Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 431: Chương 431




Lê Thanh Thanh bị mẹ túm lấy tai, mặt mũi nhăn nhó, vội vàng cầu xin:

"Mẹ ơi, mẹ nhẹ tay một chút! Con biết lỗi rồi, thiệt tình con biết sai rồi mà!"

Dù Hoắc Uyển đánh không mạnh, nhưng nhìn Lê Thanh Thanh là đủ biết bà đang rất giận.

Nếu con gái chỉ đơn giản đi chơi với bạn bè vài hôm không về thì cũng đành, dù gì con bé này nhìn yếu ớt vậy chứ từng sống một mình ở nước ngoài bao năm, cũng không đến nỗi không tự lo được. Nhưng cả nhà vẫn không khỏi lo lắng.

Vấn đề là, sau khi Yến Đông Nhạc báo tin rằng Lê Thanh Thanh đang ở bên cạnh Lê Kiến Mộc, cả nhà lại càng thêm bất an.

Ai cũng biết Lê Kiến Mộc có bản lĩnh, đi đến đâu cũng có thể an toàn trở về. Nhưng Lê Thanh Thanh thì khác, trước giờ chưa từng dính líu gì đến chuyện kỳ quái, năng lực lại bình thường, chỉ sợ còn chưa kịp giúp ai đã gặp nguy hiểm.

"Mẹ, con thật sự không cố ý đâu! Con chỉ sợ mọi người không cho đi nên mới không dám nói! Mà con cũng là Huyền Sư rồi nha, hiện giờ con rất giỏi, mẹ đừng lo linh tinh nữa. Con còn nguyên vẹn trở về mà, đúng không?"

Lê Thanh Thanh lúc đầu còn có chút cảm xúc bi thương, nhưng sau một trận "giáo huấn thân tình", tất cả u sầu đều bị đánh bay sạch. Giờ trong lòng chỉ còn mỗi cảm giác đau đớn do tình thương của mẹ tràn đầy… bằng tay chân.

Lê Kiến Mộc đứng cạnh nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Đây là lần hiếm hoi cô thấy mặt "hung thần" của Hoắc Uyển.

Ở phía bên kia, Lê Trung Đình cười ha hả, vui vẻ nói:

"Nghe Đông Nhạc nói các con lên Hương Sơn, mấy ngày nay sao nơi đó lại đóng cửa? Mẹ con lo lắng lắm. Sáng nay lại không hiểu sao có một cột sáng lớn xuất hiện, trên mạng ồn ào cả lên, mẹ con lại càng lo thêm."

Lê Kiến Mộc liếc nhìn Yến Đông Nhạc một cái. Đúng là mồm miệng nhanh gớm.

Yến Đông Nhạc như cảm nhận được ánh mắt đó, khẽ ho một tiếng rồi nói:

"Cháu còn chút việc, không làm phiền cả nhà nghỉ ngơi nữa. Hôm khác cháu sẽ đến thăm. Tạm biệt chú."

Lê Trung Đình cười tươi tiễn anh ra cửa. Nhưng vừa quay đi, thì Lê Vấn Bắc lập tức nhào tới bên Lê Kiến Mộc, cười toe toét:

"Em gái, ở Hương Sơn có chuyện gì thú vị không? Cột sáng lúc sáng sớm là gì vậy? Trên mạng thì nói chẳng có gì, còn mấy chuyên gia thì…"

Lê Kiến Mộc vừa giải thích vừa đi vào nhà cùng Vấn Bắc.

Lúc này, Lê Dịch Nam vẫn im lặng từ đầu đến giờ mới cau mày, nhìn ra cửa một lúc rồi quay sang Lê Kiến Mộc, lại nhìn cha mình.

Lê Trung Đình thấy con trai cứ đứng ngây ra, thắc mắc hỏi:

"Nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Sao không vào nhà?"

"Cha," Lê Dịch Nam hạ giọng hỏi, "cha không thấy có gì lạ à?"

"Sao cơ?" – Lê Trung Đình cau mày.

"Yến Đông Nhạc ấy. Trước giờ quan hệ với nhà mình có tốt như vậy đâu? Con nhớ anh ta chẳng mấy khi đến nhà mình, chỉ thấy Thanh Thanh hay qua bên đó thôi. Vậy mà hôm nay lại gọi cha là 'chú' – cha có thấy là lạ không?"

Lê Dịch Nam cảm thấy có điều bất thường.

Đúng là hai nhà là hàng xóm, nhưng trước đây Yến Đông Nhạc rất ít xuất hiện. Cùng lắm cả năm gặp đôi ba lần. Thế mà dạo gần đây lại hay đến chơi, lúc thì tặng cua biển, lúc lại báo tin trước cả gia đình về tình hình Lê Kiến Mộc.

Rõ ràng, ngay cả người nhà cũng không biết Lê Kiến Mộc đi đâu, vậy mà anh ta thì biết rất rõ ràng.

Lê Trung Đình nghe vậy cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, cố gắng nhớ lại thay đổi trong thái độ của Yến Đông Nhạc thời gian gần đây.

"Hay là do Thanh Thanh về nước, ông cụ Yến gia mới bảo cậu ta qua lại nhiều hơn, muốn sớm định ra hôn sự với cậu nhóc Chu gia?"

Cách giải thích này nghe cũng hợp lý, nhưng Lê Dịch Nam vẫn cảm thấy có gì đó không đúng… Dù sao thì lúc đó người nhà gọi vào ăn cơm, hai cha con cũng tạm gác lại nghi ngờ, bước vào nhà.

Về phần Lê Kiến Mộc, sau mấy ngày vất vả trên núi – khi thì khống chế người giấy ban đêm, khi thì cưỡi gió bay giữa trời – sau khi trở về nhà liền hoàn toàn "hóa sâu gạo".

Mỗi ngày ngoài ăn với ngủ ra thì bị Hoắc Uyển lôi đi thử quần áo, muốn làm gì khác cũng không được.

Hoắc Uyển nói rất đơn giản:

"Trên đời này tà ám không bao giờ hết, người cũng không thể cứu hết. Ngay cả Bồ Tát cũng còn có lúc ngủ gật, huống hồ là con. Bây giờ đang tết, bỏ hết mọi chuyện qua một bên đi, lo mà nghỉ ngơi cho tử tế."

Vậy là Lê Kiến Mộc nghe lời, hoàn toàn thả lỏng, chính thức trở thành người ăn không ngồi rồi trong mấy ngày tết.

Dưới nắng đông ấm áp, Lê Kiến Mộc ôm ly trà sữa, thoải mái tựa lưng trên chiếc ghế sofa nhỏ ở tầng hai. Trước mặt cô là màn hình điện thoại đang phát bộ phim tiên hiệp đang "hot" nhất hiện nay. Nam chính điển trai, nữ chính xinh đẹp, cảnh quay tràn ngập tông màu hồng mộng mơ, vừa đến đoạn hai nhân vật chính chạm mặt, nhạc nền vang lên du dương – rõ ràng là muốn khán giả biết ngay: “Đây là một đôi!”

Nhưng Lê Kiến Mộc thì chẳng hề cảm động. Cô mặt không biểu cảm, tay lạnh lùng bấm tăng tốc phát lên x2, tiếp tục xem như thể đang giải bài tập.

Ở phía đối diện, Lê Thanh Thanh thì đang khổ sở luyện công. Cô múa may dây thừng – thứ "pháp khí" trị liệu cho vấn đề... phát dục không tốt. Dáng nhảy loạn xạ của cô khiến người ta liên tưởng đến mấy ông thầy khiêu vũ ở công viên. Mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cô mệt lả, đổ nhào xuống đất, thở phì phò.

"Chị ơi, em mệt rồi! Cho em nghỉ chút được không!" – Lê Thanh Thanh than thở.

Lê Kiến Mộc không buồn ngẩng đầu, giơ tay chỉ sang một góc: "Được thôi, nghỉ thì nghỉ... đứng tấn ở đó."

Lê Thanh Thanh liếc nhìn theo tay chị mình, lập tức nhăn mặt như ăn phải ớt. Bên kia, Lý Muội đang run rẩy đứng tấn, hai chân như sắp sụp xuống, nhưng vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.

Đây mà là “nghỉ ngơi” ư?

Nhà Lý Muội không có ai, ăn Tết năm nay cô bé sẽ ăn cùng Lê Kiến Mộc – cũng là sư phụ cô. Tuy không có thiên phú nổi bật như Lê Thanh Thanh, nhưng Lý Muội lại rất chăm chỉ, cẩn thận và tiến bộ nhanh. Linh khí quanh người tuy không nhiều như Lê Thanh Thanh, nhưng vững chắc hơn hẳn. Đặc biệt là khả năng điều khiển và sáng tạo khi dùng linh khí – điểm này khiến Lê Thanh Thanh không thể so kịp.

Lê Kiến Mộc từng bảo Lê Thanh Thanh: phải tĩnh tâm, học cách cảm nhận linh khí của chính mình. Nhưng đã vài ngày trôi qua, tiến triển vẫn chậm chạp. Trong khi đó, Lý Muội tuy sức khỏe yếu, thể chất kém, nhưng không lười rèn luyện chút nào.

"Đứng tấn cũng gọi là nghỉ ngơi hả chị?! Chị đúng là ma quỷ!" – Lê Thanh Thanh tức đến độ hét lên.

"Vậy thì em đấu một trận với Lý Muội đi." – Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp – "Ai thắng thì được nghỉ, người thua tiếp tục đứng tấn."

Nói đoạn, cô quay sang hỏi Lý Muội: "Con có muốn gì không? Tết rồi, sư phụ nên lì xì hay tặng quà gì đó chứ nhỉ?"

Lý Muội vội vàng lắc đầu: "Con không thiếu gì cả đâu ạ. Ăn uống, quần áo, chỗ ở đều nhờ sư phụ chu cấp, sư phụ lại chẳng bắt con làm gì ngoài tu luyện. Thế là quá đủ rồi."

Lê Kiến Mộc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Được, vậy sư phụ ghi nhớ. Nếu hôm nay con thắng, sau này sẽ có phần thưởng xứng đáng."

"Vâng ạ, cảm ơn sư phụ!" – Lý Muội cúi đầu lễ phép.

"Được rồi, bắt đầu đi. Dùng toàn lực, nhưng nhớ không được quá tay, biết điểm dừng. Hiểu ý chị chứ?"

Hai cô gái nghiêm túc gật đầu, sau đó còn lễ lạy nhau rất bài bản – chẳng biết học được ở chương trình nào. Ngay sau đó, cả hai bắt đầu “so tài”.

Lê Kiến Mộc lại quay về với điện thoại, mở nắp một hộp hạt khô và tiếp tục xem phim. Bộ phim tiên hiệp này đúng là…

Cô vừa nhai vừa cười thầm trong bụng. Gương mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.

Lúc này, Lê Dịch Nam đi đến, thấy cảnh tượng trước mặt thì không khỏi trợn mắt: hai cô gái đang đánh nhau, còn em gái mình thì… ăn vặt xem tivi như đang coi show giải trí.

Anh ta ngồi xuống cạnh Lê Kiến Mộc, cười hỏi: "Bọn họ lại đấu nhau à? Tập luyện thực chiến sao?"

"Vâng, thực chiến. Tập luyện linh lực." – Lê Kiến Mộc nghiêm túc trả lời, giọng chẳng khác gì nói thời tiết.

Lê Dịch Nam bật cười: "Cũng may cái sân thượng nhà mình đủ rộng, chứ không chắc phải ra công viên luyện rồi."

Nói đoạn, ánh mắt anh ta liếc qua màn hình tivi, nơi hai nhân vật chính đang mơ mộng tình tứ bên nhau. Anh lắc đầu ngao ngán:

"Phim tiên hiệp bây giờ càng lúc càng… trẻ con, nội dung như xào lại từ một nồi. Em cũng xem mấy thứ này sao?"

"Phim của anh hai quay đấy." – Lê Kiến Mộc đáp, không buồn quay đầu – "Ảnh bảo em xem để tăng lượt xem. Công ty mình còn đầu tư mà."

Nụ cười của Lê Dịch Nam lập tức cứng đờ: "À… ha ha… Chắc là mấy bộ bên dưới làm ra, anh chưa từng nghe qua… Dạo này dự án nhiều quá."

Lê Kiến Mộc không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn anh: "Anh cả, anh đến tìm em, không phải chỉ để nói chuyện phiếm đấy chứ?"

Lê Dịch Nam – người lúc nào cũng bận bịu đến mức không chạm đất – lại tới tìm cô ngay 29 Tết, bảo không có chuyện gì thì ai mà tin?

Vẻ mặt anh nghiêm lại, rõ ràng là có chuyện quan trọng cần nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.