Đại La Thiên Tôn

Chương 83: Sa mạc tử vong (Trung)




Lực lượng phòng ngự của Vạn lý hoàng sa đại trận vững chãi như thái sơn, còn có phong cương cuồng bạo hủy thiên diệt địa. Đừng nói là phảng kháng, muốn trụ vững cũng là phi thường khó khăn rồi. Khi Tinh Hồn tiến vào Kim chi đại trận, tuy rằng khi ấy hung hiểm không kém, nhưng những đại trận bên ngoài lại không tổn thương quá nhiều đến Tinh Hồn, nhờ vậy hắn mới có thời gian diễn thuyết, chậm rãi lĩnh ngộ Kim chi đại trận, từ đó tìm ra con đường an toàn tiến vào tâm trận. Còn Vạn lý hoàng sa đại trận thì khác, nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, nói cửu tử nhất sinh cũng không ngoa chút nào. 
Vừa mới chống được một đợt sa phong bạo, Tinh Hồn đã chật vật không chịu nổi rồi. Lực lượng tiêu thất, sắc mặt tái nhợt, huyết khí tán loạn, với tình trạng này, hắn chỉ có thể đỡ được hai đợt sa phong bạo nữa mà thôi. Vừa mới nghĩ xong, trước mặt lại chuẩn bị ập đến một trận sa phong bạo nữa. Không thể phản kích, chỉ có thể phòng ngự. Chỉ là, những pháp bảo phòng ngự hắn đang có, không có thứ nào có thể chịu nổi sự tàn phá chết chóc của sa phong bạo này cả. Đột nhiên linh quang trong đầu hắn chợt lóe lên, dường như đã có đối pháp. Chỉ thấy sa phong bạo ập đến, khí thế như thiên quân nhất quá, quét sạch chướng ngại trên đường đi của nó. Thân ảnh nhỏ bé trước sa phong bạo cự đại, chớp mắt liền biến mất không thấy đâu. 
Đột nhiên một tiếng nổ *oong oong* đinh tai vang lên, chỉ thấy có một vật gì đó từ trong sa phong bạo bay vụt ra, tốc độ như lưu tinh, nhanh chóng rơi vào một địa phương khác của Vạn lý hoàng sa đại trận. Nhìn rõ lại, vật đen này chính là một cái đỉnh cũ kỹ, trên thân khắc hình bách thú, đồ án và những dòng chú văn dị thường. Từ bên trong cái đỉnh phát ra tiếng rên khe khẽ, không ngờ lại là Tinh Hồn. 
- May thật, nếu không phải vừa rồi nhanh trí tế ra Phục long cổ đỉnh, e rằng ta đã bị chôn vùi bởi sa phong bạo rồi. 
Vừa nãy khi sa phong bạo ập đến, trong lúc nguy cơ trí mạng, Tinh Hồn bỗng sực nhớ đến Phục long cổ đỉnh. Đừng nhìn cái bộ dạng cũ kỹ tùy thời có thể sụp đổ, thực chất nó so với cái thì Bán thần khí của Huyền Thiên giới có hồ còn muốn cứng cáp hơn không biết bao nhiêu lần. Một trong thập phương linh bảo truyền thuyết, tuy rằng bị hư hỏng, đầy rẫy cấm chế, thế nhưng lực lượng phòng ngự của nó, cho dù bị hàng trăm, hàng ngàn trận sa phong bạo đồng thời ập đến, Phục Long cổ đỉnh tuyệt nhiên vẫn không một chút tổn hại nào. 
Chỉ là đến bây giờ, Tinh Hồn vẫn chưa đủ lực lượng để có thể khống chế nó, thế nên mặc dù thoát được một kiếp nhưng nội thương vẫn không thể tránh khỏi. Tinh Hồn vội lấy ra một viên linh đan uống vào, sau đó điều tức một lúc. Một lát sau khuôn mặt khởi sắc một chút, xem chừng đã ổn định vết thương. Niệm lực khẽ động, Phục Long cổ đỉnh nhập vào mi tâm của hắn, đặt trở lại Hoành Thiên bí cảnh. 
Đưa mắt nhìn xung quanh, trước mặt hắn có bốn bức tượng thô kệch khổng lồ, cao đến hơn trăm mét, tỏa ra uy thế khiếp thần, tuy rằng đứng yên bất động, nhưng khí thế đủ để Tinh Hồn cảm thấy bị uy hiếp. Lại đưa mắt nhìn về phía sau, chỉ thấy sa phong bạo vẫn liên tục thổi, càn quét đại địa tứ phương. Bất quá, sa phong bạo lại không thể thổi đến nơi này, dường như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách. 
Bỗng lúc này trong đầu hắn vang lên một giọng nói, dĩ nhiên chính là Mặc Uyên. 
- Thật tốt quá, không ngờ ngươi có thể thành công vượt qua Vạn lý hoàng sa đại trận. 
Tuy rằng không nhìn thấy hiện tại Mặc Uyên ra sao, nhưng nghe giọng nói của hắn so với lần trước lại càng hư nhược hơn. Mỗi lần nói chuyện với người bên ngoài, Mặc Uyên lại phải tiêu tốn một lượng lớn thần lực, khiến cho hắn mỗi lúc thêm suy yếu. 
- Trước mặt ngươi là Tứ thần phong ma trận, uy lực của trận này so với Vạn lý hoàng sa đại trận còn muốn mạnh hơn một bậc. Nhưng khác với Vạn lý hoàng sa đại trận chỉ có thể dùng lực lượng bản thân để vượt qua, ngoài ra không còn cách nào khác; còn Tu la thiên ma trận tại trung tâm có một thanh cổ kiếm, đó chính là tâm trận. Chỉ cần có thể rút được thanh cổ kiếm này lên, Tu la thiên ma trận tự nhiên sẽ có thể hủy đi. Đồng thời cũng sẽ mở ra dị giới nơi ta đang bị phong ấn. Lực lượng hiện tại của ta đang rất hư nhược, đây có thể là lần cuối cùng ta nói chuyện được với ngươi. Chỉ mong ngươi có thể thành công.
Nói xong, khí tức của Mặc Uyên liền biến mất không thấy đâu nữa. Lại nhìn Tu la thiên ma trận trước mặt, hiển nhiên đây cũng là một thượng cổ đại trận. Thử vận dụng tinh thần lực bao phủ Tu la thiên ma trận, bằng thiên tư của mình để có thể khắc chế. Đáng tiếc, ngay khi vừa tiếp xúc thì tinh thần lực của Tinh Hồn liền bị bài trừ, phản phệ ngược trở lại. Tinh Hồn chỉ cảm thấy từ đại não truyền đến một cơn đau, giống như đầu muốn vỡ tung vậy. 
Chỉ là định lực của hắn phi thường vững chắc, bằng là người khác bị cắn trả tinh thần lực, nếu không chết thì cũng trở thành kẻ điên điên khùng khùng rồi. Trong lòng không khỏi sợ hãi, thượng cổ đại trận quả nhiên không tầm thường, tuế nguyệt vạn năm cũng không thể khiến nó bị hủy đi. Có thể bày ra trận phách kinh thiên như thế này, rốt cuộc nhân vật đó cường hãn đến như thế nào. Trong lòng Tinh Hồn không khỏi dâng lên một trận cảm khái, đồng thời cũng có chút nuối tiếc. 
Trước mặt thân thể đang bị trọng thương không nhẹ, nếu muốn phá được Tu la thiên ma trận thì phải khôi phục lực lượng tốt nhất, còn không sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nơi này linh khí thập phần thưa thớt, có thể nói là một địa phương không thích hợp để tu luyện. Linh dược trị thương thì còn lại không nhiều lắm, hầu như tất cả đều đưa về Lang gia thành cả rồi. 
Chỉ đành dựa vào Mộc chi bản nguyên, dùng sinh mệnh chi lực của nó chậm rãi khôi phục vết thương mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn liền ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết, đồng thời dùng tinh thần lực khu động Mộc chi bản nguyên. 
Một tầng quang tráo màu lục bao phủ quanh thân thể Tinh Hồn, chỉ thấy những vết thương ngoài ra nhanh chóng khép miệng, sau đó thay một lớp da mới, so với lúc trước còn muốn trắng sáng hơn. Tinh Hồn có thể cảm giác được sự biến đổi trong thân thể mình. Sinh mệnh chi lực quả nhiên thần kỳ. Tinh Hồn đã chân chính trở thành tu chân giả Đại thừa kỳ, với lực lượng tinh thần lực hiện tại đủ để vận chuyển Mộc chi bản nguyên. Chỉ thấy sinh mệnh chi lực từ Mộc chi bản nguyên không ngừng thoát ra, thẩm thấu thân thể hắn, giúp hắn chậm rãi khôi phục. 
Đáng tiếc Tinh Hồn chỉ có thể vận chuyển Mộc chi lực được một giờ đồng hồ, sau đó tinh thần lực liền trở nên hư nhược, phải mất một đoạn thời gian mới phục hồi trở lại. Phải mất ba ngày, lực lượng của hắn mới khôi phục đỉnh phong. Đôi mắt nhìn vào Tu la thiên ma trận, khuôn mặt bất giác rơi vào trầm mặc. Uy lực của Tu la thiên ma trận, tuy rằng chưa trải nghiệm, nhưng từ ý tứ của Mặc Uyên, nếu như chỉ một chút sơ sẩy thì sẽ mất mạng ngay. 
Thở dài một hơi, sau đó đứng thẳng người dậy, đôi chân từng bước chậm rãi tiến vào Tu la thiên ma trận. Vừa nãy đứng ngoài nhìn đã cảm giác được uy thế của nó, nhưng chân chính đối diện thì lại còn khác biệt hơn, đúng thật là một trời một vực. Tinh Hồn cảm giác được, nơi này tràn ngập khí tức tử vong. Nhìn bốn bức tượng ở bốn hướng, tựa hồ chính là Tu la ma thần trong truyền thuyết, trên tay phân biệt cầm một đại thiết chùy, một thanh cự kiếm, một trường thương khổng lồ và một cây đại côn. Gương mặt thập phần hung dữ, nhe năng múa vuốt. 
Dường như cảm thấy có sự xâm nhập, đôi mắt của bốn Tu la ma thần rực lên một mảng huyết hồng, lập tức sát khí tản mát thiên địa. Tu la ma thần cầm đại thiết chùy ở gần Tinh Hồn nhất, sức mạnh khủng bố cầm thiết chùy bổ mạnh xuống đỉnh đầu Tinh Hồn. Lực lượng quá mức hung bạo, dường như trước mặt Tu la ma thần này, tất cả đều là cỏ rác, không thể chống cự, chỉ có thể chịu chết. 
Không gian vang lên một tiếng đổ vỡ, bầu trời trong khoảng khắc này như muốn sụp đổ. Dù đã cảnh giác, nhưng hắn vẫn không thể tin được rằng lực lượng lại hung bạo như thế này. Trong truyền thuyết, Tu la thần sở hữu sức mạnh nghịch thiên, tính tình lại hung bạo, đi đến đâu là giết chóc đến đó, trên chiến trường chính là chiến thần bất bại. 
Mà trước mặc Tinh Hồn hiện tại tuy rằng không phải là Tu la ma thần chân chính, thế nhưng lực lượng vẫn vô cùng khủng bố, cho dù nhục thân của hắn có cường hãn đến đâu, ăn một búa này thì chắc chắn sẽ đi gặp Diêm La vương ngay. Chỉ có thể dùng tốc độ để tránh né mà thôi. Nguyên lực toàn thân vận chuyển, cả người như một mũi tên rời khỏi cung, tốc độ được gia tốc, chớp mắt đã ra khỏi phạm vi tấn công của thiết chùy Tu la. Chỉ là, cho dù đã thoát được một kiếp, nhưng lực lượng tản mác trong không gian vẫn đạp vào thân thể hắn, khiến cho hắn nôn ra một ngụm tiên huyết, thân thể chật vật đập xuống mặt đất lạnh lẽo. 
Chưa kịp thở một hơi, đột nhiên cảm thấy bầu trời trở nên tối sầm lại. Không phải, đó chính là cái bóng do đại côn Tu la nện xuống. Tinh Hồn tuy kinh nhưng không loạn, lại một lần nữa lực lượng toàn thân gia tốc. Khi đại côn bổ xuống, đại địa ầm ầm chấn động, mặt đất như muốn phân chia thành nhìu mảnh. Một trượng này, lực lượng không hề dưới một búa của đại chùy Tu la. Quá uy lực, quá mạnh mẽ, dường như không một sinh linh nào có thể kháng cự được sức mạnh phách tuyệt thiên địa của Tu la ma thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.