trong mắt đám người vây quanh Vân Dật ánh lên sự hung hãn lạnh lẽo.
"Nếu không làm gì mờ ám, vậy cậu bỏ chạy làm gì?" Một tên trong số đó cười gằn, giọng điệu đầy đe dọa. "Lãng phí thời gian của bọn tôi, phải trả giá thôi."
Chưa kịp để Vân Dật phản ứng, cả nhóm đã xông lên tấn công. Vốn dĩ tu vi của anh ta đã không cao, thân thể lại còn mang thương tích, sức lực gần như cạn kiệt. Dưới những cú đấm dồn dập, anh ta chẳng khác gì bao cát, không cách nào chống đỡ.
Từ sau một thân cây gần đó, Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc lặng lẽ theo dõi mọi chuyện.
Yến Đông Nhạc quay sang hỏi nhỏ: "Không định cứu sao? Tôi nhớ cậu ta là bạn em mà?"
Lê Kiến Mộc không đáp, chỉ lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Dật đang bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất. Đám người kia ra tay rất tàn nhẫn, rõ ràng đã đỏ mắt vì giết chóc, hoàn toàn không màng chuyện sát thêm một mạng nữa.
Chẳng mấy chốc, Vân Dật đã thoi thóp, thân thể mềm nhũn nằm im bất động.
Bất chợt, một kẻ trong đám ra hiệu cho những người còn lại dừng tay. Hắn ta cúi xuống, nhìn Vân Dật như đang đánh giá một món hàng bẩn thỉu, rồi cười nhạt:
"Tôi nhớ lúc trước khi Vọng Chân nhận Vân Dật làm đệ tử, không ít người nói cậu ta có căn cốt rất tốt, cực kỳ thích hợp để tu luyện. Vừa hay, thiên phú của tôi tầm thường, lại đang thiếu một bộ căn cốt tốt như thế này. Dù sao người cũng đã gần chết, giữ lại chẳng phải phí phạm?"
Một tên khác chen lời: "Sao anh lúc nào cũng tranh phần tốt thế? Căn cốt này tôi cũng muốn."
"Vậy thì đánh một trận giành đi," một gã khác cười nham hiểm, "Tôi chỉ cần thần hồn của hắn. Huyền tu mà, một linh hồn đáng giá hơn trăm người thường. Dùng để luyện pháp khí là vừa đẹp."
Tên cuối cùng nhún vai: "Thế thì tôi chịu thiệt, lấy tu vi của hắn thôi. Tuy thấp thật, nhưng có còn hơn không. Ít ra cũng không uổng công tôi đến đây."
Chỉ vài câu qua lại, đám người đã chia xong "giá trị" của Vân Dật – như thể đang phân thây một con lợn tại chợ. Chúng hoàn toàn không thấy những lời đó có gì đáng sợ. Mọi hành động dường như đã quá quen thuộc, lạnh lẽo và tàn độc.
Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng kẻ giữ quyền lấy căn cốt bước tới, những kẻ khác cũng bắt đầu thi triển pháp lực, linh khí hóa thành những lưỡi dao, đồng loạt hướng về phía Vân Dật.
Nhưng ngay khoảnh khắc dao khí chuẩn bị đâm tới, một luồng sáng chói mắt bất ngờ bùng phát từ giữa đám đông!
"Ầm!" – Một tiếng nổ như sấm rền vang lên, khiến tất cả bật ngược ra sau, bay xa mấy mét, rơi xuống đất rên rỉ. Chẳng mấy chốc, mọi tiếng động đều im bặt. Từng người một, không kẻ nào sống sót.
Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng dõi ánh nhìn về phía trung tâm vụ nổ.
Vân Dật vẫn nằm yên trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, rõ ràng đã hôn mê từ lâu.
"Ra là..." Yến Đông Nhạc trầm giọng, "Sức mạnh vừa rồi là do phản ứng vô thức của hắn?"
Lê Kiến Mộc bước tới, nhẹ nhàng vận linh khí bao lấy thân thể Vân Dật. Luồng khí dịu dàng ấy dường như khiến cơ thể anh ta an tâm, không còn phản ứng tự vệ nữa.
Cô trầm ngâm giây lát, sau đó móc ra một con rối gỗ, linh hoạt đặt Vân Dật lên, vận dụng bí thuật thu nhỏ thân thể anh ta lại, hóa thành một món trang trí tinh xảo, cẩn thận nhét vào túi áo khoác.
Yến Đông Nhạc nhướng mày: "Chiêu này cũng khá đấy."
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn hắn: "Cũng tạm thôi, không có gì đặc biệt. Mấy chiêu của Bạch Vô Thường dưới địa phủ, mới thật sự lợi hại. Cơ quan và con rối người ta điều khiển còn phức tạp hơn nhiều."
Yến Đông Nhạc giả vờ không hiểu, cười cười: "Vậy sau này nhớ chỉ cho tôi mở mang kiến thức nhé."
Hai người tiếp tục lên núi. Trên đường, họ lần lượt gặp thêm nhiều đệ tử Huyền Ý Môn đang bị truy sát. Hầu hết đều là đệ tử nội môn, từng được trọng vọng trong phái, nhưng giờ đây ai nấy đều chật vật, máu me đầy người, thần sắc kinh hoảng – chẳng khác gì chó nhà có tang, chạy trốn tứ phía.
Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc vừa mới cứu được vài người sống sót từ những khu vực lân cận, lúc này mới có thể đến được đỉnh núi.
Trước mắt họ là cảnh tượng tan hoang của Huyền Ý Môn — nơi từng trang nghiêm, cổ kính giờ chỉ còn là đống đổ nát hỗn độn. Mùi máu tươi nồng nặc xông lên tận trời xanh, thi thể vương vãi khắp nơi, khiến người ta rùng mình ghê sợ.
Hiển nhiên, cuộc chiến ác liệt nhất đã kết thúc. Thứ còn lại chỉ là tàn tích của một tông môn từng vang danh một cõi.
Hai người lướt qua những tàn tích lạnh lẽo, cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách để tìm kiếm người sống sót. Nhưng kết quả chỉ là sự im lặng đáng sợ. Không một bóng người. Không một linh hồn phiêu đãng. Thứ duy nhất hiện diện là thảm cảnh máu tanh cùng sự yên ắng tuyệt đối đến mức kỳ quái.
Tựa như nơi này đã bị thanh tẩy — sạch sẽ đến mức lạnh gáy.
"Chỉ trong một đêm mà bị diệt môn sao?" Lê Kiến Mộc nhíu mày, giọng cô trầm thấp như đang tự nói với chính mình.
Cô không thể nào tin nổi. Dù Huyền Ý Môn có suy yếu đến đâu, trong thời đại mạt pháp này cũng không thể dễ dàng bị xóa sổ như vậy.
Cô phóng tầm mắt nhìn khắp nơi. Một tông môn đã sụp đổ. Còn có thể ẩn giấu điều gì nữa?
Bất chợt, cô nghiêng đầu hỏi:
"Phía sau núi Huyền Ý Môn, hình như là cấm địa đúng không?"
Yến Đông Nhạc gật đầu:
"Đúng vậy. Nghe nói đó là nơi an nghỉ của các sư thúc tổ đời trước của Huyền Ý Môn. Hồi trước Cục Đặc Sự từng phái người đến điều tra, đúng là một khu mộ."
"Đi, qua đó xem thử."
Hai người men theo con đường mòn quanh co dẫn về phía sau núi. Chưa đi được bao lâu, họ đã nghe thấy tiếng động lạ vọng đến từ phía xa.
Trước mặt là một vùng nghĩa địa rộng lớn. Những chưởng môn và trưởng lão của các môn phái từng đối đầu với Lê Kiến Mộc — những người không thấy bóng dáng trong trận chiến trước đó — lúc này đều có mặt ở đây.
Họ tụ lại thành từng nhóm nhỏ, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng, có phần bức xúc. Rồi giọng nói đầu tiên vang lên:
"Tôi nhổ vào, lão già Vọng Chân kia đúng là thâm hiểm! Không ngờ chết rồi mà còn giấu bảo vật, chả trách chết ngay trong pháp khí của mình!"
"Chết rồi còn giữ khư khư không chịu buông, cuối cùng rốt cuộc giấu ở đâu?"
"Cũng không hiểu nổi vì sao năm đó ‘vị kia’ lại chọn ông ta. Nếu đổi lại là tôi, đã sớm công thành danh toại!"
"Lần này nói trước luôn, ai tìm được thì là của người đó. Nếu ai dám chơi xấu, đừng trách chúng ta không nể tình!"
"Vấn đề là có ai tìm được không. Dựa vào tiến độ hiện tại, chỉ sợ phải cày nát cả Hương Sơn này lên mất thôi."
Bọn họ vừa tức tối rủa xả Vọng Chân, vừa vận linh khí khai quật từng ngôi mộ một cách thô bạo. Bao phần mộ của tiền bối Huyền Ý Môn bị đào tung lên, tro cốt và di vật lộ ra giữa ánh sáng ban mai.
Không ai trong số họ giữ được sự kính trọng. Những chưởng môn từng khua môi múa mép về đạo đức, nhân nghĩa, giờ đây hành xử chẳng khác nào đạo tặc xông vào nhà dân. Không chút che giấu, không chút xấu hổ.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ theo dõi từ trong bóng tối. Giờ thì cô đã chắc chắn — Huyền Ý Môn thật sự từng cất giấu một món đồ khiến bao kẻ thèm khát. Hơn thế nữa, trên tất cả những kẻ này… còn có "vị kia". Và món bảo vật bị săn đuổi ấy, chính là do "vị kia" ban cho.
Thậm chí trong lòng cô còn bắt đầu hoài nghi — liệu người đã khiến Vạn Linh Đồ Phổ tan rã năm xưa, có khi nào cũng chính là "vị kia"?
Lê Kiến Mộc và Yến Đông Nhạc không quá am hiểu địa hình Hương Sơn, nhưng đám người kia thì lại vô cùng quen thuộc với từng gò đất, từng góc khuất. Cứ như thể bọn họ đã từng sống ở đây.
Hai người lặng lẽ ẩn nấp trong bóng tối, nhìn đám người kia như điên cuồng lật tung cả một ngọn núi. Nhưng không ngoại lệ — họ chẳng tìm thấy gì cả.
Cuối cùng, mọi ánh mắt đều dừng lại trước một vách đá dựng đứng, nằm phía sau khu mộ cấm địa. Bên dưới là vực sâu hun hút, tối tăm như đang ẩn giấu một mãnh thú khổng lồ, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim gan run rẩy.
Ánh sáng ban mai nhạt nhòa phủ lên sườn núi xám xịt. Không khí lạnh căm cắt da thịt. Dù vậy, tất cả những người có mặt ở đây đều là tu sĩ huyền pháp, rất nhanh liền gạt bỏ cảm giác sợ hãi ra khỏi đầu.
Họ đứng trước vách núi, bắt đầu thảo luận:
"Những nơi khác đều đã lật tung cả lên, chẳng thấy gì. Xem ra Vọng Chân che giấu quá kỹ."
"Vậy chỉ còn lại nơi này. Ai sẽ xuống trước xem thử?"
"Tôi tu vi thấp nhất, không tranh giành với mọi người. Tôi đứng đây chờ tin là được."
"Hừm, tính dưỡng sức để lát nữa cướp chứ gì? Tính toán kỹ thật đấy!"
"Thôi đừng nói vậy. Môn phái chúng tôi vốn thực lực yếu kém, dù có lấy được cũng không giữ nổi. Lần này đến đây chỉ mong nhặt được thứ gì đó còn sót lại, chứ không có ý tranh giành với ai cả."
"Tốt nhất là ông nghĩ thật sự như vậy!"
Lời còn chưa dứt, nội chiến đã bắt đầu le lói. Tuy vậy, vẫn có người can đảm bước ra khỏi hàng.
Một giọng nói vang lên, dứt khoát:
"Tôi xuống trước."