Thiếu niên đứng dậy, vỗ nhẹ mông, cười nói:
"Dù sao tôi cũng chỉ là một gốc cây Phù Tang trông cửa ở trước cổng địa phủ thôi, ra ngoài hóng gió một chút cũng chẳng sao. Vừa hay tôi cũng muốn xem thử nhân gian rốt cuộc như thế nào."
Anh nói nghiêm túc đến mức suýt nữa thì Lê Kiến Mộc tin thật.
Nhưng sau thời gian dài ở bên nhau, cô đã sớm nhận ra thiếu niên này không hề đơn giản. Anh ta không phải chỉ là một gốc Phù Tang, mà chính là Minh Chủ dự bị - Yến.
Đúng vậy, chỉ là "dự bị" mà thôi.
Nếu như vị Đông Nhạc Đế Quân tiền nhiệm không bất ngờ băng hà, thì theo lẽ thường, Yến còn phải tu luyện thêm mấy chục năm nữa, thậm chí đến lúc hồn về địa phủ mới có thể tiếp nhận chức vụ.
Thế nhưng, trớ trêu thay, vị Đông Nhạc Đế Quân ấy lại đột ngột qua đời, để lại ngôi vị trống không. Yến vì thế bị "bắt cóc" lên làm Minh Chủ, dù bản thân còn chưa thực sự sẵn sàng.
Tính ra, Yến cũng chỉ mới trải qua rất ít thời gian tu luyện ở nhân gian.
Sau một cuộc họp ngắn với mười vị Diêm Vương trong địa phủ, Yến được chấp thuận cho phép rời địa phủ du hành nhân gian, với điều kiện vẫn phải thường xuyên quay về xử lý công việc.
Vậy là Lê Kiến Mộc và Yến cùng nhau đặt chân đến nhân gian.
Chuyến đi này kéo dài suốt mấy trăm năm.
Dĩ nhiên, họ còn dẫn theo một thành viên nữa - Kim Nghiêu.
Kim Nghiêu là một con Phượng Hoàng được Yến nhặt về nuôi dưỡng. Vì cơ thể yếu ớt, không thể thích nghi với âm khí nặng nề nơi địa phủ, nó chỉ biết ngày ngày trú trên Phù Tang Mộc, dù vậy trong lòng vẫn luôn bất mãn.
Nơi đó âm khí dày đặc, khiến vết thương của nó mãi không lành. Vì vậy, khi Lê Kiến Mộc quyết định rời đi, Kim Nghiêu không chút do dự ôm chặt lấy chân cô, mặt dày nhận cô làm chủ nhân, nhất quyết đòi đi theo.
Trong suốt những năm tháng lang bạt nơi nhân gian, ba người họ luôn kề vai sát cánh bên nhau.
Mấy trăm năm ấy, đối với thần linh mà nói, thật ra chỉ như một cái chớp mắt.
Thời gian ngắn ngủi đến mức, Lê Kiến Mộc và Yến chỉ kịp tìm hiểu, thấu hiểu rồi yêu nhau, còn chưa kịp ở bên nhau trọn vẹn.
Quãng thời gian ấy, kéo dài cho đến khi Lê Kiến Mộc phát hiện sự bất thường trên đại lục này — có một thế lực đang âm thầm ngăn cản linh khí nơi đây phi thăng.
Khi nhận thấy điều ấy, cô lập tức quyết định trở về Đô Quảng Chi Dã.
Còn Yến, cũng buộc phải quay về địa phủ.
Trước khi chia tay, Lê Kiến Mộc nghiêm túc dặn dò:
"Ba trăm năm không phi thăng được, chứng tỏ vùng đại lục này đã xảy ra chuyện. Theo lý mà nói, với linh khí dồi dào như bây giờ, cảnh giới huyền học phải thịnh vượng hơn mới đúng. Hơn nữa, Đô Quảng Chi Dã của em ba trăm năm nay cũng không thể phi thăng, rõ ràng có một thế lực đang áp chế."
Để tìm ra nguyên nhân và cách hóa giải, cô quyết định bước vào luân hồi chuyển thế.
Một mặt, quá trình luân hồi là cửa ải mà mỗi thần mộc đều phải trải qua khi gặp bình cảnh tu luyện.
Mặt khác, cô cũng muốn thử nghiệm: nếu dùng thân thể người phàm tu hành, liệu có vượt qua được sự áp chế này hay không.
Cô bình thản nói:
"Ít thì vài chục năm, nhiều thì hai trăm năm, em sẽ quay về. Trong thời gian đó, anh hãy lo xử lý việc ở địa phủ, đừng tìm em."
Chuyển thế luân hồi vốn là đại sự của thần linh. Một khi có thần tiên nhúng tay vào, nhất định sẽ dẫn đến thần phạt.
Yến vô cùng lo lắng, nhưng anh hiểu rõ mình không thể can thiệp, chỉ có thể quay sang giao phó Kim Nghiêu:
"Nhớ phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
Kim Nghiêu giang cánh che mặt, trong đôi mắt tròn xoe toàn là vẻ chán ghét.
Hai kẻ đại lão này ngày thường cứ gọi nó là "con gà chết tiệt", bây giờ lại nhớ đến nó?
Hừ, cái thứ mùi vị chua chát của tình yêu, thật khiến nó phát ngán.
Lê Kiến Mộc trở về Đô Quảng Chi Dã, còn chưa kịp sắp xếp mọi việc, thì chợt cảm nhận được một luồng thần lực mạnh mẽ giáng xuống từ bầu trời.
Rất lâu rồi, thế gian này mới lại có thần giáng lâm nhân gian.
Chương 887/909 0 0Chương 886 Chương 888Ngày đó, khi vị thần kia từ bậc thang trên trời bước xuống, lão Kiến Mộc còn chưa chết.
Lê Kiến Mộc vốn định đến gần để hỏi thăm đôi chút, xem đối phương có biết vì sao vùng đất này lại xuất hiện những bất thường, khiến việc phi thăng trở nên khó khăn đến vậy. Nhưng khi còn chưa kịp mở miệng, vị thần nọ đã đột nhiên trừng mắt đầy hung ác, giơ rìu chém đứt bậc thang thông thiên, rồi quay đầu vung rìu tấn công thẳng vào bản thể của Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc kinh hãi, lập tức nghênh chiến.
Hai người đại chiến, trời đất mịt mù, nhật nguyệt lu mờ. Kết quả, vị thần kia bị trọng thương, bỏ chạy không biết tung tích, còn Lê Kiến Mộc cũng dựa vào chút sức tàn cuối cùng để bước vào luân hồi.
Thời điểm đó, địa phủ đang hỗn loạn — hai điện Diêm La nổi loạn làm phản, Yến bận tối mặt tối mũi để dẹp yên. Đến khi mọi chuyện tạm ổn, anh vội vàng tìm đến thì Lê Kiến Mộc đã sớm luân hồi chuyển thế.
Yến từng một lần đến Đô Quảng Chi Dã, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng A Lê — tức Kiến Mộc — đã đầu thai, hóa thành một sinh linh nhỏ bé trong bụng phu nhân của Cố gia. Địa tinh khắp vùng núi khi đó cũng chờ mong và ban phúc cho cô. Yến ngỡ rằng kiếp này của cô sẽ yên ổn, ít chịu khổ ải.
Nhưng gia chủ Cố gia đã ngăn anh lại.
Ông nghiêm mặt khuyên:
"Làm người rất khổ. Kiến Mộc đã lựa chọn luân hồi thành người, thì cũng phải trải qua đủ loại đau thương, trắc trở mới đúng. Nếu cậu cứ ở bên cạnh bảo vệ, can thiệp nhân quả, sẽ chỉ hại cô ấy thêm."
Yến do dự rất lâu. Dù không cam lòng, anh vẫn phải nhiều lần cam đoan sẽ không nhúng tay, nhưng gia chủ Cổ gia vẫn kiên quyết yêu cầu anh rời đi.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Yến chỉ có thể căn dặn Kim Nghiêu:
"Phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
Sau đó, anh quay về địa phủ, tự phong bế bản thân trong bế quan, để tránh vì nhớ thương mà phá vỡ nhân quả.
Chỉ trong nháy mắt, hai mươi năm đã trôi qua.
Khi Yến quay trở lại nhân gian, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Huyền Môn âm thầm câu kết với thế lực tà ám, mượn cớ bồi dưỡng, liên tục dồn ép thiên tài địa bảo lên người Kiến Mộc, ép cô tu luyện điên cuồng. Chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi, cô đã đạt đến thời kỳ chuẩn bị phi thăng.
Nếu cô thành công, sẽ mở ra một con đường phi thăng mới cho cả đại lục, phá vỡ lời nguyền ngàn năm không ai phi thăng được. Con đường đó, chỉ mất vẻn vẹn hai mươi năm.
Nếu thất bại, thì với thiên phú kinh người, căn cơ tuyệt vời và tu vi thâm hậu của cô, người ta vẫn có thể lấy được vô số lợi ích.
Ngay khi Lê Kiến Mộc còn chưa kịp phi thăng, sau lưng cô đã sớm có kẻ ngấm ngầm sắp xếp, phân chia hết những giá trị trên người cô.
Khi Yến chạy đến, trời đất đã mờ mịt, Lê Kiến Mộc phi thăng thất bại.
Những kẻ Huyền Môn khoác áo đạo mạo cùng thế lực tà ám đã xâu xé cô đến mức gần như chẳng còn gì. Thần hồn của cô cũng đã tan biến.
Yến tức giận đến mức mất hết lý trí.
Mặc cho trời phạt giáng xuống từng đợt lửa u minh, anh vẫn không thèm để tâm, điên cuồng thiêu rụi cả nhân gian thành một mảnh địa ngục. Lửa u minh phi phàm, thiêu qua đâu, cỏ cây đều hóa thành tro bụi, nước cũng không thể dập tắt.
Các đại phái từng tồn tại nghìn năm, từng tự xưng là bất bại, cũng bị anh tiêu diệt trong cơn điên loạn.
Mang theo nỗi đau xé ruột, anh phá hủy hết thảy, từng bước đi đến chùa Pháp Âm.
Chùa Pháp Âm từng hương khói cường thịnh, tín đồ đông đảo. Nhưng tiếc thay, họ cũng từng tham dự vào thí nghiệm nhằm vào Lê Kiến Mộc. Dù không phải do trụ trì trực tiếp gây nên, Yến cũng không buồn phân biệt — những ai từng nhúng tay vào, anh đều muốn diệt tuyệt.
Nhưng khi vừa đặt chân tới cửa chùa, trụ trì lại bình thản nói một câu:
"Kiến Mộc... vẫn còn cứu được."
Một câu nói khiến bước chân Yến khựng lại.
Chùa Pháp Âm nổi tiếng nhờ khả năng tiên đoán.
Rất nhiều môn phái tham gia vào thí nghiệm năm đó thậm chí còn không biết thân phận thật sự của Kiến Mộc, nhưng trụ trì lại biết. Ánh mắt Yến khẽ động.