, ngạnh sinh kéo lấy cự phủ Cự Lực Thần Viên.
Cự phủ Cự Lực Thần Viên bị giữ lại, giờ phút này muốn thu tay thoát đi đã không kịp, trong mắt nó rốt cuộc lộ ra vẻ kinh hoảng, vội la lớn: "Sơn Ngoan lão đệ, ngươi nếu không ra tay, hôm nay lão ca phải bỏ mạng lại đây đó."
Nó vừa dứt lời, dị biến phát sinh!
Vị trí đảo nhỏ của đám người Thẩm Lạc bỗng nhiên chấn động kịch liệt, hòn đảo đúng là lăng không lên, lật qua một bên.
Ngũ cực đại trận Bất Động Minh Vương đại loạn, bệ đá bị hủy hết, hư quang pháp tướng cũng trong nháy mắt sụp đổ, chỗ một kiếm chém xuống kia, trong nháy mắt băng liệt thành vô số mảnh vỡ, tiêu tán ra.
Đám người trên đảo, tất cả đều rơi xuống nước, bách tính lúc trước đã hôn mê tử thương hầu như không còn, chỉ sót lại hơn mười tên tu sĩ trốn chạy ra, đứng trên sóng cả mặt hồ chập chùng, lòng như tro nguội.
Một tay Bạch Tiêu Vân ôm vết thương đầu vai, trong mắt lóe lên vẻ không hiểu.
Đám người còn sót lại, nhao nhao tụ tập đến bên người của y, ánh mắt đều nhìn về phía thân ảnh áo đen từ dưới nước chậm rãi nổi lên kia, tự nhiên chính là Tiểu Quy.
Giờ phút này, Cự Lực Thần Viên đã khôi phục thể trạng lúc đầu, cúi đầu nhìn Tiểu Quy bên cạnh, vỗ bờ vai quen thuộc của nó, nói:
"Sơn Ngoan lão đệ, lần sau đừng đùa kiểu này, hù chết lão ca."
"Đại ca vội cái gì, hết thảy đều trong lòng bàn tay của ta." Trên mặt Tiểu Quy hiển hiện một vòng ý cười, tùy ý nói ra.
"Sơn Ngoan, Cự Lực Thần Viên... Xem ra ngươi cũng đã sớm là thành viên yêu ma rồi." Trong lòng Thẩm Lạc tức giận khó kiềm chế, cắn răng nói.
"Không sai, hai trăm năm trước chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ." Tiểu Quy hào phóng thừa nhận.
"Cho nên ngay từ đầu ngươi đã gạt ta, tiết lộ vị trí của chúng ta cho bọn hắn?" Thẩm Lạc xiết chặt nắm đấm, hỏi.
"Ta vốn còn tưởng rằng cần phí chút công phu, không ngờ dễ dàng như vậy là có thể lấy lòng tin của ngươi, thật đúng là... Ha ha, để cho người ta rất cảm động đấy." Tiểu Quy cười tủm tỉm nói.
"Tiểu Quy, vì sao?" Thẩm Lạc cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi vấn đề không chút ý nghĩa này.
"Gọi ta Sơn Ngoan lão tổ! Từ xưa nhân yêu khác đường, thế bất lưỡng lập, năm đó ngươi kết duyên với ta, vốn là ngươi cưỡng ép giam giữ ta, làm nô dịch tạo điều kiện cho ngươi phát triển, sau khi dùng xong liền tùy ý bỏ qua. Bây giờ ta phản sát ngươi, không phải cũng là hợp tình hợp lý sao?" Tiểu Quy hừ lạnh một tiếng, nói. Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
Trong khi nói chuyện, trên bầu trời một vệt kim quang đáp xuống, lại là Kim Chuẩn đại yêu kia bay về, rơi vào bên cạnh Cự Lực Thần Viên.
Hai tên yêu vật Đại Thừa kỳ, một tên Xuất Khiếu hậu kỳ, cộng thêm mấy trăm yêu chúng lớn nhỏ vây quanh, đám người Thẩm Lạc đã hoàn toàn hãm sâu tử cục.
"Tốt, ôn chuyện cũ đã xong, vậy để ta tự mình tiễn ngươi một đoạn đường." Sơn Ngoan cười lạnh một tiếng, nói.
Nó vừa dứt lời, một tay vẫy hư không một cái, một thanh cự chùy màu xanh sẫm nổi lên, trên đó trải rộng đường vân mai rùa, xem ra chính là bảo vật rất có lực lượng và kiên cố.
Chỉ thấy thân hình nó nhảy lên, dưới chân có tầng tầng sóng nước bốc lên, nâng thân thể nó cao đến hơn mười trượng, trên cự chùy màu xanh sẫm sáng lên một tầng lục quang mông lung, chém xuống bọn người Thẩm Lạc.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Trên mặt hồ đột nhiên vang lên một trận thanh âm ngâm tụng phật ngữ, một tầng màn sáng màu vàng trong nháy mắt từ ngoài thân bọn người Thẩm Lạc sáng lên, bao phủ tất cả bọn họ vào giữa.
Thẩm Lạc nghe thanh âm Bất Động Minh Vương Chú kia, đột nhiên nhìn lại, liền kinh ngạc không gì sánh được. Bạch Tiêu Vân đang khoanh chân ngồi chính giữa, trước người nằm ngang cây quyền trượng kia, phía trên lóe lên quang mang sáng tỏ.
Mà trên bốn vị trí màn sáng Đông Nam Tây Bắc, đang có bốn đạo thân ảnh mơ hồ ngồi xếp bằng, trước người cũng đặt những vật phật châu san hô và phật kinh cũ kỹ kia, đúng là lần nữa chống lên Bất Động Minh Vương Trận.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu y lập tức truyền đến "Ầm" một tiếng vang thật lớn, tầng màn sáng màu vàng kia đột nhiên chấn động, một cỗ lực đạo cường đại không gì sánh được lập tức ầm ầm xuống, kích thích hồ nước phía dưới tạo ra một trận sóng lớn.
Chỉ có phạm vi mười trượng được màn sáng màu vàng che chở thì gió êm sóng lặng, không bị phía ngoài ảnh hưởng chút nào.
Không đợi Thẩm Lạc lên tiếng hỏi thăm, trong thức hải liền vang lên thanh âm Bạch Tiêu Vân truyền âm: "Thẩm đại ca, tình huống khẩn cấp, ta nói ngắn gọn. Ta lấy Hàng Thần bí thuật mời đến bốn vị hư ảnh thần chỉ, giúp ta bố trí Bất Động Minh Vương Trận, nhưng thời gian chèo chống không dài, ngươi phải tranh thủ thời gian, dùng độn thuật mang những người còn lại này ra ngoài."
"Ất Mộc Tiên Độn của ta còn chưa thuần thục, tại khu vực lạ lẫm tạm thời không thể nào khống chế chuẩn xác, chỉ sợ..."
Thẩm Lạc chau mày, lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
"Không cần phải để ý tới những thứ này, một khi Bất Động Minh Vương Trận bị công phá, những người này ngay cả một tia hy vọng sống sót cuối cùng cũng không có. Ngươi có thể mang đi nhiều nhất bao nhiêu người?" Bạch Tiêu Vân vội vàng truyền âm hỏi. Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả.
"Nếu sớm khắc trận văn, ta có thể một lần mang tất cả mọi người đi, nhưng bây giờ chỉ có thể trực tiếp thi triển độn thuật, một lần nhiều nhất chỉ có thể mang đi ba người, muốn mang tất cả bọn hắn rời khỏi, ít nhất phải đi tới đi lui sáu lần, mà mỗi lần thi triển độn thuật, đều cần hao phí chút thời gian mới được." Thẩm Lạc vội vàng trả lời.
"Thời gian ngươi không cần phải để ý đến, toàn lực hành động là được, ta tuyệt đối sẽ không để bọn hắn cắt ngang ngươi thi pháp." Bạch Tiêu Vân cắn răng nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, cũng không chần chờ nữa, lập tức một tay bấm niệm pháp quyết trước ngực, trong miệng đọc nhẹ khẩu quyết.
"Còn vùng vẫy giãy chết sao? Bọn gia hỏa các ngươi thật đúng là ương ngạnh." Sơn Ngoan tung một kích không thành, lạnh giọng cười nói.
"Lần này đại trận tựa hồ không kiên cố bằng lần trước, ta thử lại lần nữa." Chuẩn Chi khẽ cười một tiếng, thân hình mở ra, lại xông vào không trung, một lần nữa hóa thành Kim Chuẩn trăm trượng.
Nương theo một tiếng kêu rõ to, thân hình gã từ đám mây bỗng nhiên rơi xuống, mỏ nhọn phía trên tụ kim quang, mang theo khí thế sắc bén vô địch đâm thẳng xuống, đụng vào trên màn sáng màu vàng.
"Ầm" một tiếng rung mạnh!
Trên màn sáng màu vàng dập dờn mở ra một tầng gợn sóng mãnh liệt, bao phủ vùng nước này, trùng điệp trầm xuống phía dưới.
Bạch Tiêu Vân ngồi xếp bằng chính giữa lập tức toàn thân rung mạnh, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, "Phốc" một tiếng, phun ra một miệng lớn máu tươi. Mà thân hình hư ảnh hàng thần trấn thủ tứ phương cũng nghiêng tới phía trước, động tác giống hệt Bạch Tiêu Vân.
Hiển nhiên, tất cả trùng kích trừ phần được đại trận cách trở bên ngoài, còn lại đều được một mình Bạch Tiêu Vân tiếp nhận.
Thẩm Lạc nhìn hết thảy vào trong mắt, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, nhưng cũng không cách nào chia sẻ thay Bạch Tiêu Vân, chỉ có thể toàn lực thôi động Ất Mộc Tiên Độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.