Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Chương 315: Chương 315




Thường ngày cả nhà ăn sáng không đồng bộ, có người còn không ăn. Sáng nay ai cũng ăn muộn, lại có người ăn nhiều… nên bây giờ đồ ăn chẳng còn lại bao nhiêu.

Trong nồi chỉ còn một bát cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo.

Mà Mộc Mộc nhà bà thì… ai cũng biết, sức ăn không phải dạng vừa.

Giờ nấu lại thì lâu, Mộc Mộc chắc chắn rất mệt, không đợi nổi.

Hoắc Uyển quay đầu nhìn sang Lê Niên Tây một cái.

Bà bưng bát cháo đặt lên bàn trước mặt Lê Kiến Mộc, sau đó nhanh tay gom hết phần bánh quẩy nhỏ, trứng chiên và lạp xưởng của Lê Niên Tây đẩy sang cho em gái.

“Tây Tây à, con ăn gần hết rồi, chắc cũng no rồi ha? Mấy món này nhường cho em gái con ăn trước đi, lát nữa mẹ nấu lại cho con.”

Lê Niên Tây: “…”

Nói ra thì… bình thường đồ ăn dư thừa là kêu anh ta ăn.

Giờ đồ ăn ít, lại bảo anh ta nhường?

Lê Kiến Mộc nhịn cười, nhìn anh trai:
“Anh ba…”

“Không sao, em ăn đi.” Lê Niên Tây đáp, rồi đứng dậy đến tủ lạnh lấy sữa chua và trái cây.

Vừa lấy xong, anh quay đầu hỏi thêm:
“Mộc Mộc, em có ăn sữa chua không?”

"Sáng sớm mới lấy ra từ tủ lạnh, lạnh đến mức nào cũng kệ con, tự ăn là được. Mộc Mộc là con gái, không thể ăn nhiều đồ lạnh." – Hoắc Uyển vừa nói vừa đẩy chén cơm về phía con gái.

Lê Niên Tây nhìn cảnh tượng ấy, không nhịn được bật cười rồi lắc đầu.

Sau khi dặn dò con trai, Hoắc Uyển lại quay sang nhìn Lê Kiến Mộc, nét mặt dịu dàng như nước:

"Mộc Mộc mau ăn cơm đi, ăn xong thì về phòng ngủ một lát. Trưa nay mẹ sẽ nấu nạm bò hầm cho con nhé? Món này mẹ nấu cũng rất ngon đấy."

"Vâng ạ." – Khóe môi Lê Kiến Mộc khẽ cong lên, ánh mắt hiện rõ sự mềm mại.

Cô nhìn ánh mắt dịu dàng của mẹ, tim cũng như mềm theo. Nhưng ngay sau đó, hình ảnh bà cụ kia và Lê Hoa Nhi chợt hiện lên trong đầu, rồi lại là Văn Nhân và mẹ cô ấy.

Huyết mạch – đúng là một thứ gắn kết kỳ diệu.

Có những người vì định kiến và lễ giáo mà có thể ghét bỏ chính huyết thống của mình đến tận xương tủy. Nhưng cũng có người, dù đối địch cả thiên hạ, dù đánh mất tất cả, vẫn chỉ mong đổi lấy một gia đình yên ổn, người thân được sống hạnh phúc.

Nhân tính, thật sự là thứ vừa phức tạp lại vừa khó đoán.

"Mộc Mộc hôm nay làm sao thế? Cứ nhìn mẹ mãi như vậy?" – Hoắc Uyển ngẩng đầu hỏi, giọng đầy tò mò.

Lê Kiến Mộc hoàn hồn, rồi mỉm cười:
"Hôm nay mẹ xinh đẹp lắm."

"Thế ngày thường không xinh đẹp à?" – Hoắc Uyển cố ý trêu.

Cô nghiêng đầu như đang suy nghĩ thật sự, rồi trả lời:
"Hôm nay đặc biệt xinh đẹp."

Hoắc Uyển bật cười, đôi mắt cong cong như sắp híp lại thành một đường thẳng. Bà vẫn giữ nguyên nụ cười ngây ngô ấy mãi cho đến khi Lê Kiến Mộc ăn xong và lên lầu nghỉ ngơi.

Thấy mẹ mình cứ ngồi ngẩn người, Lê Niên Tây giơ tay vẫy vẫy trước mặt bà:
"Mẹ? Mẹ đang nghĩ gì thế?"

Hoắc Uyển giật mình hoàn hồn, vội đứng dậy, tay sờ nhẹ lên mặt rồi hỏi:
"Này, Tây Tây, con có thấy hôm nay mẹ có gì khác không?"

Lê Niên Tây nhìn bà từ đầu đến chân, rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:
"Không phải vẫn như mọi ngày sao mẹ?"

Hoắc Uyển liền xụ mặt, lườm con trai một cái:
"Đúng là giống y hệt cha con, ngốc chết đi được!"

Lê Niên Tây: "…"

Đây là lý do khiến anh không được ăn trứng chiên và lạp xưởng sao?

Lê Kiến Mộc ngủ một giấc đến tận trưa. Hoắc Uyển đã gọi điện từ trước, nên đến bữa cơm trưa, cả Lê Dịch Nam và Lê Trung Đình đều về nhà dùng bữa. Duy chỉ có Lê Thanh Thanh không có mặt, nghe nói cô ấy đi hẹn hò với bạn trai.

Sau bữa trưa, Lê Kiến Mộc lên lầu, thuận tay bố trí một kết giới đơn giản trong phòng rồi mở ba lô ra.

Từ trong ba lô, cô lấy ra một khúc gỗ nhỏ và một túi thơm.

Sau đó cô đổ người giấy và ngọc thạch từ túi thơm ra, rồi nhanh chóng giải phong ấn trên đó.

Một làn khói nhàn nhạt tỏa ra từ viên ngọc thạch, bao phủ lấy người giấy, khiến nó như đón gió mà căng phồng lên, rồi nhanh chóng biến thành một hình người.

Hình người vừa hiện thân, chân vừa chạm đất đã loạng choạng rồi ngã xuống, sắc mặt trắng bệch như sắp chết đến nơi.

Lê Kiến Mộc chỉ liếc nhìn ông ta một cái, rồi tiếp tục mở phong ấn trên khúc gỗ, thả người bên trong ra.

Vừa nhìn thấy trong phòng có thêm một người, Bách Phong còn chưa kịp phản ứng thì đã thốt lên theo bản năng:
"Lưu đại sư…"

Lưu Hoài quay đầu lại, vừa nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Bách Phong thì lập tức sững người, hoảng hốt:
"Bách Phong đại sư…"

Lê Kiến Mộc thản nhiên ngồi xuống ghế, khoanh tay nói:
"Tốt lắm, xem ra hai người cũng quen biết nhau."

Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ngập ngừng. Bách Phong chỉ mím môi im lặng, còn Lưu Hoài vội vã lắc đầu:
"Không… không quen, không quen chút nào."

Lê Kiến Mộc bật cười khẽ, không thèm giấu vẻ mỉa mai.

Lưu Hoài cắn môi, giọng nói lắp bắp:
"Chỉ… chỉ là từng có chút tiếp xúc. Từng nghe danh Bách Phong đại sư, chứ thực ra cũng chưa…"

"Thôi đi." – Giọng Lê Kiến Mộc cắt ngang lời ông ta, không hề kiên nhẫn. – "Trước kia hai người đều sống ở Hải Thành, một người là tà tu, một người là huyền tu gần như rơi vào tà đạo, còn nói là chỉ tiếp xúc sơ sơ?"

Cô lạnh nhạt nhìn cả hai rồi nói tiếp:

"Tôi thả hai người ra không phải để nghe các người bịa chuyện. Tôi chỉ có một câu hỏi – Pháp Nhất Môn ở đâu? Đây là cơ hội cuối cùng."

Lưu Hoài lập tức cảnh giác, ánh mắt phòng bị nhìn cô:

"Cô định làm gì? Muốn giết tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tôi là trưởng lão của Tam Điền Môn – một danh môn chính phái! Giờ có rất nhiều Huyền Sư đều biết tôi đang ở trong tay cô, nếu tôi chết, không chỉ Tam Điền Môn, mà cả các phái ở Hải Thành cũng sẽ không để cô yên thân đâu."

"Thế thì hay quá." – Lê Kiến Mộc cười nhạt. – "Tôi cũng muốn biết, mấy cái gọi là danh môn chính phái ở Hải Thành, rốt cuộc có bao nhiêu môn phái đang ngấm ngầm cấu kết với tà tu."

Lưu Hoài thoáng biến sắc, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc và nghi ngờ.

Ông ta là trưởng lão một phái lớn, tu vi không thấp, nhưng trước mặt cô gái trẻ này lại chẳng khác nào một kẻ yếu thế, không chịu nổi một đòn. Ông ta hoàn toàn không đoán ra được tu vi thật sự của Lê Kiến Mộc. Nếu thật sự giao đấu, e rằng Tam Điền Môn bọn họ không cách nào ngăn cản nổi.

Trong đầu Lưu Hoài rối như tơ vò. Ông ta đang xoay chuyển đủ mọi kế sách để bảo vệ môn phái, thì giọng nói khàn khàn, yếu ớt của Bách Phong vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ:

“Tôi sẽ nói.”

Sắc mặt Lưu Hoài lập tức thay đổi. Ông ta quay phắt sang nhìn: “Bách Phong đại sư, ông...!”

Nhưng Bách Phong không thèm liếc ông ta một cái.

Một tuần qua, thần hồn bị chia cắt, ông ta phải gánh chịu sự tra tấn khôn cùng. Bách Phong hiểu rõ, dù trông còn là hình người, nhưng sức sống trong cơ thể đang nhanh chóng tan biến.

Nếu ông ta không nói, rất có thể Lê Kiến Mộc sẽ không để ông sống tiếp. Mà hơn hết, những lời cô từng nói trước kia vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu ông—chuyện vợ con ông đột ngột bệnh nặng, có phải thật sự liên quan đến môn phái?

“Tôi không biết chính xác địa chỉ của Pháp Nhất Môn,” Bách Phong cất lời, giọng trầm đục, “nhưng tôi biết hai trú điểm bí mật của bọn họ. Tôi nghĩ... cô sẽ cảm thấy hứng thú.”

Lưu Hoài lập tức gầm lên, ánh mắt như đóng băng: “Bách Phong, ông nghĩ cho kỹ! Có những thứ một khi nói ra, người nhà ông cũng bị ông kéo xuống địa ngục!”

Bách Phong chỉ cười khổ: “Nếu tôi không nói, Lê đại sư sẽ giết tôi. Còn nếu tôi chết, môn phái có nuôi nổi vợ con tôi không?”

Ông ta thở hắt ra, ánh mắt sáng lên chút tàn quang cuối cùng. "Cùng là chết cả thôi, chẳng thà tin cô ấy một lần."

Lưu Hoài im lặng. Ông ta hiểu rõ, lúc này mọi lời ngăn cản đều vô nghĩa.

Bách Phong nhìn Lê Kiến Mộc, cẩn trọng hỏi: “Lê đại sư, nếu tôi khai hết, cô có thể tha cho tôi một mạng không?”

Cô chăm chú nhìn ông ta vài giây, rồi gật đầu: “Được. Nhưng tốt nhất, từng lời ông nói ra đều phải là sự thật.”

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng vàng lóe lên từ đầu ngón tay cô, thấm vào ngực Bách Phong.

Cơ thể ông ta run rẩy kịch liệt, mồ hôi túa ra như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Mãi đến khi thở hổn hển, ông mới nghiến răng nói:

“Trú điểm đầu tiên... là hố thanh thủy đại âm. Nơi đó từng sinh ra thiềm thừ u minh... ở Hải Thành.”

Đôi mắt Lê Kiến Mộc thoáng lay động.

Lưu Hoài lập tức gào lên: “Ông điên rồi, Bách Phong!”

Giọng Bách Phong vẫn bình thản: “Thời nay ít người còn tin vào huyền học. Ngoại trừ vài đại phái lâu đời, những môn phái nhỏ bị coi là lừa đảo. Nhiều người trong số đó thật sự không có bản lĩnh, chỉ biết vài thuật pháp sơ sài, cuộc sống cực kỳ chật vật.”

“Pháp Nhất Môn lợi dụng điều này, đặt thiềm thừ u minh ở Hải Thành, dùng các thuật pháp cao giai làm mồi nhử. Họ bắt tay với những phái nhỏ, để bọn họ bí mật đưa người đến, cung phụng hoặc nuôi dưỡng thiềm thừ u minh ký sinh lên người thường. Khi thiềm thừ cắn nuốt đủ linh hồn, bọn họ sẽ thưởng cho mấy phái đó các bí tịch cao cấp của Huyền Môn...”

“Con mẹ nó ông phản bội Pháp Nhất Môn, ông không có kết cục tốt đâu!” Lưu Hoài gào lên như thú dữ, lao đến muốn đánh chết Bách Phong.

Nhưng Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng nâng tay.

Toàn thân Lưu Hoài lập tức bị cố định như tượng đá, giữ nguyên tư thế giận dữ, gương mặt vặn vẹo đầy căm phẫn.

Cô quay sang Bách Phong, bình tĩnh: “Nói tiếp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.