Tiêu Tề nhíu mày, mắt không rời khỏi đám người đang tản đi:
"Suỵt. Đừng lên tiếng."
Dư Tiểu Ngư vội đưa tay bịt miệng, chỉ dám nuốt lời vào trong.
Một lúc sau, những người còn lại trong phố đồ cổ cũng đã rời đi hết.
Khu dân cư gần đó, vì lời đồn ma quỷ lan truyền, nên từ sớm hôm nay chẳng có ai lui tới.
Phố xá vốn náo nhiệt giờ lại yên tĩnh một cách lạ thường, khiến khung cảnh thêm phần rợn ngợp.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt len lỏi qua những mái ngói, rọi xuống lòng đường lát đá cổ xưa. Chiếc xe cảnh sát nơi họ ngồi đỗ ở vị trí kín đáo, vừa hay nhìn bao quát được toàn bộ con phố.
Khoảng mười phút sau, giữa màn sương tĩnh lặng, trên phố đồ cổ đột nhiên hiện ra một cảnh tượng ghê rợn:
Một cái chân người, m.á.u me đầm đìa, trồi lên từ mặt đường...
Rồi là nửa thân trên, cuối cùng là một cái đầu — trắng bệch, mắt mở trừng trừng.
Nhưng những thứ đó chỉ tồn tại trong không khí chưa đầy mười giây. Vừa mới xuất hiện, liền bị một luồng gió lạnh lạ lùng thổi qua, lập tức hóa thành bột phấn, sau đó bị cơn gió không rõ từ đâu cuốn đi, tan biến trong không trung như chưa từng tồn tại.
Dư Tiểu Ngư và những người trong xe cảnh sát sắc mặt đều biến đổi, đồng loạt áp sát vào cửa kính xe nhìn ra ngoài. Họ không ngừng dụi mắt, suýt nữa còn tưởng mình nhìn nhầm vì thức đêm quá lâu.
Nhưng Dư Tiểu Ngư và Tiêu Tề đều biết rõ – chuyện này là thật.
Trong mấy phút sau đó, lại có thêm vài phần thi thể rơi xuống – có cái còn giữ được dáng người, có cái chỉ là tay chân cụt rời. Thế nhưng, giống như trước, tất cả chỉ tồn tại trong không khí vài giây rồi biến mất không dấu vết.
Sau khi đợi khoảng mười phút, xác định không còn thêm bất kỳ mảnh thi thể nào xuất hiện bất ngờ nữa, Tiêu Tề mới mở cửa bước xuống xe. Dư Tiểu Ngư và những người còn lại cũng nhanh chóng theo sau.
Cả nhóm chia nhau lục soát một vòng xung quanh hiện trường, nhưng đúng như dự đoán – hoàn toàn không có gì.
Một người đàn ông cao gầy, da ngăm đen, rít mạnh một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng.
"Y như hôm qua... Quả nhiên là quá quỷ dị."
Tiêu Tề trầm giọng nói:
"Chuyện này vượt ngoài khả năng xử lý của chúng ta. Phải báo cáo lên trên."
Làm việc chung với Lê Kiến Mộc một thời gian, Tiêu Tề biết rất rõ – những chuyện như thế này cần có người chuyên trách, đặc biệt là người có hiểu biết về lĩnh vực huyền học. Nếu không, cảnh sát thường như bọn họ mà can dự, chưa chắc đã điều tra được gì, chỉ tổ gặp họa vào thân.
Người đàn ông mặt đen trầm ngâm, chau mày nghĩ ngợi.
Tiêu Tề nhìn thấy liền hỏi:
"Anh sao vậy?"
Người kia khẽ lắc đầu, rút điếu thuốc khác đưa cho anh.
"Tôi nghe nói dạo gần đây anh lập được không ít công trạng, lại còn có quen biết bên huyền học. Không biết có thể giới thiệu giúp tôi làm quen được không?"
Hóa ra đây chính là lý do anh ta tìm Tiêu Tề đến.
Dù đều là cảnh sát, nhưng hai người không cùng đơn vị, bình thường cũng hiếm khi tiếp xúc.
Tiêu Tề nghĩ đến Lê Kiến Mộc, tất nhiên cảm thấy có thể giúp liên hệ. Nhưng anh cũng nhắc nhở:
"Không phải năm ngoái trong cục đã quy định rõ, những chuyện thế này đều phải giao cho Cục Đặc Sự sao? Anh cứ theo quy trình đặc biệt mà báo cáo đi."
Bởi vì hiện tại bọn họ không có bất cứ manh mối nào. Không chỉ không biết hung thủ là ai, thậm chí nạn nhân cụ thể cũng không rõ, ngay cả việc liệu đây có thực sự là một vụ giết người hay không cũng chưa thể xác định.
Ngụy Hành – người đàn ông mặt đen – lắc đầu nói:
"Đã báo rồi. Nhưng tôi nghe nói Cục Đặc Sự hiện không đủ người. Mà chuyện này lại không có camera ghi lại, chỉ có lời khai từ mấy người già trong khu, rất dễ bị coi là tưởng tượng không căn cứ. Bên trên tạm thời yêu cầu điều tra trước hai ngày, nếu xác nhận dị thường mới chuyển giao."
Anh ta thở dài một tiếng rồi tiếp tục:
"Không phải chúng ta chưa từng thấy án kỳ lạ, nhưng nếu lần nào cũng trông cậy vào Cục Đặc Sự thì cảnh sát bọn mình còn tác dụng gì nữa? Cho dù thế giới này thật sự có thứ không thể giải thích, thì đa phần án quấy phá đều là do người gây ra. Cục cũng vì vậy mà bảo tụi tôi kiểm tra kỹ, xem có hiểu nhầm gì không."
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Ngụy Hành lại chắc chắn – chuyện này không thể là công nghệ cao hay trò đùa của ai đó. So với báo cáo nội bộ, anh muốn tìm người hiểu chuyên sâu bên ngoài hỏi trước.
Còn chuyện tìm Huyền Sư giúp đỡ, ở Bắc Thành chẳng ai rành bằng Tiêu Tề – người có mối quan hệ thân thiết với Lê Kiến Mộc.
Tiêu Tề gật đầu:
"Được rồi, đi ăn sáng cái đã. Ăn xong tôi đưa anh đến Lê gia chúc Tết."
...
Khi Tiêu Tề đến nơi, Lê Kiến Mộc đang tưới nước cho cây trên sân thượng tầng hai. Cô vừa đưa một số chậu hoa từ sân phơi vào phòng, vừa chuẩn bị một số vật liệu.
Bên cạnh cô là ba bình tro nhỏ, bên ngoài dán tên – Lê Niên Tây, Lý Muội.
Lê Thanh Thanh đi vào, tay bưng một khay thịt tươi.
"Chị ơi, đồ chị cần nè. Dì vừa mới mua ở chợ sáng nay, còn rất tươi đó. Mà chị cần nhiều thịt tươi vậy để làm gì vậy?"
Lê Kiến Mộc liếc nhìn khay, bên trong có cả thịt gà, thịt dê và thịt heo. Đầu ngón tay cô lóe lên một chút lửa, lần lượt đốt ba tờ bùa.
Tờ bùa nhìn như giấy vàng, vừa chạm lửa đã cháy nhanh chóng, co rút lại rồi hóa thành ba hạt đậu nhỏ, đen nhánh.
Lê Thanh Thanh tròn mắt nhìn:
"Thứ gì đây chị? Nhìn kỳ lạ thật đấy."
Lê Kiến Mộc không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cầm một miếng thịt tươi ném lên hạt đậu nhỏ.
Trong khoảnh khắc, miếng thịt lập tức biến đen, rồi dần dần tan chảy như dầu. Từ giữa lớp dầu đen ấy, một mầm cây nhỏ nhô lên khỏi mặt đất, không ngừng vươn cao.
Đến khi miếng thịt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vệt chất lỏng màu đen, mầm cây kia cũng ngừng lại, đứng lặng yên – sinh trưởng đã hoàn tất.
Lê Thanh Thanh tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào thứ kỳ dị trước mặt, lùi liền hai bước như bị dọa.
"Đây là cái gì thế? Cái thứ này... thứ này ăn thịt thật sao?"
Vẻ mặt Lê Kiến Mộc vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
"Nhìn tà quá. Chị lấy nó ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ định trồng thứ này trong nhà à?" – Lê Thanh Thanh ngơ ngác nhìn những mảnh thịt tươi bị cô gái kia lần lượt bỏ vào ba chậu hoa, hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.
Lê Kiến Mộc đặt một trong ba chậu hoa lên bậu cửa sổ, giọng điềm nhiên:
"Trồng không lâu đâu, tạm thời vẫn vô hại."
Lê Thanh Thanh lặng người, không biết nên nói gì. Hai chữ "tạm thời" này, quả thật dùng một cách đầy khéo léo và đáng sợ.
Nhưng rồi cô lại nhớ ra, Lê Kiến Mộc chưa bao giờ làm gì tổn hại đến người trong nhà.
Thế là cô khẽ đưa tay khảy nhẹ vào chồi non đang cựa quậy trong chậu. Thứ thực vật này vẫn đang chầm chậm tiêu hóa thịt tươi, tốc độ tuy đã chậm hơn so với đợt đầu nhưng bằng mắt thường vẫn có thể thấy rõ.
Càng nhìn, lại càng thêm rợn gáy.
"Đừng chạm vào lung tung. Cẩn thận nó cắn tay đấy. Nói với dì một tiếng, cứ cách hai tiếng đưa thêm thịt tươi tới."
Lê Thanh Thanh lập tức rụt tay lại.
"Nó còn biết cắn người ư? Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?"
"Hạt giống quỷ."
"Hạt giống quỷ? Ý chị là sao?"
Lần này, Lê Thanh Thanh không nhận được câu trả lời nào nữa. Lê Kiến Mộc đã bước xuống lầu.
Thứ gọi là “hạt giống quỷ” thực chất là một loại bí pháp cực kỳ đặc biệt.
Tương truyền, từng có một vị Huyền Sư vô tình bị nhốt trong một nơi cực âm, nơi đó lạnh giá đến mức hủy hoại toàn bộ gân mạch và tu vi của ông ta. Để sống sót, ông đã vận dụng tất cả tri thức của mình, sáng tạo ra một bí pháp vô tiền khoáng hậu — chuyển hóa toàn bộ cơ thể, tu vi và cả linh hồn thành một hạt giống có thể ngủ đông, chờ đợi cơ duyên trỗi dậy để sống lại.
Muốn hình thành được một hạt giống quỷ như vậy, điều kiện vô cùng hà khắc.
Thứ nhất, bản thân Huyền Sư phải có tu vi rất cao, đồng thời hiểu và thi triển được bí pháp đó.
Thứ hai, thế giới tu hành chia thành hai dòng: linh khí ở tầng cao, âm khí trầm xuống đất sâu. Hai khí này không giao hòa với nhau. Huyền tu cho dù có hóa ma, cũng không thể trở thành quỷ tu hoàn chỉnh nếu thiếu một nhân tố trung gian — chất dẫn để dung hòa âm linh và linh khí.
Vật dẫn đó, năm xưa Lê Kiến Mộc từng nghe nói — chính là thần mộc bất tử trong truyền thuyết của Côn Luân.
Thế nhưng, hiện giờ thần mộc đã gặp họa, nhánh và lá của nó bị người ta chia nhỏ khắp nơi. Cô từng nhiều lần thấy những mảnh đó ở chợ quỷ, thế nên hạt giống quỷ cũng chẳng còn hiếm lạ như trước.
Điều kiện thứ ba, chính là nơi cực âm — môi trường sản sinh ra thuật pháp này. Khi hóa thành hạt giống, chúng vô cùng yếu đuối, không thể chịu được hoàn cảnh thế tục, cần nhanh chóng được gieo trồng nếu không sẽ chết.
Chủ quầy ở chợ quỷ thường tặng thứ này cho những người mà họ cho là “hữu duyên”.
Nhưng nếu quá nhiều người đều nhận được “quà tặng” như vậy thì e rằng không đơn giản chỉ là quà. Phải chăng... họ là người cùng lấy hàng từ một nơi?