Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 448: Chương 448




"Được rồi." – Hoa Cát khẽ gật đầu, thả lỏng vai, ánh mắt nhìn về phía trước, miệng chậm rãi nói:
"Trận thứ hai này có thể xem như một buổi biểu diễn dành riêng cho đám Huyền Sư. Nếu mấy cô chỉ muốn cầu an, cầu tài, thì đây là dịp rất thích hợp để mua bùa bình an, bùa phát tài. Còn nếu dạo gần đây gặp chuyện xui xẻo, tai họa đeo bám, thì cũng có thể tìm bùa trừ tà, hóa giải vận hạn."

Ông ta ngừng lại một chút, giọng nói càng thêm thần bí:
"Cho dù không tin vào mấy thứ đó, nơi này vẫn có dược liệu quý hiếm – kéo dài tuổi thọ, trị bách bệnh, thậm chí giữ cho dung nhan không bị thời gian bào mòn. Tóm lại, chỉ cần tưởng tượng ra thứ gì, thì rất có thể nó đều có mặt ở chợ quỷ này."

Nhìn thấy đám người Lê Kiến Mộc đứng ngẩn ra vì khiếp sợ, Hoa Cát càng thêm hài lòng. Ông ta nhẹ nhàng ngẩng cằm, ánh mắt đầy tự tin.

Tuy ông ta không phải là Huyền Sư, nhưng sống dưới lòng đất nhiều năm, đã chứng kiến đủ loại chuyện kỳ quái. Sự hiểu biết của ông ta về huyền học, đôi khi còn vượt xa cả mấy đệ tử mới nhập môn.
"Chưa hết đâu." – Ông ta nói tiếp, "Ở đây còn có vô số thiên tài địa bảo, nhưng mấy thứ đó thường bị bọn Huyền Sư tranh giành, bọn mình chẳng có cơ hội đâu. Nhưng dù không mua được, được nhìn tận mắt thôi cũng đủ mở mang tầm mắt rồi."

"Vì sao? Rất đắt à? Chúng tôi góp tiền lại mua cũng được mà?" – Lê Kiến Mộc thắc mắc.

Hoa Cát bật cười, lắc đầu:
"Tiền không phải là thứ có trọng lượng ở nơi này. Họ toàn trao đổi bằng vật phẩm quý hoặc linh khí. Phàm nhân như bọn mình có tiền cũng chẳng ai thèm để ý. Đến lúc đó các cô sẽ tự hiểu."

Giọng ông ta dần nghiêm lại:
"Nhưng nhớ kỹ điều này – tuyệt đối đừng đắc tội với bất kỳ ai trong đó, không chỉ chủ quán mà cả khách đến mua hàng. Người mà mấy cô đụng phải, biết đâu lại là Huyền Sư. Nếu để họ ghi hận, chưa biết chừng có ngày chết bất đắc kỳ tử, bệnh viện khám không ra nguyên nhân."

Lời cảnh cáo lạnh như băng khiến sắc mặt đám Lê Kiến Mộc biến đổi, có người suýt nữa đã muốn bỏ cuộc. Nhưng rất nhanh, họ lại ổn định tinh thần.

Hoa Cát liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy đã đến giờ. Lê Kiến Mộc thì liếc điện thoại – nửa tiếng trước, Chung Tử Ngưng đã nhắn tin hỏi cô xuất phát chưa. Từ đó đến giờ, cứ vài phút lại gửi thêm tin, nhưng vì không thấy hồi âm nên giờ mới im lặng.

Cô suy nghĩ vài giây rồi nhắn lại một dòng:
[Tôi đã tới.]
"Tới giờ rồi, chúng ta có thể chuẩn bị đi vào. Các cô suy nghĩ kỹ chưa, là ba người cùng đi, hay chỉ một người thôi? Tôi nói trước, trận thứ hai này phải mua vé lại, mỗi người mười vạn. Sau khi vào rồi, quy tắc còn nghiêm hơn trận đầu, chuẩn bị tinh thần cho tốt đấy."

"Chờ một chút, tôi còn bạn nữa." – Lê Kiến Mộc cắt ngang lời ông ta.

Hoa Cát hơi khựng lại:
"Gì cơ? Giờ này mới tới? Không kịp nữa đâu."

"Cô ấy tới rồi."

Cô nhìn ra cuối con phố – một bóng người đang gấp gáp chạy tới, là Chung Tử Ngưng, nhưng không thấy Hoắc Giang đi cùng.

"Mộc Mộc! Em tới từ khi nào vậy? Chị tìm em mãi mà không thấy!" – Chung Tử Ngưng thở hổn hển, rồi bước tới ôm lấy cánh tay cô một cách thân mật.

Lê Kiến Mộc hơi lúng túng, nhẹ nhàng rút tay lại:
"Em tới được một lúc rồi. Còn Hoắc Giang đâu?"

Chung Tử Ngưng cười gượng, ra vẻ bất đắc dĩ:
"Anh ấy kêu lạnh quá nên ở nhà ngủ. Nhưng không sao, còn có chị đây. Chị với anh họ em từng tới chợ quỷ này nhiều lần, quen thuộc lắm. Mộc Mộc, lát nữa em muốn mua gì thì cứ nói với chị, chị mua cho em."

Hoa Cát nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lông mày lập tức nhíu lại. Ánh mắt ông ta đầy cảnh giác khi liếc qua Chung Tử Ngưng rồi quay sang Lê Kiến Mộc:
"Mặc kệ ai vào thì cũng phải trả tiền như nhau. Tôi đã đợi ở đây từ sớm, cô không thể bỏ tôi để đi tìm người khác dẫn đường."

Ông ta lo mình không lấy được phí vào cửa, bị Chung Tử Ngưng phá hỏng việc.

Chung Tử Ngưng đánh giá Hoa Cát từ đầu đến chân, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Vị này là..."

Nhưng cô ta chưa kịp hỏi tiếp thì chợt nghiêng đầu, ánh mắt vừa lia qua liền dừng lại ở một góc khuất – nơi Lê Niên Tây đứng.

Trước đó, vì đứng trong bóng tối lại bị Hoa Cát che khuất, nên Chung Tử Ngưng không phát hiện ra sự có mặt của cậu. Cô ta vốn chỉ thấy mỗi Lê Kiến Mộc và Lý Muội – mà Lý Muội thì không khiến cô để tâm.

Nhưng Lê Niên Tây lại khác. Chung Tử Ngưng cau mày, vẻ mặt bỗng trở nên khó chịu.

Không chỉ riêng Hoắc Giang kiêng dè người này, mà hầu hết đám trẻ tuổi trong giới ở Bắc Thành đều e sợ Lê Niên Tây. Chung Tử Ngưng cũng không ngoại lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.