Dù bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng lời của người đàn ông vừa hút thuốc khiến Dư Tiểu Ngư không khỏi suy nghĩ. Nếu là một người bình thường, đột nhiên bị đưa vào bệnh viện tâm thần, rồi suốt ngày bị xem là kẻ điên dù bản thân luôn khẳng định mình không có vấn đề... Thử tưởng tượng tình cảnh ấy thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến mức phát điên.
Người đàn ông đeo kính nhìn anh, hỏi:
"Anh là bệnh nhân ở khu nhà trệt nhỏ phải không? Sao lại lang thang đến đây? Có phải chị Tiểu Văn đã dặn anh đừng tự ý rời khỏi khu vực đó rồi chứ?"
Chị Tiểu Văn chính là nữ y tá mà anh gặp lúc trước.
Dư Tiểu Ngư xấu hổ đưa tay gãi đầu. Thật sự không tiện nói thẳng rằng mình đã lén trốn ra.
Thế nhưng người đàn ông đeo kính dường như đã hiểu ý, khẽ bật cười rồi vươn tay ra:
"Chào anh, tôi họ Vưu, anh có thể gọi tôi là bác sĩ Vưu."
Dư Tiểu Ngư tròn mắt ngạc nhiên:
"Gọi là bác sĩ á? Anh trẻ thế này đã là bác sĩ rồi sao?"
Hai nữ y tá đi cùng bác sĩ Vưu cũng bật cười theo:
"Đúng vậy đó, bác sĩ Vưu của chúng tôi bảo dưỡng tốt lắm, nhìn không khác gì sinh viên vừa tốt nghiệp."
"Chủ yếu là vì tóc anh ấy dày quá, không giống với mấy bác sĩ hay bị hói đầu."
Bác sĩ Vưu chỉ mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích:
"Tôi năm nay đã 32 tuổi rồi, làm ở bệnh viện này được 7 năm, không còn trẻ nữa đâu."
Một y tá bên cạnh liền bổ sung:
"Thật ra phải nói là 10 năm mới đúng. Hồi còn học đại học, bác sĩ Vưu đã đến đây thực tập rồi. Cha mẹ của bác sĩ cũng từng làm việc tại bệnh viện này."
Dư Tiểu Ngư kinh ngạc:
"Vậy thì anh đúng là lợi hại thật... Có thể làm ở nơi áp lực thế này suốt mấy năm mà vẫn giữ được tỉnh táo, đúng là không đơn giản."
Hai y tá gật đầu liên tục, gương mặt đầy vẻ tự hào:
"Đúng vậy, bác sĩ Vưu rất xuất sắc."
Thấy họ sắp lại bắt đầu khen ngợi quá đà, bác sĩ Vưu mỉm cười ngắt lời:
"Đi thôi, người bệnh ở khu này không nghỉ trưa, lúc này là khoảng thời gian dễ nổi loạn. Có lúc họ không kiểm soát được bản thân, rất dễ gây tổn thương cho người khác. Anh lại đang bị thương, để tôi đưa anh quay về."
Dư Tiểu Ngư ngoái đầu nhìn ra sau lưng một chút rồi gật đầu, ngoan ngoãn đi theo.
…
Cùng lúc đó, Lê Kiến Mộc bước vào Bệnh viện Nhân dân số 5.
Đi cạnh cô là Tiêu Thành trong bộ cảnh phục và một vị chủ nhiệm của bệnh viện.
Vừa đặt chân tới khu phòng bệnh, cả ba liền nghe thấy từng đợt tiếng hét chói tai và tiếng gào rú hỗn loạn vang vọng từ khắp nơi. Đôi khi xen lẫn cả những tràng cười kỳ quái, hoặc vài câu nói kịch khó hiểu.
Chủ nhiệm cười gượng gạo, giải thích:
"Gần đây áp lực xã hội tăng cao, nhiều người không chịu nổi nên phát sinh vấn đề tâm lý. Vì vậy lượng bệnh nhân ở bệnh viện chúng tôi ngày càng đông. Tuy nhiên, đội ngũ bác sĩ đều đang cố gắng điều trị, theo phương châm sử dụng phương pháp nhẹ nhàng và hiệu quả nhất để hỗ trợ người bệnh hồi phục."
Ông ta dừng một chút, rồi nói thêm:
"Các đồng chí cảnh sát cứ yên tâm điều tra, chúng tôi tuyệt đối không có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào."
Tiêu Thành nheo mắt nhìn ông:
"Sao nghe ông nói vậy... Trước đây nơi này từng bị xử phạt vì có hành vi sai trái à?"
Chủ nhiệm giật mình, vội vàng xua tay:
"Không, không có! Tôi chỉ là... thấy đồng phục cảnh sát thì hơi căng thẳng nên nói bừa thôi! Hoàn toàn nói bậy đó!"
Lê Kiến Mộc im lặng, ánh mắt vẫn quan sát khắp bốn phía.
Cô không tin đó chỉ là lời nói đùa. Thông thường, những bệnh viện kiểu này âm khí thường rất nặng, bệnh viện tâm thần cũng không ngoại lệ. Nhưng giữa âm khí dày đặc và sự hiện diện của thứ tà dị nào đó lại hoàn toàn khác biệt.
Đi theo chủ nhiệm suốt một vòng, cô nhận thấy tình trạng nơi đây tuy hỗn loạn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi "bình thường" của một bệnh viện tâm thần.
Cô hỏi tiếp:
"Trong hai ngày gần đây bệnh viện có tiếp nhận bệnh nhân mới không? Có phải tối hôm qua xảy ra chuyện gì bất thường?"
Chủ nhiệm thoáng lưỡng lự, sau đó đáp:
"Chuyện này... Bệnh viện chúng tôi gần như ngày nào cũng có bệnh nhân mới. Tối qua thì... tôi nhớ là khoảng hơn 8 giờ có một người bệnh được đưa vào, sau đó tầm hơn 10 giờ lại có thêm một người nữa."
Lê Kiến Mộc lắc đầu.
Dựa theo camera hành trình của vụ việc trước đó, thời điểm ba người kia biến mất là vào khoảng sau nửa đêm.
Chủ nhiệm cũng bắt đầu thấy lúng túng, không biết phải nói gì tiếp theo. Ông đưa tay lau vầng trán bóng loáng, trong đầu liên tục suy đoán mục đích thực sự của hai người này.
Nhưng Lê Kiến Mộc vẫn không nói rõ ý định, còn Tiêu Thành cũng giữ im lặng. Vậy nên cả hai chỉ đi theo chủ nhiệm, chậm rãi dạo quanh toàn bộ khuôn viên bệnh viện số 5.
Bệnh viện khá rộng, số lượng bệnh nhân nhiều, có vài người còn tỏ ra rất hung dữ. Nhưng dưới con mắt quan sát đầy kinh nghiệm của Lê Kiến Mộc, mọi thứ vẫn thuộc phạm vi của một bệnh viện tâm thần thông thường.
Không phát hiện được điều gì bất thường quá lớn, sau khi đi một vòng, Lê Kiến Mộc và Tiêu Thành liền cáo từ rời đi.
Chủ nhiệm đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ không hiểu nổi, chỉ biết nhìn theo bóng hai người dần khuất sau chiếc xe ô tô.
Trong xe, Tiêu Thành vừa lái vừa nghi ngờ hỏi:
"Lê đại sư, thật sự không nhìn ra được gì sao? Đám người của đội trưởng Tiêu chắc chắn không ở nơi này à?"
"…Dừng xe." Lê Kiến Mộc bỗng nhiên lạnh giọng ra lệnh.
Tiêu Thành giật mình, vội vàng đạp phanh.
Ngay sau đó, Lê Kiến Mộc đẩy cửa xe bước xuống, không nói thêm lời nào.
…
Ở phía bên kia, chủ nhiệm cũng vừa mới rời khỏi cổng bệnh viện chưa được bao xa thì lập tức quay người chạy ngược lại, dáng vẻ cực kỳ vội vã. Ông ta lao thẳng đến văn phòng viện trưởng.
"Viện trưởng! Cảnh sát rời đi rồi!"
Một ông lão đang ngồi bên trong ngẩng đầu lên, bình thản hỏi:
"Không điều tra ra chuyện gì đúng không?"
"Không, hoàn toàn không. Hai người họ chẳng giống đang kiểm tra thiết bị hay điều tra gì cả, chỉ đi lòng vòng rồi về. Tôi thật sự không biết họ đến để làm gì."
Viện trưởng gật đầu:
"Vậy là tốt. Nếu không có vấn đề thì cứ như thế. Nếu thực sự có chuyện gì, chúng ta sẽ phối hợp chỉnh đốn, cải cách triệt để. Hai ngày tới, anh hãy cho người kiểm tra nghiêm ngặt hệ thống thoát hiểm, các thiết bị phòng cháy chữa cháy, và những nguy cơ tiềm ẩn khác trong bệnh viện. Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện năm xưa tái diễn thêm một lần nào nữa."
"Viện trưởng yên tâm, tôi hiểu rõ rồi."
Chủ nhiệm vừa định xoay người rời đi thì lập tức sững người tại chỗ.
Lê Kiến Mộc đứng ngay cửa, ánh mắt điềm tĩnh nhìn họ, thản nhiên cất tiếng:
"Xin lỗi, tôi quên gõ cửa."
Chủ nhiệm trợn tròn mắt: "Cô… Cô không phải đã đi rồi sao?"
Viện trưởng nhíu mày, nghi hoặc đứng lên: "Đây là ai?"
"Viện trưởng, đây chính là một trong hai cảnh sát vừa rồi."
Viện trưởng thoáng kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy Lê Kiến Mộc điềm đạm hỏi:
"Vậy hai vị có rảnh rỗi kể cho tôi nghe một chút về chuyện đã xảy ra năm đó không?"
…
Bên trong khu phòng bệnh.
Dư Tiểu Ngư vừa được bác sĩ Vưu đưa về. Mới đến gần cửa phòng thì đã thấy y tá Tiểu Văn vội vã chạy tới, mặt đầy lo lắng.
"Bác sĩ Vưu! Người bệnh—Hửm?" Cô ta vừa mở miệng thì liền nhận ra người bệnh kia đang đi cùng bác sĩ.
Bác sĩ Vưu đẩy gọng kính, dịu dàng cười:
"Không sao, người đã trở về rồi. Vất vả cho chị Tiểu Văn quá."
Dư Tiểu Ngư xấu hổ gãi đầu, ngượng nghịu nói:
"Xin lỗi chị y tá, tại em tò mò quá… Em không biết nơi này là bệnh viện tâm thần, cứ tưởng là…"
Câu sau còn chưa dám nói ra, nhưng ai cũng hiểu anh ta định nói gì.
Tiểu Văn hừ nhẹ một tiếng, trợn mắt nhìn anh ta, tuy vậy giọng nói cũng bớt nghiêm khắc:
"Thôi, lần này coi như bỏ qua. Nhưng mà cậu vẫn đang bị thương, tốt nhất là mau về phòng nghỉ ngơi."
"Vâng, vâng! Em chắc chắn sẽ nghe lời bác sĩ! À… Bác sĩ Vưu, tôi về phòng nghỉ trước nhé. Chờ khỏe lại rồi, tôi sẽ đến tìm anh trò chuyện."
Bác sĩ Vưu mỉm cười gật đầu, vẫn giữ vẻ nhã nhặn lễ độ.
Nhưng ngay khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, nụ cười ngờ nghệch của Dư Tiểu Ngư lập tức biến mất.
Tóc dài, dáng vẻ trung tính!
Không sai vào đâu được—chính là diện mạo mà Lê đại sư từng mô tả về hung thủ dụ dỗ người ta tự sát!
Bọn họ… đã xâm nhập vào tận sào huyệt của tên biến thái này rồi sao?
Tiêu Tề thấy Dư Tiểu Ngư quay trở lại, ánh mắt đầy nghi hoặc. Anh vừa định hỏi thì ngoài cửa bỗng xuất hiện hai bóng người lướt qua. Ngay sau đó, cánh cửa bị khóa lại.
Tiêu Tề nhíu mày, cố giữ bình tĩnh, chờ hai người kia rời đi hẳn mới lên tiếng:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Tiểu Ngư nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, giọng khẽ khàng:
"Đội trưởng Tiêu, e là chúng ta chỉ có thể chờ cứu viện."
Nếu không phải chân bị thương không thể cử động, có khi Tiêu Tề đã đá cho anh ta một cú.
"Cảnh sát mà cũng nói mấy lời chán nản như thế à? Nói rõ ra xem, cậu ra ngoài rốt cuộc phát hiện được gì?"
Dư Tiểu Ngư nghiêm túc hơn, đáp:
"Nơi này đúng là bệnh viện tâm thần. Ngoài tòa nhà chúng ta đang ở, còn hai tòa khác. Một tòa là khu bệnh nhân, tòa còn lại tôi chưa tiếp cận được."
"Tôi gặp một bác sĩ, anh ta họ Vưu. Diện mạo cực kỳ khớp với miêu tả của hung thủ trong vụ án tự sát mà Lê đại sư từng nhắc tới—nam sinh nữ tướng."
"Khi Lê đại sư livestream, từng đụng phải một quỷ hồn tài xế tự sát, đồng thời miêu tả hung thủ là người có dáng vẻ trung tính, khó phân biệt nam nữ. Hình ảnh trong camera cũng từng cho thấy bóng dáng đưa thuốc màu cho Đinh Vân có dáng người như phụ nữ, nhưng thực ra là đàn ông."
"Mà hiện giờ, những đặc điểm đó đều khớp với bác sĩ Vưu."
Anh ta dừng một chút, rồi nói tiếp:
"Vả lại, tuy bệnh viện này cố tình tạo cảm giác bình thường, nhưng tôi quan sát thấy số lượng bệnh nhân đông kinh khủng, trong khi y bác sĩ lại cực kỳ ít."
"Những bệnh nhân đó… ở tầng một của tòa nhà bên kia, hoàn toàn không có trật tự gì cả, chạy loạn khắp nơi. Nhưng dù loạn đến mức nào, họ cũng không thể rời khỏi tòa nhà. Giống như bị nhốt trong một chiếc lồng vô hình—không thể thoát ra."