Đại La Thiên Tôn

Chương 72: Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc (Hạ)




Ninh Tiểu Tam chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt nhảy đom đóm, mơ hồ còn thấy mấy ngôi sao đang bay lòng vòng trước mặt. Tàng Thiên Ca và Quân Mạc Tà giật mình, hoảng hồn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ninh Tiểu Tam thảm hạ nằm la liệt trên mặt đất. Tàng Thiên Ca lập tức chạy tới, đồng thời mắng:
- Đại ca, huynh muốn giết hắn à? 
Quân Mạc Tà khoanh tay nhìn Võ Canh, lắc đầu tặc lưỡi, tiếu ý nói:
- Chậc chậc, lão ca à, mặc dù ban đầu đúng là ta có sát ý với Tiểu Tam thật, nhưng cũng không đến nỗi ám toán như lão ca đâu. Bá đạo, ta cam bái hạ phong đấy. 
Mặc dù bị Quân Mạc Tà châm chọc, cơ mà Võ Canh không có nổi giận, ngược lại gãi đầu, cười trừ nói:
- Ha ha, lỡ tay… lỡ tay thôi! Mà lão tử cũng đâu có nghĩ rằng tiểu tử này yếu đến vậy, hắc hơi một cái cũng bay tám trăm dặm. Xem ra khi nào rảnh phải tập cho hắn vài bài tập thể lực mới được. 
- Cho ta xin đi! Để ngươi luyện tập với hắn, chắc không tới một ngày là hắn xanh cỏ. 
- Ngươi cứ nói quá không. Làm như lão tử là hung thần không bằng. 
- Kém xí nữa là đạt đến rồi đó. 
- ………
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc nằm ở trung tâm Thiên Băng đại lục, là một khu sâm lâm vô cùng rộng lớn, nghe đồn có cả hoang thú Thượng Thần cảnh tồn tại. Tuy rằng không được xếp vào những nơi nguy hiểm như ngũ đại tuyệt địa, thế nhưng so với những hiểm địa khác thì hung hiểm hơn không biết bao nhiêu lần. 
Khí hậu ở Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc rất kỳ lạ, thay đổi thất thường. Có lúc trời quang mây tạnh, chớp mắt đã thấy tuyết rơi đầy trời, hoặc sau đó lại như biến thành một cái lò luyện đơn nóng rát… đủ thứ loại khí hậu, nếu không trang bị và chuẩn bị tinh thần thì chính là đang muốn chết. Đã có vô số võ giả, từ tán tu cho đến đệ tử tông môn, thậm chí còn có cả cường giả Đấu Thần kỳ đã vẫn lạc tại Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc này. 
Dù mỗi năm có không dưới trăm người chết, thế nhưng vẫn có hàng ngàn người đến Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc để lịch lãm. Bởi vì tài nguyên của Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc vẫn chưa có được khai thác hết, dù rằng rất hung hiểm, thế nhưng không thể cản bước được các võ giả tiếp tục lịch lãm. 
Vài ngày trước, Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc bỗng nhiên xảy ra biến dị. Nghe nói một võ giả đi lạc vào sâu bên trong Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc, vô tình kích hoạt thượng cổ cấm chế, từ bên dưới đại địa nổi lên một tòa mộ phủ khổng lồ. 
Tin tức này ngay lập tức kinh động khắp Huyền Thiên giới, đã hấp dẫn vô số võ giả tập trung hướng về Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc. 
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Một cơn kình phong thổi qua, gió lạnh như muốn cứa vào da thịt. Bầu trời những bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, phủ trắng cả một vùng đại địa lạnh giá. Khí hậu nơi đây quả thật khắc nghiệt, hoàn toàn không phải nơi để phàm nhân sinh sống. 
Dù vậy, hiện tại đang có vô số võ giả đang tập trung tại nơi khắc nghiệt này. Nhìn khối cự thạch khổng lồ nằm phía trước khu rừng kia, trên đó có ghi năm chữ Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc. Lại quan sát xung quanh, trên trời dưới đất đầy rẫy bóng người, dĩ nhiên đều bởi vì tin tức thượng cổ mộ phủ xuất hiện mà dẫn nhau kéo đến Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc. 
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
- Không nghĩ đến, tin tức kia lại hấp dẫn nhiều người đến như vậy. 
Phía đằng xa, có bốn bóng người chậm rãi bước tiến về phía Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc. Trong số bốn người này, có ba thanh niên trẻ tuổi, đặc biệt là người vận áo đen và áo vàng, trên người khí tức bất phàm, phong độ ngời ngời, cực kỳ tuấn tú, đúng thật là chuẩn nam tử trong mộng của vô số thiếu nữ. Một thanh niên khách, tuy rằng không có nổi bật như hai người kia, thế nhưng lại mang nét gì đó rất ưu nhã, làm cho người ta vừa nhìn đã thích. Cuối cùng, người còn lại đi cùng với ba người họ, vô tình phá đi cái quang cảnh tuyệt đẹp này. 
Trái ngược với nét lạnh lùng của thanh niên áo đen, ôn nhu của thanh niên áo trắng đeo cổ cầm sau lưng và tao nhã của thanh niên áo vàng, gã kia nhìn cực kỳ thô kệ. Không nói hắn ta to lớn lực lưỡng, nhìn gã ta rất xuề xòa, râu ria lởm chởm, y phục đầy vết may vá, không khác gì một gã khất cái. Phía thắt lưng đeo một cái bình hồ lô, không cần đoán cũng biết chính là rượu. 
Gã ta vừa đi vừa lớn tiếng, lâu lâu lại lấy bình hồ lô mở nắp uống rượu, quả thực khiếm nhã vô cùng. Có lẽ trong lòng ba gã thanh niên kia đang thầm than, có đánh chết thì cũng không thể nhận gã ta là người quen của mình. 
Bốn người này, dĩ nhiên chính là Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Ninh Tiểu Tam và Võ Canh. Vài ngày trước, sau khi Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc xảy ra biến dị thì bọn họ liền thay đổi lộ trình, cùng nhau tiến về Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc. 
Quân Mạc Tà gật đầu, nói:
- Bởi vì hơn ba tháng nữa là Phong Thần Chiến mở ra, có lẽ đám võ giả này muốn tiềm kiếm duyên cơ để mạnh mẽ hơn, hy vọng có thể vang danh thiên hạ. 
Vừa nói, Quân Mạc Tà định mở ra thần thức để thám thính tình hình thì bỗng nhiên bị một nữ tử đứng cách hắn tầm một mét ngăn cản lại. 
- Vị công tử này, nếu huynh không muốn chết sớm thì dừng ngay việc thám thính đó đi.
Bốn người Quân Mạc Tà hơi ngạc nhiên, nghoảnh đầu nhìn qua nữ tử kia. Vị nữ tử này thoạt trông dung mạo hoa lệ, khiến cho người nhìn cảm thấy hô hấp khó khăn. Hai hàng lông mày như lá liễu, đôi mắt như minh châu, chiếc mũi thon dài như ngọc thạch, da thịt trên người nõn nà như bông tuyết đang rơi, đặc biệt hai ngọn núi trước ngực cực kỳ no đủ, vòng eo thon gọn mảnh khảnh. Mỹ nhân này có lẽ đã hai ba hai bốn tuổi, đã bộc lộ hết vẻ đẹp yêu mị mê người của nữ tử thành thục. 
Tuy nhiên, Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca đã gặp qua vô số mỹ nữ, có vẻ đẹp trong sáng tao nhã, có yêu mị mê hoặc nhân tâm, hoặc lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm… thế nên hoàn toàn không có bị vẻ yêu mị của nàng mê hoặc. Ninh Tiểu Tam thì liếc nhìn một cái, nhưng trong mắt không có nửa điểm dâm dục nào, cơ hồ xem nàng giống như bao nhiêu nữ tử khác trên đời. Và trái ngược với ba người họ, nhân vật đó – Võ Canh nhìn ánh mắt của gã ta biến thành hai trái tim, thiếu điều muốn bắn ra bên ngoài, nước dãi chảy ở khóe miệng, vẻ dâm ô viết rõ lên trên trán, có lẽ đang hận không thể cưỡng đoạt ngay lập tức. 
Tàng Thiên Ca vội đạp chân Võ Canh một cái, tránh cho gã khiến cho nàng ta cảm thấy bị xúc phạm. Võ Canh khẽ rên một tiếng, như được hoàn hồn trở lại, vội lau đi nước dãi trên miệng. Tiếp đó ưỡng ngực, hay tay đặt sau lưng, làm ra phong tao của một vị công tử tao nhã vạn người kính ngưỡng, đáng tiếc nhìn cái bộ dạng nhếch nhát này của gã, thật sự khiến cho người muốn chạy đi không dám nhìn lại. 
- Đạ tạ cô nương nhắc nhở. Tên huynh đệ này của ta đầu óc ngu si, không hiểu được võ đạo nguy hiểm như thế nào, nếu như không nhờ cô nương nhắc nhở, dù tại hạ có mười cái mạng cũng không đủ để cứu hắn rồi. 
Nhìn Võ Canh đột nhiên trở nên lịch sự, Tàng Thiên Ca như hóa đá, khóe miệng run run. Quân Mạc Tà thì không bởi vì bị Võ Canh nói là “đầu óc ngu si” mà nổi giận, ngược lại đứng hình trong giây lát, sau đó thì cười phá lên. Ninh Tiểu Tam đứng đằng sau chỉ biết lắc đầu, không nói thành lời. 
Nữ tử diễm lệ kia không hiểu sao khi thấy Võ Canh hành động như vậy, không nhịn được mà lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt lóe qua một tia lạnh lẽo. 
- Không có chi, ta chỉ là hảo ý nhắc nhở thôi!
Võ Canh không có dừng lại, tiếp tục bước gần về phía nàng, dù rằng đã cố làm ra nét thanh lịch hiếm có, nhưng vẻ dâm dục vẫn không có tan biến đi. 
- Không biết cô nương tên gì, để tại hạ biết đường còn trả lễ. 
- Không cần đâu. Tạm biệt. 
- Không sao được, hay là để tại hạ…
Chưa nói hết câu, thanh bảo kiếm trong tay nàng đã rút ra, chĩa về phía cổ của Võ Canh, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi còn tiếp tục khiếm nhã thì đừng trách ta vô tình. 
Sợ rằng có biến, Tàng Thiên Ca ngay lập tức ra mặt ngăn cản:
- Xin lỗi cô nương, đại ca ta nhất thời lỗ mãng, hy vọng cô nương rộng lượng bỏ qua. 
- Ta đâu có…
Võ Canh đang vội phân bua, đột nhiên một bàn tay lặng lẽ xuất hiện, nắm lấy cái tai của gã độc ác lôi đi, khiến cho Võ Canh đau đớn hét toáng lên:
- Quân tiểu tử, mau buông ra, rách tai lão tử rồi. 
- Còn để ngươi đứng đây, chỉ sợ không cần tiến vào Địa Nguyên Đại Hiệp Cố thì cũng xảy ra đại chiến. 
- Oan uổng quá, ta nào có…
- Im mồm và đi theo ta. 
- ………
Nữ nhân kia ngạc nhiên nhìn Võ Canh bị Quân Mạc Tà mạnh mẽ lôi đi, sau đó không nhịn được mà cười phì một tiếng. Tàng Thiên Ca như ngượng thay cho Võ Canh, lại nói tiếp:
- Là đại ca ta vô lễ, kính mong cô nương rộng lòng bỏ qua. 
- Ta không sao cả, người đừng lo nghĩ nhiều. 
Nữ nhân này lòng dạ không hẹp hòi, mà dường như nàng rất thuận mắt với Tàng Thiên Ca, không biết có phải là bởi vì hắn rất đẹp trai hay không, thái độ so với khi nói chuyện với Võ Canh khác biệt một trời một vực. Tàng Thiên Ca thở phào trong lòng, cô gái này xem ra dễ nói chuyện. 
- Tại hạ Tàng Thiên Ca, tiểu huynh đệ này tên là Ninh Tiểu Tam, người áo đen vừa này tên là Quân Mạc Tà, còn vị đại ca khiếm nhã của ta tên là Võ Canh. Không biết cao danh quý tánh của cô nương là gì, để sau này tại hạ đáp lễ. 
Mặc dù nói ra tên thật của mình, ngay cả cái tên úy kỵ Quân Mạc Tà cũng không ngần ngại, thế nhưng dường như chẳng có người nào để tâm cả. Số người biết được tên thật của Thiên Long thánh tử không có nhiều, cùng lắm ngạc nhiên vì hắn mang họ Tàng mà thôi. Còn người tên Quân Mạc Tà thì rất nhiều, không mười thì cũng một trăm. Mà cũng do bọn họ đã áp chế tu vi, khí tức như hoàn lẫn với dòng võ giả xung quanh, thế nên chẳng ai biết được, người thanh niên anh tuấn này chính là Thiên Long thánh tử, còn người áo đen kia chính là tuyệt thế thiên tài Quân Mạc Tà cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.