Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 490: Chương 490




Trái tim cô trầm xuống, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn dần. Giờ thì cô đã hiểu, người đứng sau màn không muốn giết cô, mà chỉ muốn giam cô lại—mà bên ngoài, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!

Bỗng nhiên, Tráng Tráng la lên:

"Chủ nhân! Hắn chết rồi!"

Lại ngay sau đó: "A! Hình như sống lại!"

Lê Kiến Mộc giật mình, lập tức giương tay, vung ra một tấm lưới dây mây khổng lồ, ngăn chặn đợt tấn công của lũ tiểu quỷ đang lũ lượt kéo tới.

Bên kia, linh hồn của Vọng Chân đã bị quỷ xà cắn nuốt đến không còn sót lại. Linh hồn vốn thuộc về Vân Dật bắt đầu chiếm lại cơ thể. Anh ta ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt và trống rỗng.

"Không đến mức biến ngốc rồi chứ?"

Lê Kiến Mộc cúi người hỏi. Vân Dật chớp mắt vài cái, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy thì tốt." Cô đặt tay lên đỉnh đầu anh ta: "Đừng phản kháng. Nếu không, có khi sẽ biến thành ngốc thật đấy."

Vân Dật còn chưa kịp định thần sau biến cố, trong người anh ta đột nhiên trỗi dậy một phần thần hồn của sư phụ. Mỗi lời Lê Kiến Mộc nói, anh ta đều theo bản năng mà làm theo.

Ngay sau đó, trong thức hải xuất hiện một luồng khí tức lạ lẫm đang xâm nhập. Vân Dật muốn phản kháng, nhưng nghĩ tới những lời Lê Kiến Mộc vừa nói, anh ta lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chẳng bao lâu sau, Lê Kiến Mộc buông tay khỏi trán anh.

"Chủ nhân, bây giờ chúng ta có thể đi ra ngoài rồi phải không?" – Tráng Tráng nghiêng đầu hỏi, tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng biết hiện tại chủ nhân đang rất sốt ruột muốn rời khỏi nơi này.

Lê Kiến Mộc gật đầu.

Dựa vào ký ức truyền thừa của Vân Dật, cô biết cách rời khỏi cấm địa. Dù ký ức đó không hoàn toàn trùng khớp với tình cảnh hiện tại, nhưng từng ấy cũng đã là quá đủ.

Cô nâng tay, thân thể lũ quỷ xà đang quấn lấy họ lập tức bị nhấc bổng lên không trung, không thể khống chế.

Dây mây rút lại, quỷ xà phân tán ra, lao như điên về phía thây khô, điên cuồng tấn công.

Lê Kiến Mộc nắm chặt lấy tay Vân Dật, hô lớn:
"Tráng Tráng, nhanh theo kịp!"

"Đến liền đây, chủ nhân!" – Tráng Tráng đáp lại, rồi ba người cùng nhảy vào quan tài lớn nhất đặt giữa ao máu.

Vừa bước vào, đập vào mắt họ là một khung cảnh rợn người: một vùng đỏ thẫm lấp lánh như máu, hòa với từng làn khí đen lạnh thấu xương.

Tiếng gào khóc, thét chói tai vang vọng không ngừng từ đáy ao máu vang lên, tựa như địa ngục. Kẻ nào có tinh thần yếu kém, chắc chắn sẽ bị những âm thanh ấy cắn nuốt ý thức.

Lực tinh thần của Vân Dật vốn đã yếu, vừa vào đã lảo đảo, mắt mờ dần.

May mà Lê Kiến Mộc phát hiện kịp thời, dùng dây mây quấn lấy anh ta, bảo vệ khỏi đợt tấn công đầu tiên của âm khí và huyết thủy. Nhưng toàn bộ sát khí trong đầm máu bắt đầu dồn về phía cô và Tráng Tráng.

Mùi máu tanh khiến Lê Kiến Mộc nhíu mày khó chịu. Cô vung tay, chém tan từng tầng huyết vụ, từng bước dò dẫm dưới đáy đầm máu.

Ngón tay vừa chạm phải thứ gì đó, cô khẽ nhấn xuống.

Ầm!

Cả không gian lập tức chao đảo, tựa như mặt đất dưới chân biến mất. Cả ba người không ngừng rơi xuống, như rơi vào vực sâu không đáy. Một màu đen đặc phủ kín tầm mắt, không biết đâu là điểm dừng.

Vân Dật hôn mê, chỉ kịp thốt lên vài tiếng ú ớ trước khi chìm vào bóng tối. Tráng Tráng thì cuộn tròn lại, hóa thành một cục tròn như nhang muỗi.

Cuối cùng, Lê Kiến Mộc cảm nhận được chút ánh sáng le lói phía trước. Dây mây từ cổ tay cô vươn ra, dò xét phía dưới. Không lâu sau, dây mây chạm phải mặt đất, kéo theo cả ba người rơi xuống.

Vừa đặt chân xuống nền đất, Lê Kiến Mộc nhìn xung quanh, lập tức sững người.

"Nôn...!" – Vân Dật lồm cồm bò dậy, cố mở mắt. Trước mắt là một mảng trời xám xịt u ám. Anh ta ngơ ngác hỏi:
"Nơi này... là đâu thế?"

"Chợ quỷ." – Lê Kiến Mộc đáp khẽ, giọng đượm vẻ nặng nề.

"Hửm? Trời còn chưa sáng à?" – Vân Dật lại hỏi.

"Không... là âm sát." – Lê Kiến Mộc nhìn về phía chân trời, nơi lẽ ra mặt trời phải mọc. Nhưng thứ đang bao trùm khắp Bắc Thành là một màn âm khí dày đặc, đen kịt đến mức không tia sáng nào lọt qua được.

Cả thành phố như bị nhấn chìm trong đêm tối, mang theo một thứ cảm giác lạnh lẽo, ngột ngạt và bất an.

Cô tiến về phía con đường lớn trước mặt.

Trên vỉa hè, một thi thể bị xé nát nằm trơ trọi. Linh hồn của người này chẳng biết đã bị lôi đi đâu. Xung quanh là vài cái xác khác, biến dạng như bị dã thú cắn xé, ruột gan lòi ra, máu đen loang lổ.

Lê Kiến Mộc siết chặt khúc gỗ nhỏ trong tay, lòng cô trào dâng những cảm xúc khó diễn tả – vừa tức giận, vừa bi thương, lại thấy bất lực và đau xót.

"Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải có vụ giết người hàng loạt không? Hay là có động vật hoang dã cỡ lớn sổng chuồng?" – Vân Dật run giọng hỏi, mặt tái nhợt.

Ánh mắt Lê Kiến Mộc bỗng trở nên sắc như kiếm, linh khí quanh người tụ lại thành hình lưỡi đao, cô gằn giọng:

"Là tà ám!"

Dứt lời, cô vọt người lên phía trước, lao thẳng về phía một bóng đen đang lẩn trốn giữa đường lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.