Đại La Thiên Tôn

Chương 63: Quân Mạc Tà (Hạ)




Vô Đạo vẫn lạnh nhạt như trước, thế nhưng không ai biết được, trong giây lát, hai con ngươi của Vô Đạo đột nhiên cong lại, nhìn giống như trăng khuyết vậy. Gã hắc bào nhân kia giật mình một cái, cơ hồ trong thoáng chốc ý thức trở nên mơ hồ. Không biết tại sao, trong lòng gã xuất hiện một cảm giác bất ổn. 
Vô Đạo nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi nhận thức được Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm?
Chỉ thấy hắc bào nhân khóe miệng nhếch lên, đáp:
- Đinh Xuân Thu đại sư nhận thức, chẳng lẽ không cho người khác được phép nhận thức sao? 
Vô Đạo tiếp theo không có trả lời trực tiếp hắn, mà nhìn qua chỗ Mạnh Nguyên đan vương, hỏi:
- Không biết Mạnh đại nhân có đem theo Huyết Nhân Sâm hay không?
- Huyết Nhân Sâm sao? 
Mạnh Nguyên đan vương ánh mắt hơi ngạc nhiên, không biết Vô Đạo đang muốn làm gì. Lập tức dùng tinh thần lực dò xét nhẫn trữ vật của mình, rồi lấy ra một gốc Huyết Nhân Sâm. Nhìn Huyết Nhân Sâm trên tay Mạnh Nguyên đan vương dài hơn một gang tay, toàn thân một màu đỏ thẫm như máu, ít nhất cũng phải ba bốn trăm năm. Đối với cấp bậc như Mạnh Nguyên đan vương, Huyết Nhân Sâm này rất bình thường, nhưng đại đa số thì thèm nhỏ dãi. 
Đem Huyết Nhâm Sâm đưa qua cho Vô Đạo, đồng thời hỏi, trong câu nói dường như đang lo lắng:
- Đại sư, ngươi đang muốn làm gì?
- Một lát nữa sẽ rõ thôi. 
Vô Đạo cầm lấy Huyết Nhân Sâm trong sự kinh ngạc của chúng nhân, chưa rõ hắn đang có ý định gì. Còn gã hắc bào nhân kia lại xuất hiện một tia dự cảm bất an. Nhìn hành động rón rén của hắn, giống như đang muốn bỏ trốn vậy. Vô Đạo ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Ngươi nói Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm mà Đinh mỗ thẩm định là giả, còn Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm trong tay ngươi mới là thật. Vậy để Đinh mỗ chứng minh, rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả. 
Vừa nói, Vô Đạo đồng thời truyền âm cho Cố Độc Hành. Cố Độc Hành kinh ngạc, nhưng vốn là người đầu óc lanh lẹ, không có làm ra bất kỳ điệu bộ bất thường nào cả, cơ hồ không có chuyện gì xảy ra. Truyền âm xong, Vô Đạo mới bắt đầu xuất thủ. 
Vô Đạo bắt đầu thi triển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết, đem khí tức trong thiên địa thôn phệ lại, nhìn trên bầu trời lờ mờ xuất hiện một cái vòi rồng, đích thị chính là do nguyên khí bị thôn phệ mà tạo thành. Cỗ khí tức hùng hậu đó, toàn bộ đem chuyển vào bên trong Huyết Nhâm Sâm. Đồng thời, thủ quyết của Vô Đạo cực nhanh, một bên thôn phệ linh khí rồi chuyển vào Huyết Nhân Sâm, một bên lại kết thành thủ quyết gia trì trên Huyết Nhân Sâm. 
Chỉ thấy Huyết Nhân Sâm kia, linh khí mỗi lúc một trở nên sung túc mà hầu như không có dấu hiệu bị thất thoát, màu đỏ lại càng trở nên óng ánh. Nửa khắc sau, Vô Đạo mới dừng lại. Huyết Nhân Sâm lúc này, quả thực so với khi Mạnh Nguyên đan vương khác xa một trời một vực. 
Tiếp đó Vô Đạo đem giơ lên cho chúng nhân cùng quan sát, lại liếc nhìn gã hắc bào nhân kia, nói:
- Các vị xem, Huyết Nhân Sâm mà Đinh mỗ vừa làm giả có khác biệt gì với Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm của vị bằng hữu kia không?
Tất cả mọi người cùng căn mắt nhìn, nhìn đi nhìn lại, cơ hồ không hề sai biệt gì với Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm của gã hắc bào nhân. Lại đem so với Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm mà Tinh Hồn giám định, quả nhiên có sự khác biệt nào đó, một hai lời khó mà nói rõ được. 
Gã hắc bào nhân giật mình, không ngờ Vô Đạo như vậy mà phân biệt được thật giả, cách làm lại không hề sai biệt gì. Nhưng mà dù có đánh chết, hắn cũng không thừa nhận. Chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi nói tiếp:
- Ha ha, có thể Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm trong tay tại hạ là giả, nhưng Đinh Xuân Thu đại sư làm sao có thể khẳng định, gốc Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm mà đại sư giám định là thật đây?
- Được, để Đinh mỗ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm có thể xem là một thiên địa linh vật, hỏa diễm bình thường và hỏa diễm mà Luyện Dược sư thông qua pháp quyết thông thường triệu hồi không thể luyện hóa được nó, trừ phi là Luyện Dược sư cấp bậc đại tông sư trở lên mới có khả năng này. Muốn làm cho Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm đạt trạng thái tốt nhất thì tốt nhất nên dùng Phần Tịch chi hỏa. Ở đây không biết có vị nào là Luyện Dược sư cấp tông sư trở xuống không, hy vọng có thể thay Đinh mỗ chứng minh cho các nhân sĩ và vị huynh đệ kia quan sát. 
Vô Đạo vừa mới dứt lời, đã có năm sáu Luyện Dược sư giơ tay xin làm thí nghiệm. Vô Đạo mời một người lên, người này tuy không phải là Luyện Dược sư cấp tông sư, nhưng cũng có huy hiệu cửu cấp do Đan Thần tông phong tặng. 
Hắn song thủ kết ấn, nguyên lực vận chuyển, miệng niệm chú, từ giữa hai tay, một ngọn lửa đỏ hồng nóng rát xuất hiện, bao phủ Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm ở chính giữa. Một phút… hai phút… năm phút, thậm chí là tới tận mười phút sau, Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm vẫn không có chút thay đổi nào. Thậm chí là khiến nó ấm lên một tí xíu cũng không thể được. 
Rốt cuộc bất lực, người này đành phải cam chịu rằng không thể làm gì được nó. Vô Đạo lại mời một người khác, đó là một trưởng lão Đan Thần tông có cấp bậc tông sư, vô cùng thích hợp để làm thí nghiệm. Quả nhiên không có gì sai biệt so với vị luyện dược sư cửu cấp kia, Thất Diệp Tử Huyết Nhân Sâm vẫn bình an như trước. 
Đến lúc này, mọi người đã biết được đâu mới là đồ giả mạo rồi. 
- Thấy chưa, ta đã nói rồi, Đinh Xuân Thu đại sư há có thể lừa chúng ta. 
- Từ lúc đầu ta vẫn luôn tin tưởng Đinh Xuân Thu, quả nhiên không sai, ha ha.
- Nhìn mặt của hắn kìa, coi bộ cay lắm. 
- Hừ, dám đem đồ giả ngay giữa Long Hổ đại hội, ngươi đoán xem kết quả của hắn thê thảm ra sao.
- ………
Vô số lời bàn tán, chỉ trích nhắm thẳng vào gã hắc bào nhân. Nhưng gã không hề có biểu hiện bị uất ức do vũ nhục hay lo sợ gì cả, ngược lại còn cười lớn vô cùng cao ngạo:
- Có câu anh hùng xuất thiếu niên, Đinh Xuân Thu đại sư khiến tại hạ bái phục. 
Rồi hắn lại liếc nhìn xung quanh, đột nhiên một cỗ hàn khí dâng lên khiến cho người ta giật mình, không nhịn được lùi về phía sau vài bước. Hắn lại nói tiếp:
- Xem ra ta không nên ở chỗ này nữa, kẻo lại bị chúng nhân sĩ đánh chết. Xin cáo từ. 
Gã định bỏ đi, nhưng ngay lập tức có hơn chục bóng người xuất hiện. Những người này người mặc xam y màu xanh, trên ngực có biểu tượng một thanh kiếm, đích thị chính là đệ tử Thanh Minh cung. Cố Độc Hành chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt gã, ngăn chặn mọi đường lui. 
- Các ngươi có ý gì đây?
- Có ý gì?
Một giọng nói lạnh lẽo, giống như từ dưới địa ngục thổi lên khiến cho người ta nổi da gà. Hai bên là một biển người tự động tách ra thành một lối đi nhỏ, vừa đủ cho một người đi qua. Và người xuất hiện ở giữa con đường nhỏ đó, không ai khác chính là Vô Đạo. 
- Từ lúc đầu, Đinh mỗ đã ngửi được một mùi vị rất kỳ lạ. Không phải mùi của nhân loại, cũng không phải mùi của yêu tộc. 
Có lẽ, gã hắc bào nhân cũng đã xác định được, cảm giác bất ân lúc nãy là gì rồi. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, từ trên bầu trời, một đạo trảo ấn mạnh mẽ đánh xuống, hướng thẳng đỉnh đầu vào đỉnh đầu của gã. Đồng thời, giọng nói của Vô Đạo cùng lúc vang lên.
- Yêu nghiệt Ma tộc to gan dám xâm nhập đại lục, chịu chết đi. 
Ma tộc?
Hai chữ này vang lên, chúng nhân sĩ nhất thời ngơ ngác. Thậm chí ngay cả cao thủ siêu cấp thế lực và nhất phẩm tông môn cũng không kịp phản ứng. Ma tộc như vậy mà lại xuất hiện ở đây, ngay giữa Lang Gia thành? Điều này báo hiệu, Ma tộc đã ngấm ngầm thâm nhập vào thế giới của nhân loại rồi. 
- Hừ, không ngờ lại bị phát hiện. Nhưng… các ngươi có thể cản được ta sao?
Dù kinh ngạc, không hiểu tại sao Vô Đạo có thể phát hiện ra được thân phận thật sự. Nhưng gã Ma tộc này cũng không phải dạng vừa, hắn trên tay xuất hiện một cái cự chùy dài chừng hai mét, lan tỏa trong không khí một mùi máu tanh khó chịu. 
Nguyên lực gã vận chuyển truyền vào chiến chùy, hai tay nắm chặt bổ thẳng một đường. Uy lực vậy mà lại vô cùng khủng khiếp, nếu không phải Cố Độc Hành nhanh tay kéo đệ tử Thanh Minh cung và mấy trăm nhân sĩ về phía sau, chỉ sợ đã bị cú đánh này nghiền thành tro bụi rồi. 
Cự chùy bổ thẳng một cái, dễ dàng phá vỡ được trảo ấn của Vô Đạo. Tu vi của gã Ma tộc này, không ngờ đã vô hạn tiếp cận Thượng Thần cảnh rồi. Nếu như Quân Mạc Tà ở lại thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, phối hợp với Cố Độc Hành có lẽ sẽ bắt được gã. Đáng tiếc, Quân Mạc Tà đã bỏ đi từ lâu, dù Cố Độc Hành xuất thủ toàn lực, e rằng cũng khó mà lưu lại được gã. 
- Ha ha, Đinh Xuân Thu, ta sẽ nhớ kỹ cái tên này. 
Nói xong, hắn lấy ra một cái phù ấn, trích ra một giọt huyết tinh, chuẩn bị bỏ trốn thì Vô Đạo lấy ra một thanh kiếm màu đen cổ xưa, hình thù kỳ quái, trên thân kiếm khắc vô số đạo văn kỳ lạ, nó toát ra một cỗ khí tức viễn cổ khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Thanh kiếm này, đích thị chính là Tu La Chi Kiếm – một trong Thập Phương Linh Bảo. 
Tinh Hồn ở một nơi khác quan sát, so với Vô Đạo thì phát hiện sớm hơn một chút. Thế nhưng tu vi hắn quá yếu, nhận thức rõ không thể đấu lại được, vậy nên nhân lúc hỗn loạn đã ném Tu La Chi Kiếm, với tu vi của Vô Đạo hiện tại, có lẽ vừa đủ để khiến cho Tu La Chi Kiếm đại triển thần uy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.