Bằng trực giác của mình, cô cảm thấy nơi đó có câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.
"Đất Thục à? Em định tới nhà họ Cố sao?" – Lê Niên Tây hỏi.
Lê Kiến Mộc gật đầu xác nhận.
"Trùng hợp ghê." – Lê Thanh Thanh tiếp lời – "Hai hôm trước có cuộc gọi từ đất Thục, nói là tìm chị. Anh ta bảo tên là... Cố Chiêu Thanh, đúng rồi, tên đó."
Xem ra nhà họ Cố đã sẵn sàng.
Lòng Lê Kiến Mộc càng thêm nặng trĩu.
Suốt khoảng thời gian qua, những bí ẩn trong lòng cô không ngừng chất chồng, những suy đoán cũng ngày một nhiều thêm.
Giờ đây khi sắp chạm tay vào sự thật, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Nhưng chuyến đi này, cô nhất định phải thực hiện.
Ăn cơm xong, trong ánh mắt bịn rịn của mọi người, Lê Kiến Mộc trở về phòng.
Vừa chuẩn bị đóng cửa lại thì giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
"Mộc Mộc."
"Mẹ..." – Lê Kiến Mộc khẽ gọi.
Hoắc Uyển khẽ mấp máy môi, nhìn gương mặt con gái với ánh mắt có phần bất an mà chính bà cũng không hiểu nổi nguyên do. Cuối cùng, bà chỉ dặn nhẹ một câu:
"Xong việc thì về sớm một chút nhé."
"... Vâng." – Lê Kiến Mộc gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng.
Nói rồi, cô quay người đóng cửa lại. Chỉ một khắc sau, cánh Quỷ Môn mở ra, thân ảnh cô biến mất khỏi Bắc Thành.
Đất Thục nổi tiếng là vùng nhiều núi non, rừng sâu chưa được khai phá còn rất nhiều. Nơi đây từng là nơi sinh sống của không ít thế gia truyền thừa qua nhiều thế hệ. Tuy nhiên, thời đại thay đổi, cuộc sống hiện đại cuốn theo cả những dòng tộc xưa. Dù gia tộc Cố gia có lịch sử mấy ngàn năm, hiện tại cũng chỉ còn một bộ phận nhỏ sống trong núi sâu, phần lớn con cháu đã ra ngoài lập nghiệp.
Đây là lần đầu tiên Lê Kiến Mộc đặt chân đến vùng đất Thục. Có lẽ do định vị hơi lệch nên cô không trực tiếp đến được khu vực cư trú của Cố gia mà xuất hiện ở một khu rừng hoang dã cách đó không xa.
Cây cối trong núi um tùm, rậm rạp đến mức gần như che kín cả bầu trời. Trời vốn đã âm u, nay lại càng thêm tối đen như mực. Mới đầu, bầu không khí mang đến cảm giác nặng nề, áp lực, nhưng sau khi vượt qua vài tầng khí độc, không gian trước mặt bỗng mở ra khác hẳn: không khí trong lành, linh khí nồng đậm như có thể chạm vào được, khiến cả người như bừng tỉnh, đầu óc sáng tỏ.
Xung quanh có những “chiếc đèn lồng” nhỏ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, đến gần mới thấy đó là do từng đàn côn trùng nhỏ tụ lại tạo thành. Một con thú nhỏ chẳng biết từ đâu chạy tới, dường như cảm nhận được khí tức ôn hòa của Lê Kiến Mộc, chẳng những không sợ mà còn chủ động tiến lại gần, đánh hơi hai bên trái phải rồi nhẹ nhàng cọ đầu vào tay cô, trông vô cùng đáng yêu.
Vẻ mặt vốn nghiêm túc của Kiến Mộc cũng bất giác mềm lại. Cô cúi người, xoa đầu nó rồi dịu giọng hỏi:
"Nhóc con, mày có biết Cố Chiêu Thanh ở đâu không? Dẫn tao đi tìm anh ta nhé?"
Con thú nhỏ này có vẻ mới mở linh trí, tuy ngây thơ nhưng lại rất hiểu người. Nó lập tức chạy ngoặt vào một con đường nhỏ, đi được hai bước lại quay đầu nhìn xem cô có đi theo không. Thấy cô theo kịp, nó mới tiếp tục chạy.
Càng đi sâu vào trong, Lê Kiến Mộc càng cảm thấy kinh ngạc. Khắp nơi đều là những loại dược liệu quý hiếm, những loài thú kỳ lạ trong giới huyền học, thậm chí có những sinh vật mà sách cổ từng ghi là đã tuyệt diệt – tất cả đều sống chan hòa tại nơi này. Môi trường thiên nhiên nơi đây như một thế giới khác biệt, thanh tĩnh, nguyên sơ, hòa hợp, khiến người ta không khỏi thốt lên trong lòng: "Chẳng lẽ... đây là tiên cảnh?"
Thế nhưng, khi đang mải đắm chìm trong cảnh vật, Lê Kiến Mộc bỗng khựng lại. Cô quay đầu nhìn về một hướng khác. Trong lòng cô có cảm giác rất lạ – như có một giọng nói mơ hồ đang gọi tên cô, thúc giục cô bước đến đó.
Ngay lúc cô định bước đi theo tiếng gọi đó, con thú nhỏ bất ngờ kêu lên.
Cô tỉnh táo lại, nhìn lên phía trước, chỉ thấy trước mặt đã xuất hiện một cụm kiến trúc cổ kính – nơi ở của Cố gia.
"Ôi trời ơi, nhóc con sao lại chạy lung tung thế này... Ơ?! Cô là ai?" – Một cô gái trẻ tết tóc đuôi sam từ trong sân bước ra, vừa định mắng con thú nhỏ thì ánh mắt rơi vào Lê Kiến Mộc, lập tức cảnh giác hẳn lên.
"Chào cô," – Kiến Mộc lịch sự lên tiếng – "Tôi là Lê Kiến Mộc, tôi đến tìm Cố Chiêu Thanh tiên sinh."
Cô gái nhỏ giật mình, mắt mở to đầy kinh ngạc, hét toáng lên: "Lão tổ tông!"
"... Hả?" – Lê Kiến Mộc chưa kịp hiểu gì thì cô gái kia đã quay đầu chạy biến, vừa chạy vừa hét như reo tin chiến thắng:
"Lão tổ tông trở về rồi! Thật sự chưa chết! Trời ơi, sống cả ngàn năm còn quay về nữa kìa!"