Sau khi nói xong, cô y tá nhẹ nhàng thay bình truyền mới cho Chu Tiền, sau đó lại lặng lẽ quay người rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, âm thanh “cạch” khẽ vang lên, ổ khóa lại lần nữa khóa chặt từ bên ngoài.
Tiêu Tề nhìn theo, rồi quay đầu liếc về phía Dư Tiểu Ngư.
Dư Tiểu Ngư lập tức giật mình:
"Đội trưởng Tiêu, sao anh lại nhìn tôi như thế? Tôi... tôi đang suy nghĩ rốt cuộc chị y tá kia là người hay là ma đấy chứ!"
Tiêu Tề cạn lời, lạnh lùng buông một câu:
"Phế vật."
"Hả?"
Tiêu Tề nhướng mày, chỉ tay về phía cánh cửa:
"Khóa lại rồi. Vừa rồi anh là người duy nhất có thể đi lại bình thường, sao không ra giữ cửa lại? Là cảnh sát, đây không phải là phản xạ cơ bản sao?"
Dư Tiểu Ngư nhìn cánh cửa đã khóa, lại quay sang nhìn hai người đồng đội của mình – một người bị thương, một người nằm mê man – rồi lặng lẽ cúi đầu.
"Xin lỗi… là tôi bất cẩn," anh ta lẩm bẩm.
Nhưng không cam lòng, lại nhỏ giọng nói thêm:
"Nhưng mà… Đội trưởng Tiêu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy chị y tá kia… không giống ma chút nào. Vậy đây là bệnh viện gì? Chúng ta đang ở đâu?"
…
Ở một nơi khác, Lê Kiến Mộc vừa nghe xong báo cáo, lặp lại:
"Bệnh viện số 5 ở Đông Thị?"
Tiêu Thành gật đầu:
"Đúng vậy. Tôi đã tra lại lịch trình và các mối liên hệ gần đây của Chu Tiền, cuối cùng chỉ có một cái tên phù hợp – Ngụy Tam."
"Anh ta là con út trong nhà họ Ngụy – một gia tộc có chút thế lực ở Đông Thị. Vì là con út nên từ nhỏ được nuông chiều. Vợ anh ta là bạn học từ cấp hai, hai người yêu nhau hơn mười năm, sau khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn."
"Đầu năm nay, khi vợ Ngụy Tam sinh con thì gặp tai biến, mất máu quá nhiều, đứa bé không giữ được, còn cô ấy thì bị chẩn đoán không thể sinh thêm con. Từ sau cú sốc đó, cô ấy rơi vào trầm cảm nặng. Ngụy Tam thương vợ, bỏ cả công việc để dẫn cô ấy đi du lịch khắp nơi, hy vọng giúp cô vực dậy tinh thần."
"Nghe theo lời bác sĩ tâm lý, tình trạng cô ấy dường như đã cải thiện rất nhiều. Nhưng rồi, chỉ vì Ngụy Tam quay về công ty vài tiếng, cô ấy liền chọn cách tự tử."
"Và sau cái chết của vợ, Ngụy Tam dường như phát điên – ít nhất là theo cách nói của bệnh viện và phía cảnh sát. Anh ta khăng khăng nói rằng vợ mình không tự sát mà là bị xúi giục, rằng có một nhóm người trong Wechat chuyên dụ dỗ người khác chết, rằng thế giới này có ma quỷ, thậm chí còn nói chính anh trai và chị gái mình có liên quan."
Lê Kiến Mộc khẽ cau mày:
"Anh ta và anh chị không hòa thuận?"
Tiêu Thành thở dài, xua tay:
"Chuyện phân chia cổ phần trong công ty thôi, gia đình giàu có mà, có mấy ai tránh được mâu thuẫn. Nhưng cha của Ngụy Tam vẫn còn sống, ông ta luôn thiên vị cậu út. Nếu thật sự hai người kia có liên quan, chắc chắn ông cụ sẽ không để yên."
"Sau đó, Ngụy Tam bị đưa vào Bệnh viện số 5 để điều trị. Bệnh viện này là một cơ sở y tế tâm thần lớn, có tiếng tăm và hoạt động lâu năm, là bệnh viện công lập đàng hoàng, chưa từng có tai tiếng nào."
Lê Kiến Mộc cúi đầu xem kỹ tập hồ sơ. Mọi thông tin về bệnh viện đều hoàn chỉnh, không có điểm nào khả nghi.
Tiêu Thành lo lắng hỏi:
"Lê đại sư, có khi nào chúng ta đang tìm sai hướng không? Tôi không liên lạc được với đội trưởng Tiêu đã nhiều giờ rồi. Hiện trường họ mất tích cũng không có gì bất thường, không để lại bất cứ dấu vết nào hữu dụng. Tôi tin chắc chuyện này có liên quan đến yếu tố huyền học, nhưng chưa chắc đã dính líu đến Ngụy Tam hay Bệnh viện số 5 này."
Lê Kiến Mộc ghi nhớ địa chỉ bệnh viện, rồi khép hồ sơ lại.
"Không quan hệ cũng phải tới xem. Dù sao hiện giờ chúng ta không còn manh mối nào khác, đúng không?"
Nói rồi, cô đứng dậy rời khỏi phòng.
Tiêu Thành giật mình, vội vàng đuổi theo:
"Ê khoan! Lê đại sư, đợi tôi với!"
…
Trong bệnh viện.
Sau một tiếng đồng hồ vật lộn với ổ khóa, Dư Tiểu Ngư vẫn hoàn toàn bất lực. Cửa không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Vừa nghe tiếng bước chân vọng lại từ bên ngoài hành lang, anh ta lập tức nằm xuống, vờ như đang ngủ, khéo léo giấu sợi dây thép giấu trong tay áo.
Trong lòng thầm nguyền rủa:
"Khóa gì mà như khóa két sắt thế này… Rốt cuộc đây là bệnh viện kiểu gì vậy?"
“Rắc.”
Tiếng khóa cửa mở ra.
Là cô y tá quen thuộc, gương mặt vẫn lạnh nhạt, đẩy xe y tế nhỏ vào phòng như thường lệ.
Lần này, chị gái y tá không mang theo bình truyền hay thiết bị y tế nào, mà lại đem đến... đồ ăn.
"Ngại quá, giữa trưa hơi bận nên quên mang cơm cho mấy cậu. Chắc đói rồi đúng không? Tôi bảo nhà bếp nấu chút mì, hy vọng hợp khẩu vị của các cậu."
Cô ta đặt ba bát mì lên tủ đầu giường, chia đều cho ba người.
"Ăn tạm trước đi. Anh..." – cô ta quay sang phía Chu Tiền, dò hỏi – "Anh có thể tự ăn được chứ?"
Chu Tiền vội vã gật đầu: "Được… được mà."
Dù có không được cũng phải ráng được. Ông ta không dám để người phụ nữ này – dù là người hay ma – đút cho ăn.
Rõ ràng chị y tá cũng chẳng có ý định đó. Thấy ông đồng ý, sắc mặt cô ta dịu xuống.
Nhưng ngay sau đó...
"Phiền cô đút cho tôi được không?" – Tiêu Tề bất chợt lên tiếng.
Chị gái y tá đứng sững, mắt trợn tròn: "..."
Cuối cùng, cô ta đành nghiến răng, mặt căng cứng như sắp ra pháp trường mà cầm đũa đút mì cho Tiêu Tề.
Mì sợi trơn và mềm, vốn đã khó gắp. Đã vậy, đôi mắt Tiêu Tề lạnh lẽo đầy áp lực nhìn thẳng vào cô khiến tay cô ta run rẩy không ngừng. Mỗi lần gắp là một lần run, không dám thở mạnh.
Đặt sợi mì bên môi anh ta, cô ta lúng túng nói: "Cậu… ăn đi?"
Nhưng Tiêu Tề vẫn bất động.
Rồi anh ta bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô ta.
Choang! Một tiếng động lớn vang lên. Bát mì rơi xuống đất, sợi mì và nước súp văng tung tóe khắp người cô y tá.
Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, vừa hoảng vừa tức, đứng bật dậy hét lên:
"Trời ạ! Cậu làm cái gì thế! Cơm cũng đổ rồi! Cậu có biết phí phạm như vậy tốn bao nhiêu nguyên liệu không hả?"
Tiêu Tề vẫn giữ tay cô ta, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Bởi vì… cổ tay cô ấy ấm nóng.
Phản ứng cơ thể này hoàn toàn bình thường, không giống ma quỷ chút nào. Hơn nữa, hạt châu mà Lê Kiến Mộc đưa vẫn còn nguyên, không có gì xảy ra.
Anh ta buông tay, day trán: "Xin lỗi."
Có lẽ… bọn họ nhầm rồi. Có lẽ nơi này thật sự là bệnh viện?
Chị y tá nhìn anh ta đầy uất ức, ánh mắt oán niệm rõ ràng. Cô ta hừ lạnh một tiếng: "Thôi!"
Rồi lườm thêm một cái: "Sức lực mạnh như thế chắc không đói đâu nhỉ? Vậy thì nhịn một bữa cũng chẳng chết ai!"
Cô ta cúi xuống nhặt bát mì vỡ, xoay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, bỗng dưng cô ta khựng lại. Sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Quay đầu, ánh mắt cô ta quét một vòng trong phòng, giọng nghiến răng ken két: "Người nằm giường số hai đâu rồi?"
Tiêu Tề thản nhiên đổi tư thế nằm, mắt nhìn trần nhà, nhàn nhạt đáp: "Ồ, mới vừa chạy ra ngoài."
Dù cảm giác chị y tá này không phải ma, nhưng nơi này vẫn có quá nhiều điểm bất thường.
Vả lại, nếu không phải Lê Kiến Mộc cứu bọn họ, thì rốt cuộc là ai đã đưa ba người tới đây? Lúc đó rõ ràng bọn họ đang chạy xe trên cao tốc, cảnh cửa sắt trước khi ngất đi là cái gì? Là cổng bệnh viện sao? Có phải chính là nơi này?
Hàng loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu Tiêu Tề. Anh đang cố sắp xếp lại mọi ký ức mơ hồ vừa qua.
Còn Dư Tiểu Ngư, nhân lúc chị y tá không chú ý, đã lén chạy ra ngoài.
Vừa bước khỏi phòng, anh ta như rơi vào một thế giới khác. Trước mắt là hai tòa nhà – trông giống như tòa nhà bình thường trong bệnh viện. Căn nhà gỗ nơi họ ở thì lại nằm tách biệt, thấp tầng, xây dựng như một khu riêng biệt, hơi xa với các khu khác. Bảo sao lúc trước không nghe thấy tiếng người.
Nhưng… cũng có thể vốn dĩ không hề có tiếng động nào cả.
Bởi vì dù trời đang ban trưa, ánh nắng rực rỡ, nhưng ngoài sân bệnh viện hoàn toàn vắng bóng người.
Không khí tràn đầy quái dị. Nhưng ánh mặt trời khiến Dư Tiểu Ngư thấy yên tâm phần nào – chí ít ban ngày không dễ có ma quỷ xuất hiện.
Anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định đi về phía tòa nhà phía đông.
Vừa bước vào sảnh tầng một, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua. Gió giữa trưa nắng mà lạnh buốt, khiến anh ta phải rụt cổ lại theo phản xạ.
Ngay lúc ấy, cuối cùng cũng có người xuất hiện.
"Ha ha! Người mới à? Sao không mặc đồng phục bệnh nhân vậy? Quần áo của cậu xấu thật đó!" – một người đàn ông cắt xé đồng phục bệnh nhân theo kiểu chẳng ra hình dáng gì cười hì hì nói.
Dư Tiểu Ngư nhìn quần áo hắn, nhíu mày: "Quần áo của anh mới kỳ cục đấy. Ai lại đi cắt nát đồng phục bệnh nhân kiểu đó?"
"Ông bạn à, cậu không hiểu gì hết!" – hắn ta hất cằm, ra dáng tự đắc – "Tôi đây là nhà thiết kế chính của một thương hiệu thời trang cao cấp đấy! Mấy bộ đồng phục bệnh nhân này, qua tay tôi biến hóa, đảm bảo có thể mang đi trình diễn trong Tuần lễ Thời trang luôn ấy! Cậu không có mắt thẩm mỹ thôi!"