"Bây giờ có hối hận thì cũng muộn rồi. Hay là em cầu xin anh đi, biết đâu anh sẽ nể tình mà không mách mẹ!" – Lê Vấn Bắc ngồi dựa vào ghế, cười đầy đắc ý như thể vừa nắm được thóp của em gái.
Không ngờ Yến Đông Nhạc lại bất ngờ lên tiếng:
"Không phải lỗi của A Lê, là tôi mang tới, cô ấy ngại nên mới ăn. Lát nữa tôi sẽ giải thích với bác gái."
Nụ cười trên mặt Lê Vấn Bắc cứng đơ trong nháy mắt. Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Yến Đông Nhạc, trong lòng bất giác nổi lên một cảm giác kỳ lạ.
Vừa rồi… anh ta nói gì cơ?
"A Lê"? "Bác gái Lê"?
Không thể nào, hôm nay chú ba Yến gia bị gì vậy?
Cho đến khi ngồi xuống ăn cơm, rồi ăn xong, tiễn khách đi, tâm trí của Lê Vấn Bắc vẫn còn luẩn quẩn với những suy nghĩ mơ hồ ấy.
Anh ta rất quen với cái tên Yến Đông Nhạc, nhưng lại chẳng thân thiết đến mức đó. Dù là hàng xóm, nhưng hai người chẳng mấy khi qua lại. Trước đây, có chăng chỉ là Yến Đông Nhạc có vài lần trò chuyện với cha anh. Một người như anh – đi đến đâu cũng khiến người ta ghét – làm gì có quan hệ gì với người như Yến Đông Nhạc?
Nhưng từ lúc Lê Thanh Thanh về nước, rồi lại quen với Chu Tuấn Ngạn – hai bên bắt đầu gặp gỡ thường xuyên hơn.
Nhưng cho dù là vậy, Yến Đông Nhạc vẫn rất ít khi tới nhà họ. Trái lại, từ khi Lê Kiến Mộc trở về, người đàn ông này lại tới nhiều hơn hẳn. Nhớ có lần còn đích thân đem cua đến tặng cha mẹ?
Lê Vấn Bắc ngẩn người, không biết có phải vì thường xuyên thấy mấy chuyện kì dị trong giới giải trí hay không, đầu óc anh bỗng bật ra một suy nghĩ táo bạo đến khó tin.
Anh quay đầu nhìn em gái mình – cô gái xinh đẹp, bản lĩnh – rồi trịnh trọng hỏi:
"Chú ba Yến gia tới tìm em có chuyện gì quan trọng sao?"
Lê Kiến Mộc đang ung dung ăn trái cây, gật đầu trả lời:
"Xem như là có chuyện đi. Sao anh hỏi vậy?"
Lê Vấn Bắc trầm ngâm một lát, rồi nhìn cô bằng vẻ mặt nghiêm túc:
"Em và chú ba Yến gia… có thân thiết lắm không? Ý anh là, giữa hai người có quan hệ gì vậy?"
Lê Kiến Mộc ngẩng đầu lên nhìn anh trai, giọng thản nhiên:
"Anh nói thẳng đi."
"Được, vậy anh nói luôn," – Lê Vấn Bắc hắng giọng, giọng trầm xuống như đang nói chuyện quan trọng – "Mộc Mộc à, anh biết em giỏi, rất giỏi luôn, nhưng vì em ít tiếp xúc với đàn ông nên có vài chuyện có thể không rõ ràng."
"Đàn ông ấy à, là sinh vật không thể tin tưởng được nhất thế giới này, đặc biệt là kiểu đàn ông sắp ba mươi rồi mà chưa từng có bạn gái. Mà chú ba Yến gia lại còn là trưởng bối… Em tuyệt đối đừng tin mấy lời ngọt ngào của anh ta, tốt nhất là tránh xa, đừng tiếp xúc nhiều."
Lê Kiến Mộc thở dài cắt ngang:
"Anh hai, anh cứ nói thẳng vì sao không thể tiếp xúc với Yến Đông Nhạc là được."
"Anh nói rõ lắm rồi mà!" – Lê Vấn Bắc rít lên, rồi tiếp tục – "Được rồi, ý anh là: ánh mắt Yến Đông Nhạc nhìn em không hề bình thường. Là đàn ông, anh hiểu rất rõ, đó không phải ánh mắt của trưởng bối dành cho hậu bối."
Lê Kiến Mộc nhíu mày, một dấu hỏi chấm dường như hiện ra trên trán.
"Anh chỉ nghi ngờ thôi nhé! Nhưng em nghĩ xem, Yến Đông Nhạc cũng ngang tuổi anh cả, chỉ hơn Thanh Thanh vài tuổi. Tuy vai vế lớn, nhưng về cơ bản là cùng thế hệ với tụi mình. Hồi xưa, anh ta và Thanh Thanh, rồi cả Chu Tuấn Ngạn nữa, ba người đó lớn lên cùng nhau."
"Giờ em nghĩ mà xem, nếu như Yến Đông Nhạc từng yêu thầm Thanh Thanh thì sao? Chẳng qua vì lúc đó Thanh Thanh còn nhỏ nên anh ta mới cố giấu tình cảm. Ai ngờ Thanh Thanh lại yêu Chu Tuấn Ngạn, hai người họ còn hợp nhau đến mức không thể chen vào. Người đàn ông lớn tuổi kia không cam lòng, đang tính từ bỏ thì đột nhiên em xuất hiện – một phiên bản giống hệt Thanh Thanh, lại còn giỏi huyền học. Em đúng là kiểu người mà anh ta có thể trò chuyện cả ngày không chán!"
"Mộc Mộc à, em chính là người thay thế! Anh ta yêu em là vì em giống Thanh Thanh!"
Nghe tới đây, mặt Lê Kiến Mộc nhăn tít lại.
Cái gì vậy trời?
Anh hai của cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi đọc mấy quyển tiểu thuyết cẩu huyết à?
Nhưng Lê Vấn Bắc vẫn chưa dừng lại. Anh hăng say tuôn ra hết mọi suy đoán, nói như thể chính mắt chứng kiến nội tâm của Yến Đông Nhạc, từ cảm xúc đến động cơ, từ tiếc nuối đến toan tính.
Đến khi nói xong, anh đã khô cả cổ họng.
"Tóm lại là," – anh nhấn mạnh – "Anh không muốn em phải làm người thay thế. Dù Yến Đông Nhạc không phải quá già, nhưng người đàn ông mà đi thích em gái của bạn thân – lại là em gái của bạn gái cũ – kiểu gì cũng có vấn đề trong đầu. Loại người đó chắc chắn tâm lý không bình thường!"
Lê Kiến Mộc nhìn anh trai, sắc mặt nghiêm túc:
"Anh hai, anh có biết mấy ngày nay em làm việc ở đâu không?"
Lê Vấn Bắc nhíu mày, không rõ tại sao em gái lại đột ngột hỏi chuyện này:
"Cái gì? Đang yên đang lành hỏi vậy làm gì?"
Anh vốn chẳng hứng thú với mấy chuyện ma quỷ tà đạo, nghe là thấy sợ rồi.
Lê Kiến Mộc đáp:
"Em tới bệnh viện tâm thần."
"Ờ... rồi sao?" Anh nhướng mày, thấy cô đột nhiên có vẻ muốn tâm sự, đành miễn cưỡng nghe theo.
Lê Kiến Mộc do dự một chút rồi chậm rãi nói:
"Em đã gặp rất nhiều bệnh nhân tâm thần. Em cảm thấy... trạng thái tinh thần hiện tại của anh có vấn đề rồi đó. Hay là... chúng ta đi khám bác sĩ tâm lý thử xem?"
"Ừm, được. Hả?!" Lê Vấn Bắc suýt thì nghẹn họng, há hốc miệng:
"Không phải! Anh nói mấy cái kia là vì lo em bị lừa, chứ không phải anh bị làm sao! Ừ thì, công nhận anh nghĩ nhiều thật... nhưng này, em nói chứ, ánh mắt thằng Yến Đông Nhạc đó nhìn em không bình thường chút nào đâu! Em đừng tưởng là anh bịa, đàn ông hiểu đàn ông nhất!"
Lê Kiến Mộc gật đầu:
"Em biết rồi, em sẽ chú ý. Anh hai yên tâm đi."
Nghe vậy, Lê Vấn Bắc thở ra nhẹ nhõm. Cô đã trưởng thành, biết phân biệt tốt xấu, vậy thì anh cũng yên lòng được phần nào. Nhưng mà…
Anh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Lê Kiến Mộc lên lầu, trong lòng như trút được một tảng đá, nhưng vẫn còn đè nặng một nửa – là phần lo lắng Yến Đông Nhạc kia có tính toán ngầm gì đó, còn Mộc Mộc thì quá dễ tin người.
"Mộc Mộc lớn rồi, ai cũng quên mất phải dạy em ấy biết ngoài kia đàn ông nguy hiểm thế nào. Đến lúc xảy ra chuyện rồi lại bảo mắt ai kém, hừm... không có anh trông, cái nhà này sớm muộn cũng loạn!"
Chỉ nghĩ vậy thôi mà Lê Vấn Bắc đã thấy đau đầu muốn chết.
Còn Lê Kiến Mộc, về đến phòng thì vẫn còn suy nghĩ về lời anh hai nói. Cô nhíu mày, lòng đầy nghi vấn nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Nếu có thể chọn, cô thà tin rằng Yến Đông Nhạc tiếp cận mình là vì có mục đích nào đó lớn lao hơn – như chuyện phi thăng, hoặc liên quan đến Thần Mộc – chứ không phải vì... tình cảm.
“Thôi kệ.” – Cô thở dài, gác lại mọi chuyện.
Lê Vấn Bắc bị lời nói của Lê Kiến Mộc chặn họng, cũng không còn mặt mũi nói ra hết mấy suy nghĩ bừa bãi của mình cho cả nhà nghe nữa. Dù gì Yến Đông Nhạc cũng chỉ tới ăn cơm, lại còn trò chuyện rất đàng hoàng với em gái anh.
Tối hôm đó, sau khi mọi người trong nhà lần lượt trở về, Hoắc Uyển chỉ nhẹ nhàng nhắc Lê Kiến Mộc chuyện ăn kem – những chuyện khác, không ai nói thêm gì.
Sáng hôm sau, Lê Kiến Mộc nhận được tin nhắn từ Vân Dật hỏi:
“Khi nào em tới Huyền Y Môn? Nghe nói hôm nay những người tham gia hội giao lưu đều phải có mặt rồi.”
Cô trả lời gọn: “Chiều em đi.”
Bởi vì buổi sáng, Tiêu Tề sẽ tới.
Cùng đến với anh là Tiêu Thành. Ba người ngồi trên sân thượng tầng hai nhà Lê Kiến Mộc. Hôm nay, Tiêu Tề mặc đồ ở nhà, khí chất sắc sảo thường ngày cũng thu bớt, cả người trở nên ôn hòa hơn nhiều.
"Bây giờ anh đã phân biệt được đâu là thực tại chưa?" – Lê Kiến Mộc mở lời.
Tiêu Tề gật đầu, im lặng hai giây rồi mới thở dài:
"Ban đầu tôi cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ, đủ ưu tú. Ai ngờ lần này mới nhận ra, tâm lý mình vẫn chưa đủ vững."
Tiêu Thành ngồi bên cạnh, tay cầm ly trà nóng, tiếp lời:
"Lão đại, anh còn nói vậy. Em nghe mấy chuyện mà anh kể với bác sĩ tâm lý thôi đã thấy da đầu tê dại rồi. May mà là anh, chứ nếu là em, chắc khóc ra nước mắt luôn quá. Gặp từng đó Lê đại sư, ai mà không hoảng?"
Khóe môi Tiêu Tề giật giật, im lặng không đáp. Anh vẫn thấy mình chưa đủ mạnh.
Lê Kiến Mộc hỏi:
"Chu Tiền và Dư Tiểu Ngư sao rồi?"
"Trạng thái của họ đã ổn định." – Tiêu Thành đáp – "Nhưng Chu Tiền hơi ngốc ngốc, cứ luôn miệng nói thấy con trai mình. Chúng tôi gọi vợ ông ấy tới, giờ chỉ có bà ấy mới trấn an được ông ta."
"Thế còn cảnh sát Dư?" – Cô hỏi tiếp.
"Lê đại sư, cô có biết y tá tên Tiểu Văn không?" – Tiêu Thành nghiêm mặt – "Cảnh sát Dư rơi vào ảo giác hơi sâu. Ngoài việc nhớ cha mẹ ra, anh ấy cứ nhắc mãi tới y tá Tiểu Văn. Nhưng bọn tôi tra hết hồ sơ bệnh viện Khang Phục rồi, không có ai tên vậy cả."
Y tá Tiểu Văn…
Lê Kiến Mộc khựng lại, nhớ tới lúc sưu hồn hôm qua, chậm rãi nói:
"Có thể là do Vưu Tiếu Tiếu tưởng tượng ra. Trước kia mẹ anh ấy từng làm y tá ở Khang Phục, tên là Tiếu Văn."
Tiêu Tề khựng lại.
“Vưu Tiếu Tiếu yêu mẹ mình… sâu đậm hơn cả chính anh ta nghĩ.” – Lê Kiến Mộc nói khẽ.
"Vậy tức là… y tá Tiểu Văn chưa từng tồn tại, đúng không?" – Tiêu Thành hỏi.
Cô gật đầu.
Tiêu Thành thở dài:
"Vậy thì chắc cảnh sát Dư sẽ cần rất lâu mới phục hồi được. Bác sĩ tâm lý bảo trong thế giới nội tâm của anh ta, y tá Tiểu Văn rất quan trọng… Không biết đến bao giờ anh ta mới chấp nhận được sự thật."