Quy Viến đại sư vuốt chòm râu, điềm đạm cất lời:
"Chư vị, thay vì cứ hoang mang lo sợ, chi bằng suy nghĩ trước xem nên ứng phó thế nào với đợt điều tra lần thứ hai của Cục Đặc Sự."
Một người trong đám đông nhíu mày:
"Điều tra lần nữa? Không phải mới kết thúc điều tra rồi sao?"
Chính Phong đại sư trầm ngâm một lúc rồi nói:
"Chuyện mọi người đều đã thấy trong tâm kính ngược dòng, bóng đen quanh người chưởng môn Huyền Ý Môn giống hệt như tà ám. Theo bần tăng suy đoán, trong Huyền Ý Môn e rằng thực sự có điều bất thường."
Ông ta dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn đám người trước mặt.
"Thêm nữa, việc mọi người cùng Vọng Chân đại sư ép buộc Lê đại sư tiến vào tâm kính... chỉ e khó mà biện minh cho rõ ràng."
Những lời vừa dứt, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, không ít kẻ lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Chúng tôi sao biết được thứ kia lại là Vạn Linh Đồ Phổ gì đó chứ!"
"Đệ tử chết đi, chúng tôi cũng chỉ vì nóng lòng muốn truy tìm hung thủ!"
"Đều là tại Vọng Chân! Giờ thì hay rồi, ông ta chết rồi, lại đẩy mọi rắc rối lên đầu chúng tôi!"
"Huyền Ý Môn đúng là đáng chết, lần này làm môn phái chúng tôi tổn thất lớn như vậy! Vọng Chân thì đã xong xuôi, còn chúng tôi về còn phải đối mặt với chất vấn nghiêm trọng từ đông môn và chưởng môn. Thật khổ không để đâu cho hết!"
Đám Quy Viến đại sư chỉ khẽ lắc đầu, không ai nói gì nữa, thong dong rời đi như chưa từng liên quan đến hỗn loạn này.
Huyền Ý Môn, quả nhiên đang đứng trước cơn gió loạn.
Trở lại nơi nghỉ, Lê Kiến Mộc vừa bước vào, đã bị Lê Thanh Thanh kích động nắm chặt tay:
"Chị xem, chị xem đi! Trời ơi, cái này thật sự là chiếc khăn lụa kia sao? Chị, cái này lợi hại quá đi mất! Vạn Linh Đồ Phổ, chỉ nghe tên thôi đã thấy kinh khủng rồi!"
Lê Kiến Mộc rút tay ra, nhàn nhạt dặn:
"Đừng mở nó ra."
"Biết rồi biết rồi, em chỉ ngắm thôi, tuyệt đối không động tay, không làm hỏng đâu!"
Chu Tiền Tiền đứng bên cũng đưa mắt nhìn, rồi rụt rè hỏi:
"Lê đại sư... tôi có thể..."
"Tuỳ ý xem."
Nghe thế, Chu Tiền Tiền lập tức dán sát lại, cùng Lê Thanh Thanh tỉ mỉ chiêm ngưỡng thần khí vừa lộ diện. Ánh mắt sáng rực như trẻ con gặp được bảo bối hiếm có.
Vô Đạo thì cố kiềm chế, dù trong lòng cũng thèm muốn không kém. Nhưng ông vẫn nhớ mình là sư phụ, phải giữ hình tượng.
"À... Lê đại sư, ta có thể hỏi cô vài điều không?"
Lê Kiến Mộc vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp:
"Ông nói đi."
"Ừm... Cô phát hiện tâm kính ngược dòng có vấn đề từ khi nào?"
Chưa kịp trả lời, thì từ bên ngoài, Hoa trưởng lão và Từ Nguyên đã bước vào. Hoa trưởng lão vừa thấy Lê Kiến Mộc liền cười ha hả:
"Quả nhiên là Lê đại sư anh minh! May mà tôi nghe lời cô, nếu không Từ Nguyên nhà tôi đã chết bên trong rồi."
Vô Đạo nhướn mày nhìn họ rồi quay lại nhìn Lê Kiến Mộc đầy nghi hoặc.
Lê Kiến Mộc suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
"Ông còn nhớ chuyện đại điện của Huyền Ý Môn sụp xuống không?"
"Tất nhiên là nhớ rồi, mới xảy ra chưa được một ngày."
"Các linh thể mà mọi người tưởng là tà ám được phong ấn ở dưới đại điện... thật ra chính là vạn linh trong Vạn Linh Đồ Phổ."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Quy Viến đại sư nói đúng. Vạn Linh Đồ Phổ có hai cửa: một là nơi thí luyện, còn lại là bãi tha ma để giam cầm những sinh linh tà ám, quý thần. Nhưng không chỉ vậy. Vạn linh bên trong có thể được thả ra."
"Từng là chí bảo của Cổ gia đất Thục, Vạn Linh Đồ Phổ có thể thả ra vạn linh để chiến đấu, để luyện hóa tà vật, để làm nơi thí luyện — là một trong những Thần Khí mạnh nhất của Huyền Môn."
"Thế nhưng, sau một âm mưu, Cổ gia bị Huyền Môn liên thủ tiêu diệt. Từ đó suy tàn, Vạn Linh Đồ Phổ bị cướp đi, qua nhiều lần sử dụng và tổn hại, chỉ còn lại một mảnh tàn tạ."
Lê Kiến Mộc ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Vọng Chân chính là người của Cổ gia. Nhiều năm trước, ông ta định trộm Đồ Phổ nhưng thất bại. Sau đó, nhân lúc hỗn loạn, trộm được chìa khoá, rồi kết hợp với huyền trận và pháp khí mới để tạo ra cái gọi là ‘tâm kính ngược dòng’ và ‘ảo cảnh tru tà’."
Hoa trưởng lão chợt nhíu mày:
"Ý cô là… những linh hồn bị trấn áp dưới đại điện thật ra chính là vạn linh của Đồ Phổ?"
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu.
Hoa trưởng lão nghiêng đầu suy nghĩ, rồi bất ngờ hỏi:
"Nếu đúng như vậy, thì cho dù chúng ta không đánh sập đại điện, ông ta cũng sẽ thả vạn linh ra để thí luyện người dự thi đúng không?"
"Đúng." – Lê Kiến Mộc đáp lần nữa, giọng bình thản nhưng chắc nịch.
"Vậy cô còn ..
Lê Kiến Mộc dang tay, giọng điềm tĩnh:
"Tôi phải thử xem thật giả thế nào. Dù sao tôi cũng không thân thiết với người Cổ gia, không thể tùy tiện ra tay giúp đỡ được."
Truyền nhân đất Thục khi ấy đã tặng cho mỗi người một chiếc khăn lụa. Nhưng chiếc khăn của cô không giống với những người khác — bên trong hộp còn có một lá thư mật.
Biết rõ trong tay mình đang cầm chính là Thần Khí trong truyền thuyết, vậy mà lại được người ta đưa đến bằng một hộp nhỏ đơn sơ, Lê Kiến Mộc không thể không thận trọng điều tra. May mắn thay, những lời của đối phương nói ra, sau cùng đều là sự thật.
Quả nhiên, dưới đại điện kia có cất giấu thứ gì đó. Quả nhiên, Vọng Chân đã muốn đẩy cô vào cái gọi là "tâm kính ngược dòng".
"Phải rồi, nếu cô đã biết trước hai không gian sẽ nối liền với nhau, hẳn là cô đã đánh dấu gì đó lên khăn lụa để giữ tỉnh táo, không thì sao có thể thoát được?" – Hoa trưởng lão đột nhiên lên tiếng, nghĩ mình vừa tìm được lời giải thích hợp lý.
Đôi mắt Lê Kiến Mộc khẽ sáng lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Thực ra, cô chưa từng mất đi lý trí.
Ngay từ lúc vừa tiến vào tâm kính ngược dòng, cô đã cảm thấy vô cùng dễ chịu, tựa như trở về thời khắc đầu tiên được tu luyện, mọi lo lắng đều tan biến. Nhưng chỉ trong chốc lát, luồng khí tức tà dị trong không gian đó đã khiến đầu óc cô choáng váng, buộc phải nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, chiếc khăn lụa xuất hiện. Nó như một dòng suối trong lành, làm dịu cơn choáng váng, giúp cô tỉnh táo lại, và nhìn rõ mọi chuyện đang diễn ra.
Nhưng chuyện này, cô không thể nói ra. Có lẽ Cổ gia sẽ giúp cô giải thích sau.
"Bây giờ Vọng Chân đã chết, tâm kính ngược dòng cùng ảo cảnh tru tà cũng bị hủy diệt. Chúng ta tuy biết rõ đầu đuôi sự việc, nhưng Huyền Ý Môn vẫn là đại phái truyền thừa ngàn năm, e rằng họ sẽ không dễ bỏ qua cho cô đâu, Lê đại sư." – Một người lên tiếng nhắc nhở.
Lê Kiến Mộc hiểu điều đó.
Dù Vọng Chân đã chết, nhưng Huyền Ý Môn vẫn còn nhiều trưởng lão, tu vi không hề kém cạnh. Một tông môn lớn như thế, mất đi một chưởng môn chưa đến mức rơi vào hỗn loạn.
Quả nhiên, chưa đến nửa canh giờ sau, đã có người đến mời cô.
Người đến là Vân Dật.
Anh mặc y phục Huyền Ý Môn, đôi mắt phức tạp. Khi ánh mắt Lê Kiến Mộc nhìn sang, anh lập tức cúi đầu, giọng điệu xa cách nhưng vẫn giữ đúng lễ nghi:
"Lê đại sư, mời theo tôi."
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ bước theo anh đến thiên điện.
Khi gần tới nơi, Vân Dật bất ngờ mở miệng, giọng trầm thấp:
"Đại lão… sư phụ ta… thật sự bị cô giết sao?"
Lê Kiến Mộc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh:
"Muốn báo thù cho sư phụ à?"
Gương mặt Vân Dật thoáng đau khổ. Câu trả lời kia... chính là thừa nhận rồi.
Một bên là người thầy đã dìu dắt anh từ nhỏ, thân thiết như cha mẹ. Một bên là ân nhân từng giúp anh rất nhiều trong tu luyện. Chuyện như vậy… làm sao có thể lựa chọn?
"Vì sao?" – Anh mím môi, hỏi bằng giọng nghèn nghẹn.
Lê Kiến Mộc dừng lại một chút, chậm rãi nói:
"Bởi vì ông ta muốn giết tôi trước."
Vân Dật nghẹn lời, không biết đáp thế nào.
Lê Kiến Mộc liếc nhìn anh:
"Nếu lần sau gặp lại, tôi cho phép anh rút kiếm."
Nói xong, cô xoay người bước vào thiên điện.
Cô hiểu rõ Vân Dật. Trong mắt anh, Vọng Chân là sư phụ tốt, là người chưa từng bạc đãi anh.
Cũng giống như Thanh Huyền Môn khi xưa, từng che giấu bao điều dơ bẩn, từng để lại trong lòng cô một ký ức rất đẹp — những người thầy hiền lành, những đồng môn thân thiết, đều là những mảnh hồi ức khiến cô luyến tiếc. Nhưng tiếc nuối không thể thay thế sự thật.
Cô cần biết rõ mọi chân tướng.
Vừa bước vào thiên điện, tiếng trách mắng đã ập đến:
"Lê đại sư, cuối cùng cũng đến!"
"Cô dám đến đây sau khi khiến Huyền Ý Môn ra nông nỗi này?"
"Không lẽ cô tưởng Huyền Ý Môn chúng tôi yếu đuối đến mức bị bắt nạt mà không phản kháng?"
Trong đại điện, những trưởng lão chòm râu hoa râm đồng loạt trừng mắt nhìn cô, ánh mắt âm trầm, lời nói đầy cay nghiệt.
Lê Kiến Mộc đứng vững giữa đại sảnh, sắc mặt không hề thay đổi.
"Huyền Ý Môn truyền thừa ngàn năm, nội tình sâu xa, tất nhiên không dễ bị bắt nạt," – cô chậm rãi đáp, giọng lạnh lùng – "Cũng giống như Lê gia tôi, tuy chỉ là tiểu gia nhỏ bé, nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện vu oan giá họa cho người khác."