Đại La Thiên Tôn

Chương 57: Tinh Vân chi tử (Hạ)




Lý Tinh Vân đôi mắt đẫm lệ, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn bi thương vô hạn. Khoảng khắc cái chết tìm đến hắn, thật đáng sợ và cô độc như thế nào. Có lẽ, trong đời hắn chưa từng tưởng tượng qua cái viễn cảnh này. Một đời thông minh cơ trí, một đời kiêu ngạo, cuối cùng lại chết thê thảm như thế này. 
Trịnh Chính Không thở dài một tiếng, trên tay chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, trong đêm tối tỏa ra vầng kim quang rực rỡ, tựa hồ như ánh mặt trời giữa ban trưa, vừa nhìn đã biết không phải vật thường. 
- Lý Tinh Vân, ngươi là “anh hùng mạt lộ”, dùng Thiếu Dương kiếm mà phụ hoàng đã ban tặng cho để tiễn ngươi một đoạn, cũng coi như là vinh dự của ngươi. Vĩnh biệt!
Dứt lời, chẳng để cho Lý Tinh Vân kịp phản ứng, một đường kiếm màu hoàng kim rực rỡ lóe lên, tạo thành một đường ngang. Máu tươi từ cổ của Lý Tinh Vân tuôn ra như suối, chẳng kịp rên la một tiếng nào, thân thể vô lực ngã xuống mặt đất, hơi thở biến mất, hoàn toàn đã trở thành một cái xác. Đường kiếm vừa rồi, Trịnh Chính Không vận dụng một chút nguyên lực khiến cho thần hồn của Lý Tinh Vân lập tức câu diệt, giúp hắn không chút đau đớn, ra đi một cách thanh thản. Chỉ là, cho đến lúc chết đi, đôi mắt của Lý Tinh Vân vẫn tràn ngập sự bi phẫn, rốt cuộc vẫn là chết không nhắm mắt. 
Một trong những địch nhân của Tinh Hồn – Lý Tinh Vân cứ như vậy mà chết đi. Bên ngoài gió đêm rít lên một tiếng bi thảm, mây đen mờ mịt che khuất bầu trời, tựa hồ như đang đưa tiễn hắn xuống Hoàng tuyền. 
Giết xong Lý Tinh Vân, Trịnh Chính Không thu lại Thiếu Dương kiếm vào Càn khôn trạc, tức thì chuyển người rời khỏi gian phòng. Đứng bên ngoài căn phòng của Lý Tinh Vân lúc này, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một nhân ảnh, trên người vận một bộ cẩm bào, gương mặt chữ điền vuông vức, đôi mắt thâm thúy tựa hồ đã trải qua sóng gió nhân sinh. Người này chính là đan thần Tư Mã Thương. 
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt liền hướng nhìn thì thấy Trịnh Chính Không bước ra khỏi phòng. Trong lòng liền nghĩ, có lẽ Lý Tinh Vân thực sự không xong rồi. Mục đích Trịnh Chính Không đến đây, Tư Mã Thương đương nhiên là biết, bởi vì y là thuộc hạ dưới trướng Trịnh Thần Không. Chỉ là, bản thân Tư Mã Thương là một Luyện khí sư, từ khi thành danh đến giờ vẫn luôn tâm niệm việc cứu người là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ… hài, Tư Mã Thương thở dài một tiếng, mệnh lệnh của Trịnh Thần Không, hắn không dám không tuân theo. 
Tư Mã Thương hướng Trịnh Chính Không hành lễ, chỉ nghe bên tai, một giọng nói lành lạnh, nhưng ẩn chứa trong đó là một sự u buồn:
- Việc còn lại, ngươi thay ta xử lý. Chuyện này nhất định phải xử lý tốt, tuyệt không để lại manh mối nào khiến cho mấy lão đầu Lý gia nghi ngờ. Tư Mã Thương, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
- Thất vương tử yên tâm, thần nhất định sẽ không làm phụ tâm huyết của thái tử điện hạ. 
Trịnh Chính Không gật đầu, sau đó liền tiếp tục bước đi, từ từ chậm rãi rời khỏi Trường Sinh điện. Cơn gió ê buốt mạnh mẽ thổi qua khiến cho áo bào của hắn tung bay, phảng phất một nét ưu tư. 
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********
Cùng lúc đó, tại một nơi khác, nằm sâu bên trong Thiên Phong thành, một không gian tối tăm lạnh lẽo nhưng thập phần rộng lớn, ám khí mờ mịt lượn lờ. Nơi trung tâm của không gian này có một nam thân vận ngũ trảo kim long bào, xung quanh là những ánh lửa màu xanh lè kỳ dị, hòa cùng với hắc ám và hàn khí thấu xương, thật khiến cho người cảm liên tưởng đến nơi ở của ác quỷ chốn cửu u. 
Nam tử vận ngũ trảo kim long bào này vốn đang tĩnh tâm thiền định, bế quan tu luyện để củng cố tu vi. Nhưng không hiểu sao, dường như trong lòng xuất hiện một cảm giác bất an, trên gương mặt tuấn tú nhưng có nét gì đó âm lệ, đôi mắt thâm trầm từ từ mở ra. Bỗng bên tai hắn vang lên một giọng nói khàn đặc quỷ dị từ trong hư không van lên:
- Ngươi hối hận vì ra tay với hắn sao?
Ngũ trảo kim long bào nam tử gương mặt trầm lặng, sau một lúc mới đáp:
- Hối hận? Trong đầu ta chưa từng xuất hiện suy nghĩ này. Chỉ là, là bằng hữu lâu năm với nhau, có chút không nỡ, nhưng vương giả chi lộ không có chỗ cho tình cảm. 
- Ngươi nói không sai, hắc hắc. Được rồi, bổn tọa không làm phiền ngươi nữa, tiếp tục bế quan đi. 
Tiếng cười lành lạnh ngân vang bên tai, rồi từ từ biến mất, không gian hắc ám lại khôi phục vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ của nó. Rồi sau đó không lâu, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, như tiếng than thở để tiễn đưa người bằng hữu của mình. 
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Trở lại với yến tiệc, quang cảnh vương phủ của Diệp Nhất Phàm cực kỳ náo nhiệt, so với những nơi khác của Kiếm Nam thành cơ hồ còn vui nhộn hơn gấp mấy lần. Mấy nghìn Luyện khí sư mà Diệp Nhất Phàm mời đến thì ăn uống bên dưới lầu, còn như Tinh Hồn, Diệp Nhất Phàm và hai vị hoành huynh của hắn thì ngồi trong một căn phòng khác, âm thanh ồn ào bên ngoài không thể truyền vào đây được. 
Bàn tiệc trong phòng có mười một người: Tinh Hồn, Phượng Cửu, Diệp Nhất Phàm, Diệp Chính, Diệp Vỹ, Âu Dương Thiếu Cung, Xích Đông Đình, Vi Nguyên, Tàng Minh Ngọc và hai vị bằng hữu chí thân khác của Diệp Nhất Phàm, tên gọi là Hạ Phi Trần và Thái Huyền Tử. Hai người này, một người là thế gia công tử trong Tứ Hải vương triều, thân phận phi thường đặc biệt, tuổi còn trẻ mà tu vi bất phàm; Thái Huyền Tử thân phận cũng giống như Hạ Phi Trần, chỉ là không phải là người ở Tứ Hải vương triều, Thái Huyền Tử là đệ tử Thiên Long thần điện, hắn cùng với Tàng Minh Ngọc vi hành đến Tứ Hải vương triều này. Diệp Nhất Phàm đối với hai yêu tộc đệ tử là Ngao Tuyết và Khắc Ly Tư cũng thập phần ngưỡng mộ, hế nhưng bởi vì nhân yêu lưỡng tộc không cùng chí hướng với nhau, dù Diệp Nhất Phàm có lời mời nhưng hai người lựa lời từ chối, cuối cùng sáng sớm hôm nay đã rời khỏi Tứ Hải vương triều.
Nói đến hai vị bằng hữu chí thân này của Diệp Nhất Phàm, uy danh trong giới võ giả đều vô cùng nổi bật. Tuy rằng không thể sánh bằng những thiên tài yêu nghiệt như Tinh Hồn, Thiên Phong đế quốc thái tử Trịnh Thần Không, Thiên Long thần điện thần bí thánh tử, Bạo Tuyết đế quốc thái tử Kim Thần Phong, Tây Hàn đế quốc thái tử Lăng Kiếm Tiêu, Lưu Sa thần điện Chiến Vô Cực và Ngạo kiếm thần điện Đệ nhất công tử, thế nhưng cũng đủ khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi. 
Tỷ như Thái Huyền Tử này, không chỉ có tu vi cao cường, tuổi chỉ mới bốn mươi đã bước vào hàng ngũ cường giả Thần Vương cảnh. Người khác bằng tuổi Thái Huyền Tử này, có tu vi Thần cấp đã là thiên tài được tông môn chú trọng bồi dưỡng rồi. Thái Huyền Tử dung mạo thập phần tuấn tú, thông minh cơ trí, đặc biệt khiến người ta ngưỡng mộ đó chính là tinh thông âm luật, một khi đã thổi nên một khúc nhạc thì liền khiến người ta trầm mê lưu luyến. 
Còn nhớ lúc Tinh Hồn dùng thời gian bảy ngày để luyện Cửu thiên nghi lai tiêu, khi ấy Thái Huyền Tử cũng tận mắt chứng kiến, nghe được âm thanh du dương mà Cửu thiên nghi lai tiêu phát ra, trong lòng thầm nghĩ, nhất định Tinh Hồn cũng là người tinh thông âm luật, lập tức sinh ra ý muốn kết giao với Tinh Hồn. 
Bàn tiệc của bọn họ bắt đầu chưa lâu, Thái Huyền Tử liền hướng Tinh Hồn, giọng điệu trầm ổn nói:
- Dạ Quân huynh, không biết đối với âm nhạc, huynh có hiểu biết như thế nào?
- Cũng bình thường thôi. Chẳng biết của Huyền Tử huynh là gì? 
- Ngày trước thấy huynh dùng luyện khí thuật luyện thành Cửu thiên nghi lai tiêu, chỉ ngẫu nhiên vang lên một đợt âm thanh, thế nhưng lại vô cùng huyền diệu, Thái Huyền Tử trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Dạ Quân huynh, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, hy vọng huynh có thể đáp ứng.
Thái Huyền Tử song thủ chấp lại thành quyền, thái độ cực kỳ khiêm tốn nói với Tinh Hồn. Diệp Chính ngồi ngay bên cạnh Thái Huyền Tử, gương mặt tuấn nhã khẽ cười:
- Thái Huyền Tử đối với âm nhạc vô cùng say mê, nếu ta đoán không lầm, chắc là muốn thưởng thức Cửu thiên nghi lai tiêu đây mà.
Nhìn thấy khuôn mặt của Thái Huyền Tử gượng cười, hẳn là đã bị Diệp Chính nói trúng tâm can. Một kẻ say mê âm nhạc như y, nếu không bị mê hoặc bởi âm thanh kỳ diệu của Cửu thiên nghi lai tiêu mới là lạ. Nếu như Thái Huyền Tử ngẫu nhiên nghe được một khúc nhạc mà Phượng hoàng cổ cầm tạo nên, chẳng biết sẽ còn phát cuồng như thế nào nữa. 
- Ra là vậy. Chỉ là việc cỏn con, Huyền Tử huynh không cần phải ngại. 
Vừa nói, Tinh Hồn niệm lực khu động, bàn tay phải của hắn lóe lên một cái liền xuất hiện một cây ngọc tiêu màu trắng nõn tuyệt đẹp, chính là Cửu thiên nghi lai tiêu. Đây không phải chỉ là một cây ngọc tiêu bình thường, mà còn là một kiện bán thần khí, thế nên khí chất toát ra từ Cửu thiên nghi lai quả thật rất bất phàm. 
Dùng mắt nhìn thôi, dù là người thường cũng cực kỳ ưa thích chứ đừng nói chi là kẻ cuồng si như Thái Huyền Tử. Chỉ thấy đối mắt của hắn rực sáng lên, tựa hồ muốn cầm lấy Cửu thiên nghi lai tiêu thật nhanh vậy. Tinh Hồn chậm rãi đưa đến trước mặt Thái Huyền Tử, nói:
- Tạo nghệ còn kém, hy vọng Huyền Tử huynh không chê cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.