Đại La Thiên Tôn

Chương 61: Quân Mạc Tà (Thượng)




Tử Dương phong Địa Minh tôn giả lập tức hỏi:
- Đinh Xuân Thu, vừa rồi ngươi khởi động đại trận bên trong Tinh Đấu Thiên Thạch, chẳng lẽ đã sử dụng bí pháp dung hợp nguyên lực và tinh thần lực lại với nhau? Còn cả thủ quyết khởi động đại trận đó nữa, ngươi làm sao lại biết được?
Câu hỏi của Địa Minh tôn giả dường như chính là câu hỏi của toàn bộ nhân sĩ. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Vô Đạo. Và tất nhiên, có không ít kẻ đang xuất hiện lòng tham muốn chiếm lấy bí pháp dung hợp nguyên lực và tinh thần lực, và cả pháp quyết thần kì đó nữa. 
Địa Minh tôn giả là đồng minh của Ngạo Kiếm thần địa, chắc hẳn phía sau cũng có bàn tay của Ngạo Kiếm thần điện nhúng chàm vào. Nhưng Vô Đạo cũng chẳng quan tâm đến điểm này, hắn nhìn Địa Minh tôn giả, ánh mắt lãnh đạm, nói:
- Phải, bí pháp dung hợp tinh thần lực và nguyên lực, ta biết. Thủ quyết khởi động đại trận bên trong Tinh Đấu Thiên Thạch, ta cũng biết. Và làm cách nào ta biết được, hình như không có liên quan đến Địa Minh tôn giả thì phải!
- À, bản tôn chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì khác. 
Địa Minh tôn giả cười trừ một tiếng, làm như bộ không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng trong lòng lão sớm đã quỷ rồi. Bí pháp dung hợp nguyên lực và tinh thần lực, thủ quyết, và cả Tinh Đấu Thiên Thạch nữa, cả ba thứ Địa Minh tôn giả đều muốn có. 
Mặc dù mỗi lần thi triển đại trận bên trong Tinh Đấu Thiên Thạch tiêu hao nguyên lực và tinh thần lực một cách kinh khủng, thế nhưng Tinh Đấu Thiên Thạch lợi hại đến như vậy, ai mà không nổi lòng tham cho được? 
Mà chẳng riêng gì một mình Địa Minh tôn giả, không ít người ở đây đều có suy nghĩ như vậy. 
Lúc này, bên cạnh Đồ Úy tôn giả và Liêu Nguyên đại sư phía bên Thiên Long thần điện, có một vị thanh niên tuấn mỹ trẻ tuổi, trên tay cầm một chiếc quạt, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm Vô Đạo. Dường như cũng phát hiện ra ánh mắt của thanh niên tuấn mỹ kia, Vô Đạo cũng chuyển mắt nhìn về phía hắn. 
Mặc dù vừa rồi khởi động đại trận trong Tinh Đấu Thiên Thạch, khi tiếp xúc với ánh mắt của thanh niên tuấn mỹ kia, Vô Đạo cũng không hề tỏ ra yếu thế, ngược lại có phần lấn áp. Màn giao đấu tinh thần vừa rồi, ngoại trừ một số cao thủ ra thì chẳng có ai phát giác được cả. Vô Đạo đôi mắt lạnh lẽo, đối phương là kẻ nào mà lợi hại đến như vậy? Đồng thời, thiếu niên tuấn mỹ kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ Vô Đạo lại có thể chống đỡ được áp lực nọ. 
Hắn mỉm cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế của mình, nhún chân phóng lên đại quảng trường. Vốn đại quảng trường vào thời điểm này phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, đừng nhìn bề ngoài chỉ có vài tên bảo vệ, thực chất có không ít cao thủ Thanh Minh cung và Chấp pháp đội thủ hộ, một khi có kẻ tự ý xâm nhập sẽ bị trừng phạt ngay. 
Chỉ là, thoạt nhìn động tác của gã thanh niên tuấn mỹ kia vô cùng chậm rãi tiêu sái, thế nhưng lại nhanh đến cực điểm, nhất thời khiến cho người ta không kịp phản ứng. 
- Nghe nói đại lục chỉ có mười nhân vật trẻ tuổi là có chút danh tiếng, nghe đâu một trong số đó đã tử trận tại Thiên Phong phế đô. Thế nhưng không ngờ bây giờ thêm một cao thủ trẻ tuổi nữa hiện thân, bản công tử quả nhiên có chút xem thường ngoại giới. 
Thanh niên tuấn mỹ giọng nói cực kỳ hòa hoãn dễ nghe, mỗi động tác đều phong lưu tiêu sái, thế nhưng lại khiến cho người có chút gì đó đè nén. 
Lúc này, các thủ hộ giả mới xuất hiện. Nhưng ngay lập tức bị Cố Độc Hành ngăn cản, nghiêm giọng quát lớn một tiếng:
- Mau lui lại. 
Cố Độc Hành là người đứng đầu Thanh Minh cung – nơi bồi dưỡng ra vô số thiên tài Ảnh Nguyệt sơn trang, luận địa vị, Cố Độc Hành chỉ đứng dưới một mình Ảnh Nguyệt trang chủ Ma Quân mà thôi, ngay cả phó trang chủ Diệp Nhất Phàm cũng không thể ra lệnh cho hắn; luận tu vi, Cố Độc Hành chính là đệ nhất cao thủ, là cường giả Thượng Thần cảnh, kẻ nào dám làm trái lệnh hắn chứ. Dù Chấp Pháp đường duy trì hình luật, nhưng một khi gặp phải Cố Độc Hành cũng phải e dè bảy tám phần. 
Đệ tử Thanh Minh cung thì không nói gì rồi, còn đệ tử Chấp Pháp đường, nghe Cố Độc Hành quát một tiếng thì cũng lập tức lùi ra khỏi đại quảng trường. Thanh niên tuấn mỹ kia đối với các đệ tử Thanh Minh cung và Chấp Pháp đường xuất hiện bao vây, dường như chẳng có một điểm đáng lưu tâm. Ánh mắt nhìn qua Cố Độc Hành một cái, thoáng chốc lộ vẻ kinh ngạc, tu vi người này không đơn giản như bề ngoài.
Chỉ là, thanh niên tuấn mỹ đó chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, sau đó thu tầm mắt về. Cố Độc Hành sau khi ra lệnh cho các đệ tử thì cũng không có gây khó dễ cho thanh niên tuấn mỹ kia, có lẽ cũng đã thầm đoán ra thân phận của hắn bất phàm, thậm chí so với Đồ Úy tôn giả và Liêu Nguyên đại sư còn muốn cao hơn. 
Vô Đạo không có bị khí thế của thanh niên tuấn mỹ kia chèn ép, lạnh nhạt đáp:
- Chốn giang hồ không thiếu kỳ nhân dị sĩ. Đinh mỗ không dám tự nhận bản thân là một cao thủ gì cả. 
- Ha ha, ngươi không dám thì ai dám đây? 
- Có lẽ là các hạ. 
Lại một lần nữa, trên đại quảng trường hai người họ tiếp tục giao đấu. Không giao phong quyền cước, nhưng áp lực còn muốn kinh khủng hơn. Mặt sân đại quảng trường được làm từ huyền thạch cứng cáp, vậy mà không chịu nổi áp lực của hai gã thanh niên này, cứ chốc chốc lại nổ văng tung tóe. Người đứng xung quanh phải lùi lại mấy bước, còn thủ hộ giả thì phải khởi động trận pháp bảo vệ, để cho người khác không bị thương. 
Sau một lúc giằng co, thanh niên tuấn mỹ kia đột nhiên trở nên nghiêm túc, không còn vẻ bỡn cợt như trước nữa:
- Bản công tử đã từng giao đấu với không ít cao thủ, ngoại trừ Bất Tử thái tử, Thiên Long thánh tử và kẻ đã chết tại Thiên Phong phế đô kia, bảy người còn lại trong thập kiệt đều đã đấu qua, chẳng có kẻ nào trong số đó xứng đáng trở thành đối thủ của bản công tử. Còn ngươi lại có thể lấn áp được bản công tử, rốt cuộc ngươi là ai?
- Chuyện này rất quan trọng sao? 
- Đúng, rất quan trọng. Quân Mạc Tà không muốn đấu với kẻ vô danh. 
Thanh niên tuấn mỹ vừa mới xưng tên, lập tức khiến cho chúng nhân rúng động. Quân Mạc Tà, ba chữ này là một tồn tại cực kỳ khủng khiếp. Hắn năm nay chỉ mới ba mươi lăm tuổi, thế nhưng đã đột phá Chân Thần cảnh. Thực lực của hắn, thậm chí có thể đấu với cả cường giả Thượng Thần cảnh. Quân Mạc Tà năm đó chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi tại Vô Thượng Thiên cung. 
Hắn đáng sợ ở chỗ, năm hắn mười tuổi, khi ấy hắn chỉ mới có tu vi Thánh cấp, nhưng một thân một mình diệt cả một cái nhị phẩm tông môn, chỉ vì nhị phẩm tông môn đó dám lừa lấy linh dược của hắn. Nhị phẩm tông môn, tu vi người mạnh nhất chí ít cũng phải là Thần Vương cảnh, nhưng Quân Mạc Tà năng lực vượt cấp khiêu chiến đến mức đáng sợ. Nhị phẩm tông môn đó có đến năm cao thủ Thần Vương cảnh tọa trấn, nhưng cả năm người hợp sức vẫn không thể áp chế nổi hung tính của Quân Mạc Tà. Ba ngày ba đêm, nhị phẩm tông môn đó bị xóa tên khỏi Huyền Thiên giới. 
Kể từ lúc đó, bất luận là ngoại giới hay cả trong Vô Thượng Thiên cung, rất ít người dám chọc Quân Mạc Tà. Lại nói, Quân Mạc Tà này không muốn nhận ai làm sư cả, thậm chí là cả Kiếm Thánh hắn cũng không muốn bái làm sư, nếu không phải vì cố sự gia tộc, hắn đã không tiến vào Vô Thượng Thiên cung. Mặc dù là đệ tử Vô Thượng Thiên cung, nhưng tính cách của Quân Mạc Tà lại không khác gì một tán tu. 
Nghe đồn mười năm trước, trong một lần võ đấu, Quân Mạc Tà vô tình giết chết một thiên tài đệ tử được Vô Thượng Thiên cung bồi dường, đồng thời phế đi một cao cấp trưởng lão. Nếu không phải coi trọng thực lực, có lẽ Quân Mạc Tà đã bị xử tử rồi. Nhưng hắn vẫn phải chịu tội, bị đày vào Âm Phong sơn mười năm. Kể từ lúc đó, chẳng ai còn nghe đến tung tích của hắn nữa. 
Nhưng không ngờ, mười năm sau, tại đại hội tán tu này, Quân Mạc Tà lại hiện thân. 
Vô Đạo không biết Quân Mạc Tà này là ai, nhưng nhìn phản ứng của người khác thì cũng đã nhận ra được, Quân Mạc Tà thân phận cực kỳ cao quý. 
- Đinh mỗ chỉ là một kẻ tầm thường, không đáng để Quân công tử để mắt.
- Người mà bản công tử lưu tâm, đến hiện tại chỉ đến trên một bàn tay, Đinh Xuân Thu ngươi là một trong số đó. 
Rồi bỗng chiến ý trên người Quân Mạc Tà tiêu tan vô thanh vô tức, thở dài một tiếng nói tiếp:
- Đáng tiếc, nếu không phải hôm nay là đại sự của Ảnh Nguyệt sơn trang các ngươi, bản công tử sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Chậc chậc… hy vọng lần tới gặp ngươi tại Phong Thần chiến, đến lúc đó, ngươi không có cơ hội từ chối như hôm nay đâu. 
Nói xong, Quân Mạc Tà cũng không thèm để ý xunh quanh nữa, nhún chân bay thẳng lên bầu trời, trong chớp mắt không còn ai nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Đồ Úy tôn giả và Liêu Nguyên đại sư thấy vậy thì thở dài một tiếng, chẳng biết là trút bỏ gánh nặng hay là nuối tiếc nữa. 
Vô Đạo nhìn Quân Mạc Tà dần biến mất, trong lòng thầm lưu tâm. Tuy rằng… chẳng biết hắn có cơ hội tái ngộ Quân Mạc Tà hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.