Qua khỏi quảng trường, họ bước vào khu vực nội môn. Vân Dật ngẩng đầu, tự hào nói:
"Đại sư, Huyền Ý Môn của bọn tôi cũng không tệ đúng không? Nghe nói nơi này đã có từ hơn ngàn năm trước, là hàng xóm lâu đời với chùa Pháp Âm ở bên cạnh. Mấy trăm năm qua, Huyền Ý Môn vẫn giữ được thế lực ổn định, chưa từng suy tàn!"
Lê Kiến Mộc không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn về phía bậc thang ở sân trước.
Ở đó, một ông lão để râu dài, phong thái như tiên nhân, đang trò chuyện với một người khác. Khi nhìn thấy Lê Kiến Mộc từ xa, ông liền nhanh chóng tiến lại gần, thần sắc mừng rỡ.
"Lê đại sư, đã lâu không gặp!"
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu, đáp: "Chưởng môn Vong Chân, đã lâu không gặp."
Vân Dật vốn định giới thiệu hai người, nhưng khi thấy họ đã quen biết từ trước, anh không khỏi ngạc nhiên hỏi:
"Sư phụ, người quen Lê đại sư từ trước sao?"
Vong Chân mỉm cười mà không đáp, quay sang Lê Kiến Mộc nói:
"Mấy ngày trước còn nghe nói Lê đại sư dẫn linh xà đến Vọng Sơn gần đây, tôi còn đang nghĩ không biết khi nào có dịp mời đại sư đến Hương Sơn chơi một chuyến. Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp mặt."
"Mấy ngày trước tôi bận việc học nên không dám tùy tiện làm phiền. Mong chưởng môn lượng thứ."
"Haha, suýt nữa tôi quên mất Lê đại sư vẫn còn đang đi học. Nhưng chuyện mà đại sư làm gần đây tôi cũng nghe được vài phần, thật khiến người ta bội phục. Ai nhìn cũng quên mất tuổi thật của đại sư."
Vong Chân cười ha hả, rồi quay đầu nhìn đệ tử của mình, nói tiếp:
"Không giống tên đồ đệ chẳng ra gì này của tôi."
Vân Dật đứng một bên, chỉ biết cười gượng. Cảm xúc trong lòng khó nói nên lời.
"Sư phụ à, trước đây người đâu có chê con như vậy..."
"Nhưng cũng may, đứa nhỏ Vân Dật này xem như có chút vận may, được làm bạn với Lê đại sư cũng coi như có chỗ để tự hào rồi."
Vân Dật nghe tới đây suýt chút nữa muốn đào hố chui xuống. Anh vốn là sư huynh được đệ tử ngoại môn kính trọng, thường ngày cũng được sư phụ yêu thương. Ai ngờ hôm nay lại bị chê thẳng mặt thế này.
Nhưng khi nghĩ tới tuổi tác của Lê Kiến Mộc, anh đành ngậm ngùi chấp nhận. So sao được?
Lê Kiến Mộc trò chuyện đôi câu với Vong Chân, chẳng mấy chốc bên ngoài lại có khách đến. Vong Chân đành tạm rời đi để tiếp đãi, để lại Vân Dật dẫn nhóm ba người đi nghỉ ngơi.
Khu vực tiếp đón khách lần này được Huyền Ý Môn sắp xếp khá chu đáo. Sân của Lê Kiến Mộc được bố trí rất rộng rãi, vì ngoài cô còn có Vô Đạo và Chu Tiền Tiền cùng ở chung. Ngoài ba người họ, nơi này còn dư ra ba gian phòng nữa, cửa đều đóng chặt, chưa rõ đã có người đến ở hay chưa.
Vân Dật và Vân Tố đều bận bịu với công việc của môn phái. Vân Tố chỉ kịp chào hỏi vài câu rồi vội vã rời đi. Vân Dật cũng không nán lại lâu, nhanh chóng quay về tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Khi cả hai người đã rời đi, không khí trong sân mới dần yên tĩnh lại.
"Phù... Huyền Ý Môn đúng là rộng thật đấy. Môn phái nhỏ của chúng ta đem so thì còn thua cả hai gian nhà ở đây." Chu Tiền Tiền than thở, giọng mang theo chút tự ti.
Thật ra, cái gọi là môn phái của anh ta và Vô Đạo giờ chỉ còn đúng năm người, sân môn thì tồi tàn, nhìn thế nào cũng không thể so sánh được với uy nghi của Huyền Ý Môn.
Vô Đạo gật đầu, cũng cảm khái:
"Đúng là đã lâu không trở lại, nhưng Huyền Ý Môn vẫn khiến người ta phải kính nể. Có điều, Lê đại sư thật lợi hại, tôi thấy ngay cả chưởng môn Vong Chân cũng bị dọa đến không nói nên lời."
Khóe môi Lê Kiến Mộc khẽ cong, ánh mắt mang theo ý cười.
Thật ra, lúc nãy Vong Chân đang âm thầm dùng uy áp để trấn áp họ. Không phải là nhắm vào riêng ai, mà là để giữ vững uy nghiêm của một chưởng môn. Chỉ cần khí thế áp tới, người đứng trước ông sẽ vô thức nảy sinh cảm giác kính sợ, không dám tùy tiện hành động.
Dĩ nhiên, đối với những người có tu vi cao hơn ông ta, thì những trò này chẳng có tác dụng gì.
Chu Tiền Tiền và Vô Đạo trở về phòng nghỉ ngơi. Phòng của họ vẫn chưa được dọn dẹp, khác hẳn với phòng của Lê Kiến Mộc, đã được Vân Tố chỉnh chu từ lâu.
Lê Kiến Mộc ngồi trên chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, mắt nhìn quanh căn phòng, có vẻ hơi thất thần.
Huyền Y Môn vẫn giữ lại những nét đặc sắc của phong cách cổ xưa, và căn phòng của cô cũng không phải ngoại lệ. Giường trong phòng rất dày và nặng, những cột giường có vẻ đã cũ, trên đó là những hoa văn được điêu khắc tinh xảo.
Lê Kiến Mộc liếc nhìn qua một lần rồi không để ý nữa. Cô khẽ ngả người vào giường, lôi chiếc điện thoại ra và lướt qua một vài hình ảnh trên màn hình.
Lúc này, từ một góc phòng, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
"Xem ra cô ta không phải là tiểu sư muội thật."
Thư Cầm đứng trước màn hình, từ tốn nói:
"Đúng là cô gái này giống tiểu sư muội đến lạ. Khuôn mặt, tên gọi, tính cách, tất cả đều rất giống. Nhưng tiếc là ký ức không thể thay đổi được."Bên cạnh Thư Cầm, một cánh cửa đá lởm chởm hiện lên, ánh sáng đỏ rực từ những hoa văn điêu khắc trên cửa đá khiến không gian trở nên lạnh lẽo. Trên cánh cửa, một hình thú hung ác với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Lê Kiến Mộc, rồi hình như có một bóng người nhảy ra từ cơ thể hung thú, nhưng rất nhanh đã bị che khuất.