Hơn nữa giá cuối cùng thấp hơn 1000 vạn, không bán.
“Dường như người này vô cùng chắc chắn đối với thứ này, cho rằng giá cả sẽ rất cao. Cũng vì người này thề son sắt, bọn anh mới mạo hiểm đặt miếng vải rách lên đài bán đấu giá, người bình thường không nhìn ra được giá trị, nhưng mà em có thể nhìn ra được, có lẽ vị tiên sinh kia là người của Huyền Môn.” Lê Dịch Nam suy nghĩ một lát nói.
Lê Kiến Mộc chậm rãi gật đầu.
Có khả năng.
Lê Dịch Nam ra tay bảo người sắp xếp cuộc gặp mặt, sau khi kết thúc Lê Kiến Mộc tạm biệt người nhà, đến bệnh viện.
Trên đường đi, thuận tiện gọi điện cho Tiêu Tề.
“Vụ án mấy người tự sát của các anh có tiến triển mới chưa, tới bệnh viện tư lập Hoa Ân một chuyến đi.”
Tiêu Tề tới rất nhanh, gần như tới cùng lúc với Lê Kiến Mộc.
Dựa theo tin nhắn Lê Niên Tây gửi, hai người nhanh chóng đi lên lầu.
Đinh Vân đã tỉnh.
Chẳng qua còn rất suy yếu.
“Bác sĩ nói cậu mất máu quá nhiều, cơ thể quá yếu, còn không đủ dinh dưỡng thời gian dài, rốt cuộc là mấy ngày nay cậu đã làm gì thế?” Lê Niên Tây không nhịn được nhíu mày.
Ở trong biệt thự cao cấp trăm triệu còn có thể khiến mình không đủ dinh dưỡng, đúng là kỳ lạ.
Đinh Vân ngây ngốc, dường như còn chưa hoàn hồn.
Anh ta đã chết sau đó vào địa phủ ư?
Địa phủ cũng có bệnh viện à?
Cũng cần truyền dịch nữa sao?
Địa phủ cũng có Lê Niên Tây?
Dường như người địa phủ cũng lảm nhảm quá nhiều.
“Nhìn tôi làm gì? Nói chuyện đi.” Lê Niên Tây vươn tay quơ quơ trước mặt anh ta: “Không phải là bị ngu đấy chứ?”
Đinh Vân há miệng thở dốc, đang định nói chuyện thì có người gõ cửa.
Hai người nhìn qua, Lê Kiến Mộc và Tiêu Tề đang đứng ở cửa.
“Mộc Mộc, cảnh sát Tiêu, sao hai người cùng tới vậy.”
“Em gọi cảnh sát Tiêu tới, vừa vặn xử lý chuyện nhóm Q xúi giục tự sát.” Lê Kiến Mộc kéo ghế, ngồi ở mép giường.
Cô nhìn về phía Đinh Vân: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Còn muốn chết không?”
Đinh Vân há miệng, một lúc lâu sau thong thả kiên định lắc đầu: “Không muốn.”
Hóa ra không phải ở địa phủ, anh ta thật sự được cứu.
Hơn ba mươi tầng, không chết.
Chuyện này thật sự khó tin.
Nhưng nếu là cô cứu mình, vậy thì chuyện này rất bình thường.
Hiện giờ, anh ta như từng chết một lần.
Nằm mơ vừa mới tỉnh, bỗng nhiên anh ta cảm thấy ngay cả chuyện khủng bố nhất trên thế giới đều đã trải qua, còn có chuyện gì có thể khiến anh ta sợ hãi.
Còn sống, thực ra khá tốt.
Khóe miệng Đinh Vân hơi nhếch lên, không còn tối tăm như xưa, đôi mắt xán lạn nhắc lại: “Tôi muốn sống thật tốt!”
Biểu cảm lạnh nhạt của Lê Kiến Mộc tốt hơn chút: “Chúc mừng anh, đạt được cuộc sống mới.”
“Cảm ơn cô, nếu không có cô tôi có khả năng thật sự đã không còn.” Trên mặt Đinh Vân có chút ngượng ngùng.
Đã nhiều tuổi còn muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, để em gái nhà hàng xóm phải nhọc lòng mình, đúng là ngượng ngùng.
Lê Kiến Mộc lắc đầu: “Là tự anh cứu anh.”
Nếu không phải anh ta đột nhiên xuất hiện dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến bùa chú cô để lại trên người anh ta có hiệu lực, anh ta có khả năng thật sự đã không còn như vậy.
Lê Kiến Mộc xác thật không muốn nhìn thấy sự kiện đổ máu xảy ra, nhưng nếu đối phương thật sự không có một chút dục vọng sống nào, cho dù lần này cứu, lần sau anh ta vẫn sẽ lựa chọn phương thức khác tự sát.
Cô không có khả năng vĩnh viễn đi theo bên cạnh anh ta.
Cũng may anh ta hối hận, cũng may anh ta còn có dục vọng sống.
Khi người ta tự sát, thường hối hận một giây trước khi mất đi ý thức.
Cô đánh cược khả năng này.
Cô hy vọng anh ta có thể hoàn toàn đi ra.
Đinh Vân không rõ nguyên do, Lê Kiến Mộc không nói tiếp nữa mà hỏi: “Trước khi anh nhảy từ trên sân thượng xuống, còn nhớ rõ gửi tin nhắn cho ai không?”
Đinh Vân ngẩn người, lấy di động ra:
“Là nhóm trưởng của một nhóm Q, người này là bạn của tôi, có quan hệ rất tốt với tôi. Tuy chúng tôi chưa từng gặp mặt, nhưng anh ấy vẫn luôn trợ giúp tôi cổ vũ tôi, muốn tôi sống sót thật tốt. Nhưng mà tôi vẫn cô phụ anh ấy, bây giờ tôi phải nói cho anh ấy, sau này tôi sẽ không bao giờ tự sát nữa, tôi…”
Đinh Vân nhìn di động, đôi mắt vi diệu hơn.
Lê Kiến Mộc và Tiêu Tề liếc nhau, nhìn ra được chút gì đó.
“Nhóm Q biến mất, nhóm trưởng cũng xóa anh sao?”
Đinh Vân mím môi, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.
Anh ta đã ý thức được có chút không thích hợp.
“Có phải mọi người đã biết được gì đó hay không? Nhóm trưởng này có vấn đề sao?”
Anh ta đột nhiên nghĩ tới, Tiêu Tề là cảnh sát.
Lê Kiến Mộc tới tìm anh ta thì thôi, cô cứu mình, còn là em gái của Tây Tây, tới thăm rất bình thường.
Nhưng tại sao Tiêu Tề lại đến đây?
Anh ta không có nhiều liên hệ với Tiêu Tề mà.
Vậy mà…
Chỉ trong khoảnh khắc, anh ta bất chợt nghĩ lại về những cuộc trò chuyện trong nhóm, khuôn mặt đột ngột tái nhợt.
Trong những lần tức giận, anh ta nhìn nhóm Q và cảm thấy tất cả mọi người trong đó giống như anh, đồng cảm với cảnh ngộ của họ, và lời nói của nhóm trưởng đã khiến anh ta tin tưởng vào người đó.
Tuy nhiên, hôm nay khi suy nghĩ kỹ, đầu óc anh ta tỉnh táo lại, cách nhìn thế giới cũng thay đổi, và khi hồi tưởng lại những lời nói đó, anh ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người mà nhóm trưởng đã tuyên bố giải thoát, họ thực sự được giải thoát sao?
Sau khi chết, họ thật sự có thể bước vào thế giới cực lạc không?
Vào lúc họ ra đi, liệu họ có cảm thấy hối hận, có giãy giụa không?
Có phải giống như mình, trước đây cũng từng được cứu giúp, hay không?
Gương mặt Đinh Vân tái nhợt, tay run run cầm điện thoại lên lần nữa.
Nhóm Q, lịch sử ghi chép, sao lưu...
Không còn gì cả.
Tất cả thông tin về nhóm Q và nhóm trưởng đã biến mất không dấu vết, giống như chưa bao giờ tồn tại.
“Xem ra cậu đã hiểu rồi. Vậy tôi sẽ nói cho cậu rõ hơn, nhóm mà cậu đang nói không phải là nhóm dành cho những người mắc bệnh trầm cảm. Mục đích của nhóm này không phải để cứu giúp mọi người, mà ngược lại, người này sẽ kéo từng người một vào vực sâu tự sát, và các cậu đều bị lời nói của nhóm trưởng mê hoặc.”
“Trước đây, cả nước đã xảy ra rất nhiều vụ án tương tự. Chúng tôi lần theo dấu vết điều tra và phát hiện ra rằng tất cả những người liên quan đều đến từ một nhóm, đã từng tiếp xúc với nhóm trưởng này. Avatar của nhóm trưởng có màu đen trống rỗng, đúng không?”
Đinh Vân lập tức nói: “Đúng, chính là người này! Tôi đã quen anh ta vài tháng, anh ta…”
Anh ta im lặng một lát, cố gắng nói ra:
“Anh ta đối xử với tôi rất tốt, tôi đã kể cho anh ta mọi chuyện, cảm thấy anh ta là người hiểu tôi nhất trên đời này. Lúc ấy tôi không suy nghĩ kỹ, nhưng giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy những lời đó có gì không đúng…”
Đinh Vân lắc đầu: “Là tôi đã quá sơ suất.”
“Cũng bình thường thôi. Mánh khóe của người này rất tinh vi, biết cách điều khiển tâm lý người khác. Không chỉ cậu đâu, rất nhiều người đã bị anh ta lừa gạt, cũng không có gì lạ.” Tiêu Tề an ủi.
Đinh Vân không biết phải cười hay phải khóc.
Lê Kiến Mộc hỏi: “Ngoài việc trò chuyện thông thường, cậu có tiếp xúc gì khác với anh ta không? Ý tôi là, trước đây ở buổi đấu giá, cậu đã thấy điều gì? Sao đột nhiên cảm xúc của cậu lại mất kiểm soát?”
Đinh Vân hoang mang một lát.
Dường như anh ta lại quay về với cảm giác khó chịu mà mình từng trải qua.
“Lúc đó… Không phải cô cũng ở đó sao?”
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Lúc đó, trên người cậu có âm khí, cả người cậu trông rất khác biệt. Tôi nghi ngờ những gì cậu thấy không giống những gì chúng tôi thấy.”
Đinh Vân ngẩn người, vội vàng nói:
“Tôi thấy bức tranh tôi vẽ lần này không đẹp, khiến mọi người thất vọng, không ai mua tranh cả. Họ còn cười nhạo tôi, chê tranh tôi vẽ ra là thứ rác rưởi, họ mắng tôi, tranh cãi với tôi, Tây Tây và đám Thanh Thanh… còn chế giễu tôi…”
Lê Niên Tây phản đối: “Bọn tôi không có!”
Tiêu Tề nhướng mày.
“Lúc đó tôi thấy như vậy, còn có những người bạn cũ của ông nội nói tôi quá nóng vội, muốn nổi bật quá nhanh, bảo tôi mưu cầu danh lợi, nói tôi phá hoại danh tiếng ông nội…”
“Là nói linh tinh!” Một giọng nói trách móc vang lên từ cửa.
Mọi người quay lại, thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa, sắc mặt không vui.
Không lâu trước, nhóm Lê Kiến Mộc đã gặp người này.
Liêu tiên sinh, một nhà sưu tầm nổi tiếng, ông ta rất thích sưu tầm tranh, và trước đây ông là bạn thân của ông cụ Đinh.
“Chú Liêu…” Đinh Vân gọi.
Liêu tiên sinh lắc đầu, thở dài: “Đứa nhỏ này, sao lại thành ra thế này.”
Lê Niên Tây nhanh chóng lấy ghế cho ông ngồi.
Liêu tiên sinh ngồi xuống mà không chút khách sáo, nhìn Đinh Vân và nói:
“Lúc trước ông nội cháu nói cháu hướng nội, chuyện gì cũng kìm nén trong lòng không nói ra, lúc đó bọn chú còn nghĩ cháu là đứa bé hơi ngại ngùng thôi, không ngờ lại giấu trong lòng quá lâu như vậy. Hóa ra trong lòng cháu, bọn chú chỉ là những người tùy tiện chèn ép tiểu bối sao?”