Lê Kiến Mộc liếc nhìn Hoa trưởng lão một cái, rồi không nói một lời liền xoay người bỏ chạy ra ngoài.
"Lê Kiến Mộc! Để mạng lại đây!" Hoa trưởng lão hét lớn, lập tức đuổi theo không chút do dự.
Hai bóng người vừa lao ra khỏi đại điện, thì phía sau vang lên một tiếng "rầm" kinh thiên động địa. Tòa đại điện nguy nga lộng lẫy của Huyền Ý Môn—công trình đã tồn tại trăm năm—chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một đống đổ nát.
"Chuyện gì vậy? Sao lại sụp?"
"Chưởng môn! Ngài không sao chứ?"
"Sư phụ! Sư phụ! Người có bị thương không?"
Rất nhiều đệ tử chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều chết lặng. Đôi mắt ai nấy đều tròn xoe vì khiếp sợ.
Sắc mặt Vọng Chân chưởng môn đen như đáy nồi, giận dữ nhìn chằm chằm vào Hoa trưởng lão, nghiến răng nói:
"Hoa trưởng lão, đại điện này là tâm huyết của bao thế hệ Huyền Ý Môn, năm đó hao tốn vô số nhân lực vật lực mới xây dựng được. Lẽ nào ông cố ý phá hoại chỉ vì có bất mãn với môn phái chúng tôi?"
Hoa trưởng lão thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, giọng lộ ra vài phần cứng cỏi:
"Tôi làm sao biết được đại điện của quý phái lại yếu ớt như thế? Đường đường là chính điện của môn phái đứng đầu thiên hạ, chẳng lẽ không được gia cố bằng các loại trận pháp, linh tài trấn địa? Vậy mà chỉ vì một chấn động nhỏ liền đổ nát như vậy, không phải là... vật liệu kém chất lượng à?"
Ông ta chắp tay, nheo mắt nhìn Vọng Chân, giọng đầy mỉa mai:
"Chưởng môn Vọng Chân, không lẽ tổ sư đời trước của quý phái đã bị ai đó lừa xây nên tòa nhà rách nát này?"
"Ông...!" Vọng Chân giận đến mức mặt đỏ bừng.
"Đợi chút," Hoa trưởng lão như chợt nhận ra điều gì, híp mắt nhìn đối phương:
"Không phải là ông đang muốn đổ oan cho tôi đấy chứ? Đừng nói tôi không biết lượng sức mình, nhưng với tu vi của tôi, cho dù dốc toàn lực cũng không thể khiến đại điện sụp đổ trong nháy mắt. Trừ phi..." Ông ta cười khẩy, "Trừ phi nơi này vốn đã có vấn đề từ trước, chỉ chờ tôi xuất hiện để làm con dê thế mạng."
"Hay thật đấy, chưởng môn Vọng Chân! Không ngờ Huyền Ý Môn các người không bảo vệ nổi an toàn cho đệ tử, lại còn mưu toan gài bẫy người ngoài. Rốt cuộc là các người đang giấu giếm chuyện gì?"
Ông ta tiếp lời, ngữ điệu càng thêm sắc bén:
"Còn nữa, mấy lần trước đâu có xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như lần này. Sao kỳ này tổ chức hội giao lưu, tà ám lại kéo đến từng đợt? Nói không chừng... Kẻ cấu kết với tà ám chính là quý môn Huyền Ý Môn các người!"
"Im miệng!" Vọng Chân như bị đâm trúng chỗ đau, lớn tiếng quát:
"Hoa trưởng lão, Huyền Ý Môn chúng tôi xưa nay quang minh lỗi lạc, hành sự luôn có chừng mực! Đừng tưởng ông là tiền bối thì có thể vu khống lung tung. Huyền Ý Môn đã được Cục Đặc Sự điều tra kỹ càng, hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào với tà ám!"
Lời ông ta vừa dứt, thì một giọng nữ thanh lãnh, thong thả vang lên từ một góc:
"Hửm? Vậy chưởng môn Vọng Chân nên giải thích rõ ràng... thứ đó là gì?"
Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng về phía đống đổ nát của đại điện.
Giữa đống phế tích, một làn sương đỏ dày đặc dâng lên, chậm rãi tỏa ra từng đợt. Trong làn sương mờ ảo ấy, thấp thoáng xuất hiện vô số bóng hình mơ hồ, lộ ra vẻ âm u tà dị.
"Đó là... cái gì?"
"Nhìn như... đầu trâu? Lão hổ?"
"Còn có người...?"
"Ôi trời đất ơi, ban ngày ban mặt mà còn có loại tà vật thế này sao?"
Một trưởng lão hít sâu, ánh mắt hoảng hốt:
"Không đúng... đám này không phải đến từ ngoài vào, mà là... từ dưới đại điện chui lên!"
Câu nói như một nhát búa bổ xuống lòng mọi người. Nếu đúng như vậy... thì chẳng phải mấy thứ tà vật kia vẫn luôn bị trấn áp ngay dưới lòng đất của Huyền Ý Môn sao?
Quỷ ảnh ngày càng nhiều, không khí u ám nặng nề bao phủ toàn bộ đại điện. Sắc mặt Vọng Chân trở nên tái xanh, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Ông ta nhẹ nhàng mím môi, rồi chậm rãi mở lời:
"Chư vị đừng hoảng sợ. Mấy thứ này đúng là yêu tà từng bị tổ sư Huyền Ý Môn trấn áp dưới đại điện. Năm xưa chúng gây họa nhân gian, nên mới bị giam giữ tại đây. Nay đại điện bị phá, đương nhiên yêu tà cũng nhân cơ hội thoát ra."
Hoa trưởng lão cười khẩy, giọng mỉa mai:
"Nếu là để trấn áp tà vật, thì đại điện càng phải vững chắc gấp trăm lần mới đúng. Vậy mà chỉ một va chạm nhẹ liền nát như tương, thật khiến người ta hoài nghi đấy."
Vọng Chân hơi nhíu mày, vẫn giữ giọng điềm đạm nói:
"Rất có thể là sức mạnh trấn áp đã hao mòn theo thời gian. Đám tà vật kia vốn đã âm thầm vùng vẫy từ lâu, lần này chỉ là đúng lúc trùng hợp mà thôi... Tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn."
Nói rồi ông ta đảo mắt một vòng, cao giọng kêu lên:
"Nhưng hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Những yêu vật này từng đại náo một phương, sát khí nặng nề, tuyệt đối không thể để chúng thoát ra! Kính xin chư vị tạm gác hiềm khích cá nhân, đồng lòng hiệp lực, cùng Huyền Ý Môn tiêu trừ tai họa này!"
Quần hùng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không ai dám để đám yêu tà kia tiếp tục hoành hành. Hoa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn phất tay xuất chiêu, lao về phía những quỷ ảnh.
Lê Kiến Mộc cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ hóa thân thành bóng trắng, nhập vào vòng chiến.