Đại La Thiên Tôn

Chương 59: Hắc tinh đại lễ (Trung)




Đi một mình giữa đường phố, lúc này đêm khuya thanh tĩnh, toàn bộ Kiếm Nam thành đã rơi vào tĩnh lặng, có chăng chỉ là tiếng gió lạnh lẽo chốc chốc lại rít lên, tựa hồ âm thanh mời gọi ma mị. Thương Kỳ cảm giác trong lòng bất an, tựa hồ như có một ai đó đang theo dõi mình. Khi hắn đi vào một gõ cua thì bỗng trước mặt hắn xuất hiện một bóng người. Kẻ này thân thủ như quỷ mị, thần không biết quỷ không hay, từ lúc nào đã tiếp cận Thương Kỳ. Có lẽ cảm giác bất an mà hắn mơ hồ cảm nhận được chính là bởi vì bị người này theo dõi. 
Chỉ thấy người này thân thể rất lực lưỡng, cao đến hơn một thước chín, trên người vận một bộ áo bào màu xanh lam, trên đầu mái tóc trắng xóa, tuy rằng đứng cách Thương Kỳ chỉ hơn năm thước, thế nhưng Thương Kỳ không thể nhìn rõ được gương mặt của người này. Người này đích thị là một cao thủ, từ nhỏ sống ở Kiếm Nam thành, thế nhưng đây là lần đầu tiên Thương Kỳ tận mắt chứng kiến một cao thủ cường hãn như thế này. 
Mắt thấy người nọ vừa hiện, Thương Kỳ gương mặt hoảng hốt giật bắn người, trong ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ. Chỉ nghe vị cao thủ kia giọng điệu chậm rãi, âm thanh không to như vừa đủ lọt vào tai của Thương Kỳ:
- Không cần hoảng sợ. Ngươi chỉ cần nói cho bản tọa biết, tên tiểu tử Dạ Quân kia bảo ngươi làm gì? Tốt nhất là nên thành thật khai ra, nếu không đừng trách bản tọa xuất thủ độc ác. 
Thương Kỳ thân phận dù sao cũng là một công tử hào môn thế gia, thế nhưng người này không hề cố kỵ mà nói thẳng mặt, nếu làm trái với ý của y, chắc chắn ngày mai Thương gia sẽ phải đến đây để nhặt xác của hắn. Biết rõ người không thể lấy rắn để đối chọi với người này, với lại sáng nay khi đi bái phỏng Tinh Hồn, Tinh Hồn đã căn dặn Thương Kỳ một điều là, nếu như có người nào tiếp cận Thương Kỳ, bảo hắn nói ra kế hoạch của Tinh Hồn thì cứ mạnh dạng mà nói, không cần phải cố kỵ. 
Lại nói kế hoạch của Tinh Hồn vô cùng kinh thiên động địa, nếu như để những nhân vật cao cấp ở Tứ Hải vương triều biết được, khẳng định Tinh Hồn sẽ gặp rắc rối không nhỏ. Tuy rằng trong lòng thắc mắc, nhưng đã là mệnh lệnh của Tinh Hồn, Thương Kỳ lập tức tiếp nhận mà không dám có ý kiến gì. 
Thế là Thương Kỳ liền nói rõ mục đích chuyến đi đêm nay của Tinh Hồn, và cả những chuyện mà Tinh Hồn từ khi khuất phục Thương Kỳ, giao cho hắn những nhiệm vụ cơ mật, tất cả đều đem nói ra với vị cao thủ thần bí này. Thương Kỳ bằng phàm nhãn của hắn không thể nhìn thấy được gương mặt của vị cao thủ thần bí nọ, nhưng Thương Kỳ có thể cảm giác được, khi được nghe kể về kế hoạch của Tinh Hồn, dường như y hiện lên một nét kinh ngạc, sau đó là thán phục. Nếu như người này là nhân vật cao tầng ở Tứ Hải vương triều, nghe được kế hoạch này chắc chắn sẽ nổi giận, lập tức tìm đến Tinh Hồn. Thế nhưng thần bí nhân này lại không như vậy, y đứng lặng người một chỗ, nghe Thương Kỳ kể tường tận mọi chuyện, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. 
- Đêm trăng tròn, tại căn nhà bỏ hoang ở ngoại thành phía nam sao? Thú vị thật!
Thần bí nhân khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt thâm trầm nhìn lên bầu trời đêm. Đêm trăng tròn là khoảng hai ngày nữa, có lẽ trong lòng thầm quyết định, hai ngày nữa sẽ thử đến đó một chuyến xem sao. Dường như đối với câu chuyện mà Thương Kỳ kể, thần bí nhân thập phần tin tưởng. Có lẽ y không sợ Tinh Hồn và Thương Kỳ giăng ra cạm bẫy, thứ nhất, bằng một thân tu vi của thần bí nhân, chỉ sợ ngay cả Tinh Hồn cũng không thể làm khó được y; thứ hai, khi Tinh Hồn quyết định để cho Thương Kỳ nói ra kế hoạch, có lẽ đã sớm đoán đoán được, thần bí nhân này nhất định sẽ tìm mọi cách để theo dõi Tinh Hồn. Đã tương thông như vậy thì tốt nhất là nên gặp nhau một lần. 
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Sắc đêm trong như nước, hàn khí lạnh thấu xương. Màn đêm thật huyền bí, mang theo những bí ẩn vô hạn mà phàm nhân không thể biết được. Vốn dĩ đêm nay sẽ có trăng tròn ngự trên bầu trời, ánh nguyệt quang dịu dàng tuyệt đẹp khẽ buông xuống. Thế nhưng, bầu trời lại bị che phủ bởi những đám mây đen dày đặc, thỉnh thoảng tiếng rấm lại rền vang lên, khiến cho chúng sinh khiếp đảm. Khi giờ tý vừa đến thì cũng là lúc một cơn mưa từ trên trời trút xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một khung cảnh trắng xóa mà thôi. 
Mưa gió kéo tới và bắt đầu một cơn càng quét. Khí trời như thế này, có người lựa chọn đắp chăn đánh một giấc đến sáng, hoặc như các cao thủ thì bế quan tu hành một đêm, lại có một số người vi hành trong đêm, tựa hồ như những bóng ma ẩn ẩn hiện hiện trong màn đêm đầy mưa này. 
Tứ Hải vương triều tuy rằng nằm trên Đông hải, thế nhưng diện tích cũng rất rộng lớn, ngoại trừ sa mạc ra thì những địa hình khác đều có. Đặc biệt là những khu sâm lâm rậm rạp nằm xa ngoại thành, đa số những nơi này đều rất hoang vu, trừ phi là những thợ săn muốn tìm kiếm tài liệu ra thì ít ai tiến vào. 
Ở phía nam Kiếm Nam thành, khoảng chừng ba trăm trượng có một khu trúc lâm. Trước đây, nằm giữa trúc lâm này có một thế gia sinh sống, có khoảng chừng trăm nhân khẩu. Thế nhưng chẳng biết vì lí do gì, gia tộc này lại sinh ra một căn bệnh lạ khiến cho bọn họ dần chết đi. Dù rằng đã có rất nhiều danh y đến để tìm hiểu nguyên nhân, cuối cùng vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân của căn bệnh. 
Có người may mắn không bị nhiễm bệnh lạ, nhưng bởi vì ám ảnh bởi ngôi nhà này mà liền bỏ đi tha phương cầu thực. Câu chuyện này đã xảy ra hơn trăm năm trước, bởi vì chẳng có ai ngó ngàn gì đến, rốt cuộc trở thành một khu phế tích. 
Đêm nay, trời mưa nặng hạt khiến cho hàn khí lạnh thấu xương, tiếng sấm trên trời cứ chốc chốc lại gầm lên như một đầu mãnh thú, tựa hồ như đang muốn nuốt chửng tất thảy mọi thứ. Trên một con đường mòn dẫn lên khu trúc lâm phi thường rộng lớn này, có một bóng người từ trong màn đêm tăm tối dần dần xuất hiện, trên tay hắn cầm một chiếc ô, bước chân chậm rãi từ từ bước đi. Nhìn kỹ lại, người này thì ra là một nam tử, trên người vận một bộ hắc bào, đầu đội hắc ngọc kim quan, nổi bật mái tóc trắng xóa, đôi mắt màu huyết ngọc tuyệt đẹp nhưng phản phẩn ẩn chứa một nỗi bi thương, gương mặt hoàn mỹ bất phàm, dù là nử tử hay nam tử đều phải e thẹn trước dung mạo của người này. Hắn chính là Tinh Hồn. 
Tiếng mưa rơi nặng hạt tí tách trên chiếc ô vang lên bên tai, hắn cứ chậm rãi bước trên con đường mòn. Khoảng chừng năm mươi trượng nữa là đến được căn nhà bỏ hoang. Khoảng cách này, chỉ bằng một cái thuấn di là có thể đi đến, nhưng hắn lại lựa chọn đi bộ. Dù sao thì, tốc độ đi bình thường của tu chân giả cơ hồ nhanh hơn phàm nhân không chỉ là gấp hai lần. 
Tinh Hồn lựa chọn đi bộ, thứ nhất là bởi vì thời gian vẫn chưa đến, tới đó sớm cũng chẳng có việc gì làm; nhưng lí do chính hắn muốn đi bộ là do, trời mưa nặng hạt như thế này lại khiến cho tâm tình của hắn có gì đó hiện hữu một chút u sầu và tịch mịch. Âm thanh tiếng gió rít lên quỷ dị, những giọt nước nặng hạt rơi lộp độp trên mặt đất, dường như tất cả đều hòa lại làm một. Chẳng hiểu sao, hắn có cảm giác, bản thân tồn tại giữa trời đất này thực sự quá nhỏ bé. 
Những bong bóng nước xuất hiện dày đặc như cá sủi săm, mưa bụi mông lung bay khắp chốn. Đất trời lúc này trở nên thật mờ ảo, ngay cả người đi giữa mưa to cũng không có tiếng động nào. Hắn cảm thấy tất cả như đang mộng tưởng, mọi người mọi vật đều không tồn tại. Chỉ có mỗi mình đi giữa trời mưa trong cõi lung linh huyền ảo. Tu chân giả nghịch thiên hành sự, nhưng chung quy vẫn không thể thoát khỏi thiên địa đại đạo. Hắn không chỉ muốn nghịch thiên hành sự, mà còn muốn chống lại thiên địa đại đạo, hắn tự hỏi, liệu rằng mình có thể không? Từ cổ chí kim, có bao nhiêu người lựa chọn con đường giống hắn, nhưng có người nào hoàn thành không? Có thể là có, hoặc cũng có thể là không? Bởi vì, thiên đạo dường như là một lực lượng vô hạn, vượt xa sự hiểu biết của chúng sinh. 
Tinh Hồn vừa đi vừa suy nghĩ về thế sự, chẳng biết từ lúc nào đã bước đến gần phế tích. Chỗ cổng ra vào, có một người cầm ô đang đứng đợi sẵn, nhìn kỹ lại thì chính là Thương Kỳ. Mắt thấy Tinh Hồn xuất hiện, Thương Kỳ liền vội bước tới, lưng hơi khom lại hành lễ:
- Thương Kỳ bái kiến Quân thượng!
- Miễn lễ! Bọn họ đến đầy đủ rồi chứ?
Tinh Hồn nhẹ gật đầu, thần thức âm thầm tản ra, trong chốc lát liền biết được tình hình bên trong ngôi nhà. Bên trong có khoảng một trăm năm mươi người, so với số lượng mà Tinh Hồn ước tính thì nhiều hơn một chút. Những người ở bên trong đó đều là những Luyện khí sư đã tham gia Luyện khí đại hội, đa số đều có tiềm lực rất mạnh, Tinh Hồn đích thân lựa chọn rồi để cho Thương Kỳ tiến hành tiếp cận. 
- Đã đủ cả, chỉ còn đợi Quân thượng hiện thân nữa thôi. 
- Chúng ta đi thôi. – Tinh Hồn thanh âm đạm bạc nói, đồng thời nhấc chân bước đi. 
- Còn một chuyện nữa, thuộc hạ muốn bẩm báo.
Bỗng Thương Kỳ trong đầu chợt nhớ ra một chuyện, liền muốn nói lại với Tinh Hồn. 
- Là chuyện gì? – Tinh Hồn dừng bước, mày kiếm hơi nhíu lại hỏi.
- Hai ngày trước, khi thuộc hạ rời khỏi vương phủ của Tam hoàng tử thì có một vị thần bí nhân xuất hiện chặn đường. Người này tu vi thâm sâu khó lường, dù đứng gần nhưng thuộc hạ không thể nhìn rõ được gương mặt của y. Đúng như những gì mà Quân thượng dự đoán, thần bí nhân nọ muốn biết rõ kế hoạch mà Quân thượng muốn làm. 
Thương Kỳ không dám giấu diếm, toàn bộ câu chuyện vào buổi đêm hai hôm trước đều kể ra toàn bộ. Dường như đã trong dự đoán của Tinh Hồn, chỉ thấy khóe môi hắn hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra một tia đắc ý. Giọng nói thanh đạm nói:
- Ngươi làm tốt lắm. Được rồi, việc này để nói sau, thời gian đã tới, chớ nên để khách đợi lâu, chúng ta vào thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.