Đại La Thiên Tôn

Chương 89: Tinh tú băng quả (Thượng)




Lúc này Tinh Hồn mới đứng dậy, uy áp bạo phát khiến cho mấy tên Hàn Chí Đông, Thu Trường Khiếu giật mình. Biểu cảm của họ lúc này giống như Ngô Tinh lúc mới gặp Tinh Hồn vậy, thậm chí còn có phần hơn. Từ sâu trong nội tâm bắt đầu sinh ra cảm giác kinh hãi, khiếp sợ vị chủ tử trẻ tuổi này. Nói hắn yêu nghiệt, coi bộ còn hơi đánh giá thấp hắn.
Tinh Hồn hai tay chắp sau lưng, mục quang lãnh đạm, nhìn hai người Hàn Chí Đông và Thu Trường Khiếu nói:
- Hàn Chí Đông, Thu Trường Khiếu, bổn quân tự hỏi, liệu hai người các ngươi liên thủ thì có thể thu phục được Cự Linh môn hay không?
Cả hai người lập tức đồng thanh nói:
- Bẩm Quân thượng, đương nhiên là được.
- Tốt lắm. Vậy hai người các ngươi dẫn một nửa số đệ tử tinh anh ngoài kia đi thu phục Cự Linh môn. Đây là nhiệm vụ đầu tiên bổn quân giao cho các ngươi, nếu hoàn thành xuất sắc thì đương nhiên sẽ có thưởng.
- Tuân lệnh Quân thượng.
Hai người lập tức nhận lệnh, rồi cùng với một nửa Thái thượng trưởng lão ở đây đi ra ngoài. Rồi kéo một nửa đệ tử hướng đến Cự Linh môn mà đi. Sở dĩ Tinh Hồn để hai bọn họ liên thủ là bởi Cự Linh môn kia là môn phái có chiến lực yếu nhất trong ngũ đại tông môn. Hai bọn họ mà hợp sức lại, chỉ sợ ngay cả đệ nhị tông môn là Bá Kiếm môn cũng khó mà đánh lại được.
Rồi Tinh Hồn nhìn Ngô Tinh nói tiếp:
- Ngươi dẫn đầu các trưởng lão và đệ tử tinh anh còn lại đi thu phục Bá Kiếm môn đi. À, để lại năm mươi tên đệ tử tinh anh ở lại, số khác đều dẫn đi hết. Với thực lực của ngươi, coi bộ là quá nhẹ nhỉ?
Ngô Tinh cười cười, nói:
- Đương nhiên. Vậy ta đi trước đây, con mồi ngon nhất để cho ngươi vậy.
Nói rồi Ngô Tinh liền bước ra khỏi đại điện, số thái thượng trưởng lão sau khi hành lễ với Tinh Hồn rồi cũng đi theo Ngô Tinh. Đại điện chỉ còn lại hai người Tinh Hồn và Phượng Cửu. Từ nãy đến giờ, nàng chỉ một mực đứng bên cạnh hắn quan sát. Chứng kiến cách hành xử của Tinh Hồn làm cho Phượng Cửu kinh ngạc không ít, nàng càng lúc càng không đánh giá được thiếu niên trước mặt nàng. Bỗng nhiên Tinh Hồn lên tiếng:
- Phượng Cửu, ngươi luôn cảm thấy Ngô Tinh kia rất quen thuộc. Vậy thì bây giờ âm thầm theo dõi hắn đi.
- Ngươi tự xử trí việc đó sao? – Phượng Cửu hơi ngạc nhiên hỏi.
- Chỉ là một việc cỏn con, há có thể làm khó được bổn quân. Ngươi cứ làm việc của mình, không cần phải suy nghĩ nhiều.
- Được, nhớ bảo trọng.
Phượng Cửu gật đầu, rồi thì hóa thành một đoàn hỏa diễm, giây lát liền biến mất. Đồng thời Phượng Cửu cũng biến mất theo ngọn lửa kia, tựa như chưa hề đứng tại đại điện này vậy. Tinh Hồn hít vào một hơi, bỗng nhích người một cái đã thuấn dir a bên ngoài quảng trường.
Hiện tại quảng trường Lăng Vân tông lúc này chỉ còn lại đúng năm mươi đệ tử tinh anh mà thôi. Nhìn thấy Tinh Hồn, năm mươi người bọn chúng lập tức quỳ xuống hành lễ. Tinh Hồn phất tay một cái để bọn chúng đứng dậy. Sau đó tùy ý chọn một tên, ném cho hắn hai cuộn giấy nói:
- Ngươi tự mình sắp xếp bọn họ, phân chia tùy ý vào các vị trí bổn quân đã vẽ. Từ bây giờ, các ngươi chính là người thủ hộ Trác Quang sơn trong mấy ngày bổn quân và các trưởng lão vắng mặt. Đồng thời cử một người đưa qua cho bên Kiến Ninh môn một bản. Sau khi về, bổn quân sẽ ban thưởng.
- Tuân lệnh quân thượng.
Tên đệ tử cung kính nhận hai cuộn giấy. Năm mươi tên đệ tử này, ban đầu Tinh Hồn định dẫn bọn chúng đến Cổ La tông, thế nhưng liền nghĩ lại, mấy tên này đi theo cũng chỉ tổ vướng tay vướng chân hắn. Thế nên liền lấy cái trận pháp thủ hộ trước đây mà hắn thiết lập để bảo vệ Lăng Vân tông đưa cho bọn chúng, để bọn chúng thủ hộ Lăng Vân tông. Còn việc thu phục Cổ La tông thì tự thân giải quyết.
Tinh Hồn nhẹ gật đầu, rồi phi thân lên bầu trời, theo vị trí Cổ La tông mà phi hành. Cổ La tông cách Lăng Vân tông gần hai ngàn dặm, với tốc độ phi hành của Tinh Hồn thì khoảng ba ngày là tới nơi.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Ba ngày sau, Tinh Hồn đã tiếp cận vùng phụ cận Cổ La tông. Hiện tại Tinh Hồn đang đứng trước Tiềm Uyên thành, chính là tổng bộ Cổ La tông. Tại Lang Gia thành có hơn mười cái thành nhỏ, có chừng gần trăm cái tông môn. Thế nhưng đã số đều là mấy cái giang hồ tông môn nho nhỏ, chiến lực thấp kém vô cùng. Một cái tên tinh anh đệ tử của ngũ đại tông môn tùy thời đều có thể tiêu diệt.
Tiềm Uyên thành này cũng khá lớn, so với Mạc thành trước đây Tinh Hồn đi qua thì lớn hơn gấp hai gấp ba lần. Cổ La tông là đệ nhất tông môn tại Lang Gia thành, cũng nhờ vậy mà Tiềm Uyên thành này rất phát triển, xem xét qua thì cũng khá xa hoa. Lượng người ra vào hàng ngày rất nhiều, có thường dân, có thương gia, và đương nhiên võ giả đến đây cũng rất nhiều.
Tinh Hồn đi vào Tiềm Uyên thành. Trước tiên tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, qua ngày mới đến Cổ La tông. Hắn tùy tiện chọn một cái khách điếm, bảo tiểu nhị thuê một căn phòng, đồng thời gọi mấy món ăn đem lên phòng cho hắn. Tiểu nhị gật đầu, rồi liền đi lên sắp xếp.
Trong lúc chờ đợi, Tinh Hồn bỗng nghe mấy võ giả ngồi trong khác điếm tám chuyện:
- Đấu giá hội lần này, nghe nói có một cái Tinh tú băng quả.
- Tinh tú băng quả, đây là thứ gì?
- Đại huynh, Tinh tú băng quả mà cũng không biết sao. Ta đọc được trong sách, nói rằng Tinh tú băng quả hội tụ thiên địa chí âm hàn khí, chỉ có thể sinh trưởng tại nơi chí âm chí cực, phải nói là vô cùng quý hiếm, bên trong ẩn chứa tinh thần lực và nguyên lực rất mạnh, giúp võ giả tăng trưởng tu vi nhanh chóng mà không để lại biến chứng nào.
- Thần kỳ vậy sao?
- Cái này là đương nhiên. Nghe nói mấy có mấy đại tông môn ở nơi khác đến, chính là muốn tranh đoạt cái Tinh tú băng quả này.
- Ồ, ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi, nhưng không ngờ lại gặp được cái chuyện này. Có lẽ ngày mai nên đi xem náo nhiệt một chút rồi.
- Ta cũng vậy. Hay là ngày mai chúng ta cùng đi.
- ………
Tinh Hồn nghe đến bốn chữ Tinh tú băng quả, nội tâm lập tức vui mừng. Cái Tinh tú băng quả này, hoàn toàn không phải như những gì mà cái tên võ giả kia nói. Tinh tú băng quả vốn được sinh ra từ thiên ngoại tinh không, không chỉ ẩn chứa tinh thần lực và đại lượng nguyên lực cường đại, mà còn có ẩn chứa không gian pháp tắc nữa. Nếu như phục dụng Tinh tú băng quả, tu vi Tinh Hồn tăng trưởng là điều không cần bàn rồi, mà quan trọng là không gian pháp tắc của Tinh tú băng quả giúp cho Tinh Hồn tham ngộ đạo cảnh, việc tu luyện mấy cái công pháp cao cấp trong Huyền tiên các dễ dàng hơn rất nhiều. Không ngờ lần này đến Cổ La tông lại gặp được kỳ ngộ, làm cho Tinh Hồn rất vui mừng.
Tiểu nhị kia xuống báo cho Tinh Hồn là phòng đã chuẩn bị xong, thì bỗng bên ngoài có ba người tiến vào. Mấy người này mặc y phục màu xanh dương, dẫn đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, tướng mạo tương đối bình thường, nhưng ánh mắt hướng lên, biểu lộ cực kỳ ngạo khí. Đi bên cạnh là hai nử tữ trẻ đẹp, có thể nói là thuộc hàng mỹ nhân. Có điều, so với những nử tữ trước kia Tinh Hồn gặp qua thì đều thua xa một ngàn tám trăm dặm.
Người thiếu niên đó đến chỗ tiểu nhị, quát:
- Tiểu nhị, chuẩn bị cho bản thiếu gia một phòng.
Mấy người trong khách điếm nhìn thấy thiếu niên, liền xì xào:
- Kia, không phải là trang phục để tử Cổ la tông sao? Chắc là bởi vì tranh đoạt cái Tinh tú băng quả mà đến.
- Hai tiểu cô nương kia cũng thật là xinh đẹp à.
- .........
Tiểu nhị lưng hơi khom, chậm rãi nói với thiếu niên áo xanh kia:
- Công tử, hiện tại đã hết phòng rồi. Phòng trống cuối cùng đã cho vị công tử này thuê rồi. Xin thứ lỗi, công tử có thể tìm một cái khách điếm các được không?
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một cái, khuôn mặt biểu lộ giận dữ, uy thế trên người tăng lên, quát lớn:
- Ngươi không biết bổn công tử đây là ai sao? Bổn công tử chính là Vệ Hải Lương, là một trong mười đệ tử tinh anh giỏi nhất Cổ La tông. Tên dân đen ngươi dám bảo bổn công đến chỗ khác ở sao. Lập tức đuổi cái tên này đi, để phòng đó cho bổn công tử. Đây chính là mệnh lệnh, rõ chưa.
Tiểu nhị nghe lập tức giật mình. Cái tên Vệ Hải Lương này ở Tiềm Uyên thành cực kỳ nổi tiếng, chính là đại công tử Vệ gia, nghe nói có mấy người trong nhà hắn làm trưởng lão trong Cổ La tông, bản thân Vệ Hải Lương cũng tính là một nhân tài, hai mươi bảy tuổi đã đột phá Hoàng cấp. Thế nên bản tính cực kỳ cao ngạo, xem thường người khác.
Tiểu nhị liền quay nhìn Tinh Hồn, vẻ mặt thảm hại, nói:
- Vị công tử này, không biết có thể nhường cho Vệ công tử được không? Bản điếm sẽ bồi thường cho công tử.
Tinh Hồn không nhìn tiểu nhị, khuôn mặt vẫn cái thái độ lãnh đạm như trước, nói:
- Ngươi sợ đắc tội với hắn sao?
Tiểu nhị gật gật đầu. Đây cũng là điều đương nhiên, ai lại dám động chạm một đệ tử tinh anh Cổ La tông chứ. Cho dù Vệ Hải Lương náo loạn một trận ở cái khách điếm này, thì cũng chẳng ai dám lên tiếng hay bước ra ngăn cản. Thế nên tiểu nhị này mới đành để cho Tinh Hồn rời đi vậy. Tinh Hồn mỉm cười, lại nói:
- Vậy ngươi không sợ đắc tội ta sao?
Lúc này, Vệ Hải Lương chỉ thẳng vào mặt Tinh Hồn, khí thế bạo tăng, hướng Tinh Hồn đè ép, đồng thời quát:
- Đắc tội ngươi thì sao? Nói cho ngươi biết, ở Tiềm Uyên thành này dám bất kính với Vệ Hải Lương ta, thì chính là tội chết.
Bỗng Tinh Hồn trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta ghét nhất là kẻ nào chỉ ngón tay vào ta.
Vừa dứt lời, thì tên Vệ Hải Lương ấy bay ngược về phía sau, ngã nhào ra ngoài đường phố. Miệng phun ra một ngụm máu tươi. Đây là Tinh Hồn chỉ nhẹ nhàng giáo huấn Vệ Hải Lương thôi, nếu như mà thật sự rat ay, thì Vệ Hải Lương đã mất mạng từ lâu rồi, đâu có thời gian để mà nói bậy nói bạ trước mặt Tinh Hồn.
Nguyên một đám võ giả đang ngồi coi náo nhiệt, vốn dĩ tưởng Tinh Hồn vì danh tiếng của Vệ Hải Lương mà chịu thua rời đi. Không ngờ Tinh Hồn lại ra tay đánh bay Vệ Hải Lương. Mà cách xuất thủ như thế nào, bọn họ hoàn toàn không thể nào nhận ra. “Cao thủ”, đây chính là suy nghĩ của bọn họ. Tuổi còn trẻ như vậy, so với Vệ Hải Lương kia thì nhỏ hơn, nhưng tu vi cao cường đến vậy, hẳn là tinh anh đệ tử của đại tông môn nào đó.
Hai nữ tử đi cùng với Vệ Hải Lương, nhìn thấy hắn bị trọng thương, lập tức giật mình, trừng mắt nhìn Tinh Hồn quát:
- Tiểu tử, ngươi dám đánh Vệ công tử?
- Thì sao?
Tinh Hồn quay nhìn hai nàng, đôi mắt huyết ngọc lạnh lẽo nhiếp hồn khiến cho hai nàng khiếp sợ. Chỉ cảm thấy sống lưng chạy dọc một luồng hàn khí, trên trán lấm tấm mồ hôi hột. Lập tức không dám nhìn Tinh Hồn nữa, mà chạy ra đỡ Vệ Hải Lương đang nằm hộc máu ngoài kia. Vệ Chính Lương bị thương như vậy, có lẽ phải nằm trên giường dưỡng như mười này nửa tháng, coi như là rất rất nhẹ rồi. Thế nhưng trước khi được hai nàng đưa đi, để lại một câu:
- Tiểu tử, đợi đấy, người của bổn công tử nhất định sẽ đánh chết ngươi.
Tinh Hồn một mực im lặng không nói gì, nhưng trong lòng thì thầm nói: “Ngày mai, ta sẽ tự mình đến Cổ La tông. Hy vọng khi đó sẽ gặp mặt ngươi.” Lúc này, tiểu nhị mới giật mình tỉnh lại, thần thái cực kỳ cung kính đối với Tinh Hồn, nói:
- Công tử, không biết có còn thuê phòng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.