Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 487: Chương 487




Lần đầu nhìn thấy nghi thức kỳ lạ này, nhiều người còn tỏ ra bối rối. Nhưng những ai từng chứng kiến Vọng Chân được lựa chọn năm xưa thì lập tức hiểu rõ...
 

Dưới ánh sáng đỏ quạch của ao máu cuộn trào, ánh mắt đám người càng lúc càng trở nên rực cháy. Thế nhưng mỗi khi ánh mắt ấy lướt qua quan tài lơ lửng giữa không trung, lại vô thức kèm theo một tia sợ hãi mơ hồ, như thể bọn họ đã biết rõ thứ gì đang nằm bên trong cỗ quan kia.

Vị trưởng lão vừa lên tiếng xong, không hề thực hiện nghi thức nào, mà chỉ lùi về sau hai bước, hờ hững nói:
"Đi đi, cầm lệnh bài của các ngươi lên."

Câu nói vừa dứt, trong đám người đã có vài thân ảnh xẹt ra như tên bắn.

Vân Dật chậm hơn một nhịp. Anh còn đang do dự.

Thực ra, anh ta đến nơi này là để chứng minh với chính mình một điều. Anh muốn tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe rõ, để từ đó có thể chấp nhận sự thật rằng: môn phái anh gắn bó từ nhỏ vốn không phải chính đạo gì cả, mà là nơi sản sinh ra tà tu.

Vân Dật chưa từng muốn làm “người đại diện” mà bọn họ nhắc đến. Anh không muốn giúp kẻ xấu làm việc ác, càng không muốn giết chóc.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chần chừ, vài người đã như những viên sủi cảo rơi tõm vào ao máu. Máu tươi sôi trào, chưa đầy vài nhịp thở, bọt khí tan hết, đến cả xương cốt cũng không còn.

Không khí vốn náo nhiệt bỗng lạnh tanh.

Sự phấn khích ban đầu vụt tắt, để lại chỉ là một đám người nơm nớp lo âu, bắt đầu dè dặt quan sát kỹ cỗ quan tài giữa không trung.

Chiếc quan tài ấy vô cùng lớn và xa hoa, đủ rộng để chứa cả chục người đứng lên trên. Nếu không bị công kích, chỉ cần trèo lên và giữ được một nén nhang là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ bắt đầu suy tính xem khi nào nên leo lên thì có lợi nhất. Nhưng phân tích gì cũng trở nên vô ích—bởi chỉ mới liếc nhìn vài lần, trong quan tài liền xuất hiện từng đợt khí đen kỳ dị. Luồng khí đó lơ lửng, như có ma lực dụ dỗ, khiến tâm thần mọi người dao động.

Cứ thế, một người rồi lại một người không tự chủ được mà bay lên, trèo lên quan tài.

Vân Dật cũng cảm thấy thân thể bị lôi kéo. Thậm chí, sức hút với anh còn mãnh liệt hơn.

Thế nhưng ngay lúc chân vừa nhấc lên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cùng mùi cỏ cây thơm dịu như đánh thức ý thức anh:

"Đứng lại!"

Giọng nói ấy thuộc về Lê Kiến Mộc.

Hai lần liên tiếp bị cắt đứt trạng thái, dù có ngốc đến đâu Vân Dật cũng hiểu quan tài kia có vấn đề. Anh cúi đầu tránh nhìn, thấp giọng hỏi:

"Sao lại như vậy?"

Lê Kiến Mộc không trả lời ngay. Ánh mắt cô âm trầm, dán chặt vào chiếc quan tài trước mặt.

Cô vẫn đang suy nghĩ: rốt cuộc chiếc quan tài này được làm từ loại gỗ gì mà có thể ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn?

Một hồi lâu, cuối cùng cô cũng xác định được đáp án.

Gỗ phù tang.

Thứ gỗ sinh trưởng ở lối vào địa phủ, gốc là âm, ngọn là dương, là loại thần mộc có thể nối thông hai giới âm dương. Giờ đây lại bị đốn hạ, dùng để làm quan tài, chẳng khác gì trở thành pháp khí nuôi dưỡng tà vật.

Trong lòng Lê Kiến Mộc dâng lên một cơn phẫn nộ khó diễn tả. Cô không hiểu vì sao mình lại tức giận đến thế, thậm chí chính cô cũng thấy lạ—như thể, từ lần vô tình nghe được tiếng than khóc của thần mộc bất tử nọ, cảm xúc của cô đã không còn nằm trong tầm kiểm soát.

Giữa lúc tất cả đều dán mắt vào quan tài, một bóng đen lặng lẽ bật ra từ nơi tối tăm, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.

"Người đó là ai?"

"Mặc y phục giống chúng ta, nhưng chưa thấy bao giờ."

"Không quen mặt… là môn phái nào vậy?"

Bởi vì Lê Kiến Mộc cũng mặc áo choàng đen, nên mới đầu không ai để ý. Nhưng bóng người từ trong góc tối đột ngột xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn.

Đến khi mấy sợi dây leo bất ngờ phóng ra, quất mạnh vào đám người đang leo lên quan tài, khiến từng người bị quật xuống như rau cỏ gãy cành, thì mọi người mới như bừng tỉnh.

Trong số đám tà tu ở đây, người dùng dây mây làm vũ khí, bọn họ chỉ biết đến một cái tên.

"Lê Kiến Mộc!"

"Cô ta là Lê Kiến Mộc!"

"Trời ạ, sao cô ta lại ở đây?"

"Là ai… ai tiết lộ thông tin?!"

Cả bãi bỗng rối loạn như tổ ong bị chọc. Có người hoảng loạn tháo chạy, có kẻ muốn cứu đồ đệ đang chật vật trên quan tài, cũng có kẻ nghiến răng nghiến lợi, quay sang tìm các trưởng lão để xin chỉ thị.

Nhưng mấy vị trưởng lão nãy giờ còn đứng đó ra vẻ thâm sâu khó lường… chẳng rõ đã biến mất từ khi nào.

Mấy người được chọn trèo lên quan tài vừa rồi, giờ bị dây leo quất xuống như trái rụng. Những ai chưa kịp khoe khoang năng lực, chỉ cần nghe ba chữ “Lê Kiến Mộc” lập tức im bặt.

Mà lúc này, sau khi hất văng tất cả khỏi quan tài, Lê Kiến Mộc cũng không hề dừng lại. Cô vung tay, dây leo quấn lấy nắp quan tài, nhẹ nhàng nhấc lên.

Bên trong không có tiếng động gì.

Cô nhíu mày, chậm rãi bay tới mép quan tài, cúi đầu nhìn vào bên trong.

Một thân thể khô quắt của đứa trẻ nhỏ đang nằm yên lặng.

Bỗng nhiên—nó mở mắt.

"Òa!"

Chiếc đầu thây khô kia to đến kỳ lạ, miệng há rộng đến tận mang tai, như thể cả gương mặt chỉ còn lại một cái miệng kinh hoàng đang cười rợn rùng. Nó lao thẳng về phía Lê Kiến Mộc với tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.

May mắn là cô đã có phòng bị từ trước. Dây mây trong tay cô quét mạnh, trói chặt lấy cơ thể khô quắt của nó. Nhưng dù bị trói, cái miệng ghê rợn kia vẫn cứ nở nụ cười méo mó, nứt toác như đang cố ý chọc tức đối phương.

Cổ tay Lê Kiến Mộc bất ngờ bị một lực mạnh siết chặt. Thây khô nhỏ ấy kéo giật cô về phía chiếc quan tài đen nằm giữa ao máu.

"Khởi!" – Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Ngay lúc đó, mấy trưởng lão bỗng dưng xuất hiện, đứng vây quanh quan tài thành trận hình. Lấy ao máu làm trung tâm, một đại trận huyền ảo đột nhiên hiện rõ dưới chân, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe.

Cùng lúc giọng niệm chú của các trưởng lão vang lên, nắp quan tài như bị lực vô hình hất tung lên trời, rồi rơi xuống, nhằm thẳng vào đỉnh đầu Lê Kiến Mộc.

Cô đang đứng ở mép quan tài, bên dưới là thây khô đang kéo, bên trên là nắp quan tài nặng trịch sắp đè xuống.

Ánh mắt các trưởng lão lúc này lạnh băng, vô tình như thể đang thực hiện một nghi lễ giết chóc không chút do dự. Lê Kiến Mộc làm sao không hiểu — tất cả chuyện này đều nhắm vào cô.

Từ khi bước chân vào đây, cô đã cảm thấy bất thường.

Trận pháp phía sau núi của Huyền Ý Môn vốn được bảo vệ nghiêm ngặt, bao nhiêu đại môn phái từng liên thủ cũng không thể tìm ra. Các trưởng lão từng vì bảo vệ vùng đất này mà thà để môn phái bị diệt, đệ tử chết sạch, cũng không chịu rời đi. Vậy tại sao giờ lại dễ dàng thông báo tuyển chọn người đại diện mới?

Tất cả đều là cái bẫy. Mục tiêu duy nhất chính là cô.

Lê Kiến Mộc nhìn thẳng vào thây khô đang cười quái dị trong quan tài. Nó không giống một lệ quỷ bình thường. Sức mạnh vượt trội của nó chỉ có thể đến từ một sinh linh bị luyện hóa ngay khi vừa mới sinh ra.

Lực kéo từ dưới thậm chí còn mạnh hơn cả sức ép từ nắp quan tài trên đầu, như muốn lôi cô xuống tận đáy.

Cô thả lỏng các ngón tay.

Dây mây quấn quanh cơ thể con quỷ nhỏ đồng loạt đứt đoạn. Dư chấn khiến từng khúc mây phát nổ, làm da thịt nhăn nhúm của nó nứt toạc thành từng mảnh. Thế nhưng con quỷ dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào. Nó chống tay dưới đáy quan tài, bật mạnh lên, nhằm thẳng vào chân Lê Kiến Mộc cắn tới, như thể nếu không lôi được cô xuống thì quyết không từ bỏ.

Cô đã chuẩn bị từ trước. Một sợi dây mây khác lao vụt lên, xuyên thẳng qua nắp quan tài. Tiếng "rầm" vang dội khi nó ghim chặt vào giữa mặt gỗ đen sì, khiến mấy trưởng lão đồng loạt phun máu, sắc mặt tái đi.

Lê Kiến Mộc tung chân đá văng đầu thây khô, nhanh chóng hất nắp quan tài ra, linh hoạt nhảy xuống đất. Ngay khi vừa chạm đất, cô quay tay, phóng thêm vài sợi dây mây, định quăng cả chiếc quan tài vào ao máu để phong ấn nó.

Nhưng một chuyện ngoài dự tính đã xảy ra.

Đám người vốn đứng xem như người ngoài cuộc, bỗng nhiên mắt họ chuyển sang màu xám trắng, rồi từng người một như mất kiểm soát, cùng nhau lao vào ao máu.

"Rào rào rào!" – Âm thanh như thể hàng loạt bánh bao bị thả vào nồi nước sôi.

Trong nháy mắt, toàn bộ bọn họ đều bị ao máu nuốt trọn.

Chỉ còn lại Vân Dật ngơ ngác đứng yên tại chỗ, gương mặt trắng bệch.

"Lê... Lê Kiến Mộc, đây là chuyện gì thế?"

Lê Kiến Mộc không trả lời ngay. Ánh mắt cô chăm chú nhìn mặt nước ao máu đang bắt đầu sôi ùng ục sau khi nuốt sạch người sống.

Một luồng khí lạnh len vào tận cốt tủy cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.