Đại La Thiên Tôn

Chương 43: Phong lôi tam hợp phủ (Thượng)




Nhãn quang huyết sát nhìn quanh căn phòng, bỗng lóe qua một tia kinh ngạc. Kẻ bọn chúng cần ám sát lại không có ở căn phòng này. Hơn nữa trước đó bọn chúng đã hạ độc trong rượu và thức ăn, nhưng bầy giờ lại không có chút tăm hơi nào. Mấy tên sát thủ ánh mắt ngạc nhiên nhìn nhau. 
Bỗng lúc đó, chẳng rõ từ đâu, một giọng nói chậm rãi vang lên, thanh thanh sở sở lọt vào tai mấy tên sát thủ:
- Đêm khuya thanh vắng, không biết các vị tìm ta có việc gì. 
Đám sát thủ thầm giật mình, lập tức tinh thần rung lên, xoay người nhìn lại thì thấy từ trong góc khuất của căn phòng, một nam tử đứng cạnh khung cửa sổ. Trên người vận một bộ trường bào màu đen, trên đầu đội kim quan, bạch phát theo từng cơn gió nhẹ khẽ lay động, gương mặt hắn thập phần tuấn mỹ, thế nhưng đôi mắt huyết ngọc như ẩn chứa một luồng sát khí kinh người, cho dù đám sát thủ này giết qua không biết bao nhiêu người, nhưng đối với luồn sát khí ẩn dật này trong lòng liền nổi lên một cảm giác sợ hãi. 
Kẻ mà chủ tử bọn chúng ra lệnh giết chết chắc chắn không tầm thường. Thân thể như bị một luồng khí tức quỷ dị nào đó điều khiển, không cầm được mà liền rùng mình một cái. Gã sát thủ có tu vi mạnh nhất hừ lạnh một tiếng, tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn cố kiềm chế tâm tư, giọng nói âm trầm huyết sát đáp:
- Có người không vừa mắt với ngươi nên nhờ chúng ta tiễn ngươi một đoạt. Bọn ta có nhiều người như vậy, hơn nữa ngươi đã trúng Tuyệt sát độc, tốt nhất là đừng phản khán, nếu không… hắc hắc… 
Tinh Hồn khóe môi khẽ nhếch lên, ly rượu trên tay nâng cao lên, uống cạn sạch một hơi. Rõ ràng trong rượu chứa độc, nhưng dường như hắn nửa điểm cũng chẳng để tâm đến. Tựa hồ đối với lời hăm dọa của tên sát thủ nọ không lọt tai câu nào. 
Đám sát thủ không khỏi kinh ngạc. Đối với biểu tình khinh phong đạm bạc của Tinh Hồn, nội tâm bọn chúng nổi lên một cảm giác bất an. Vô hình chung một áp lực đè nặng lên vai bọn chúng, mặc dù Tinh Hồn chẳng hề làm ra một hành động uy hiếp nào cả. 
Đặt ly rượu đã cạn lên khung cửa sổ, dưới ánh trăng sáng, Tinh Hồn tả thủ đưa lên phía trước, nguyên lực vận chuyển. Đám sát thủ không rõ hắn đang muốn làm gì. Nhưng ngay sau đó thì trong ánh mắt lộ ra một tia khủng khiếp. Giữa lòng bàn tay của Tinh Hồn bay lên những giọt nước màu đen huyền. Đồng thời khóe miệng vang lên câu nói:
- Tuyệt sát độc, ngươi muốn nói thứ này chăng?
Tên sát thủ vừa rồi mạnh miệng hăm dọa Tinh Hồn, hiện tại không khỏi chấn động. Tuyệt sát độc là độc dược cực kỳ bá đạo, nếu như trúng phải Tuyệt sát độc, trong vòng ba canh giờ, độc tố sẽ xâm nhập nội thể, giống như bị thiên đao vạn quả, vô cùng đau khổ, cuối cùng thất khiếu chảy máu mà chết. Trước đó bọn chúng đã bỏ độc vào thức ăn và rượu hòng muốn giết Tinh Hồn dễ dàng hơn. 
Đáng tiếc, Tinh Hồn là nhân vật như thế nào? Hắn thân là một Luyện dược sư cao cấp, Huyền Thiên giới chưa chắc có người bì được với hắn về luyện dược chi thuật. Cho dù độc tính của Tuyệt sát độc lợi hại đến đâu cũng không thể so sánh với luyện dược chi thuật mà Tinh Hồn lĩnh ngộ trong Hắc ám động phủ. Đó là còn chưa nói đến thân thể Tinh Hồn đã từng trải qua huyết luyện, bách độc không thể làm hại được hắn. 
- Giết hắn!
Cảm thấy không ổn, tên sát thủ dẫn đầu liền muốn dùng vũ lực mạnh mẽ để giết chết Tinh Hồn. Tu vi của tên sát thủ mạnh mẽ nhất là Thần đế cảnh hậu kỳ, còn lại đều là Thần đế cảnh trung kỳ cả. Cử ra một lực lượng như thế này, xem ra kẻ đứng sau là một nhân vật thân phận rất cao. Chỉ là, nhiêu đây thôi căn bản không làm được gì Tinh Hồn cả. 
Tinh Hồn mỉm cười, bàn tay phất một cái, lập tức Tuyệt sát độc bay thẳng vào người đám sát thủ. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, nhưng Tinh Hồn xuất thủ còn nhanh hơn gấp hai, gấp ba lần. Lực lượng phản chấn khiến cho bọn chúng bay ngược về phía sau, thân thể vô lực đập vào vách tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nằm la liệt dưới mặt đất. 
Kinh hoảng, thực sự quá kinh hoảng. Thật không ngờ kẻ mà bọn chúng muốn ám sát tu vi lại thâm hậu đến như vậy. Tùy tiện một cái phất tay đã khiến cho bọn chúng trọng thương nặng. Nếu như thực sự ra tay, có lẽ bọn chúng bây giờ đã không thể nếm trải được sự kinh khủng của Tinh Hồn rồi. 
Ánh mắt bọn chúng nhìn Tinh Hồn lúc này tựa như một đầu ác ma chốn cửu u đang từ từ bước tới gần bọn chúng, tựa hồ đang muốn đòi mạng. 
- Đừng… đừng giết ta. Ta chỉ là nhận lệnh hành sự, muốn trả thù thì tìm chủ tử của ta. 
- Đúng, đúng. Ngươi hãy ta cho chúng ta một mạng. 
Cái chết cận kề, bọn chúng liền cầu xin Tinh Hồn tha cho bọn chúng một mạng. Nếu như là trước đây, có thể Tinh Hồn sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ hắn đang muốn nuôi lớn Hỏa công công. Ở đây toàn bộ đều là cường giả Thần đế cảnh, nếu như để Hỏa công công ăn linh hồn của chúng, nhất định sẽ có một bước tiến lớn. 
Nhưng trước đó, Tinh Hồn muốn kiểm tra xem, liệu kẻ hắn nghi ngờ đích thực có phải là kẻ đã cử đám sát thủ này đến ám sát hắn hay không. Chỉ thấy đôi mắt hắn hồng quang rực lên, một luồng tiêu quang bắn vào mi tâm của tên sát thủ. 
Thủ đoạn này chính là Sưu hồn thuật, kẻ thi triển Sưu hồn thuật lên đối phương sẽ đọc được toàn bộ suy nghĩ của kẻ trúng phải Sưu hồn thuật. Tên sát thủ cảm giác đầu óc của mình trở nên trống rỗng, tựa như một con rối mặc cho kẻ khác muốn làm gì đó thì làm. Nhưng sau đó vài phút thì ý thức liền phục hồi trở lại. 
- Quả nhiên là ngươi!
Tinh Hồn nụ cười thần bí, nhưng đâu đó ẩn tàng một luồng sát khí. Nói như vậy, có lẽ hắn đã đoán chắc chắn ai là người đã ra tay với mình. Sau đó, hắn nhìn xuống tên sát thủ đã bị hắn dùng Sưu hồn thuật, nói:
- Ngươi trở lại bẩm báo với chủ tử của ngươi là ta chúc hắn một đêm tốt lành!
Tên sát thủ này được ân xá, lập tức theo đường cửa sổ mà ban đầu tiến vào, dùng khinh công bỏ chạy thật nhanh. Đám còn lại nhìn tên sát thủ được ân xá này một cách nóng bỏng, hận bản thân mình không được như hắn. 
- Còn các ngươi. – Tinh Hồn ánh mắt thị huyết, chậm rãi nói – trở thành thức ăn của Hỏa công công đi.
Hỏa công công hiện ra, toàn thân một màu đen huyền của Hỗn độn chi hỏa, ánh mắt vô thần nhìn vào đám sát thủ la liệt trên đất. Tinh Hồn không để tâm đến bọn chúng nữa, lại tiếp tục đi đến cạnh khung cửa sổ, ánh trăng sáng chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ, làn gió nhẹ khẽ thổi qua khiến cho bạch phát và y phục khẽ rung động. 
Đằng sau lưng hắn, Hỏa công công song thủ chém ra hai đường hỏa nhận, ngay tức khắc lấy đi tính mệnh của đám sát thủ. Linh hồn xuất khiếu bay ra bên ngoài, lập tức muốn bỏ chạy nhưng liền bị Hỏa công công bắt lấy, đem toàn bộ nuốt vào bụng. Thanh âm gào thét của bọn chúng không thể lọt ra bên ngoài, bởi vì trước đó Tinh Hồn đã bố trí pháp trận. 
Thôn phệ linh hồn của cường giả Thần đế cảnh, bằng mắt thường cũng có thể nhận ra Hỏa công công lớn hơn một vòng, tu vi tăng trưởng mạnh mẽ. Cứ như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ đột phá Thần cấp. Để cho Hỏa công công chậm rãi hấp thu cỗ năng lượng, Tinh Hồn lại tiếp tục uống rượu giữa đêm khuya. Ngoài kia hắc ám vô tận, như một con mãnh thú đang rình rập giết chết con mồi đang hiện hữu. 
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********* 
Hồng Đô vương phủ, thủ phủ của một trong tứ đại gia tộc, Lôi gia. 
Hồng Đô vương phủ phi thường rộng lớn, rất xa hoa và lộng lẫy. Hiện tại trời đã quá nửa đêm, thế nên Hồng Đô vương phủ lúc này trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, trừ một nơi. Đó chính là biệt viện của Lôi Di Tắc. 
Tại biệt viện của hắn lúc này có năm người, Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ, Thiết Lưu Đông Thành, Cố Bạch Ngọc và một vị khách đến từ đại lục, Cừu Nhân Cửu. Bọn chúng tụ lại với nhau, mỗi tên bên cạnh đều có một mỹ nhân hầu rượu, quả thực đúng với tác phong của những tên hoàn khố. Chỉ là, mấy tên này tên nào cũng là thiên tài nhất lưu, cho dù kiêu ngạo, xem thường người khác đi nữa thì gia tộc của bọn chúng đều cười trừ bỏ qua, xem như trẻ con phá phách. 
- Di Tắc huynh, sao sát thủ cử đi đã lâu vẫn chưa thấy về?
Một tay ôm mỹ nhân, tay kia cầm ly rượu, bỗng như nhớ ra chuyện quan trọng, Thiết Lưu Đông Thành nhíu mày hỏi. 
- Yên tâm. Trước đó ta đã cho người hạ độc rồi, có lẽ bọn chúng giờ này đang uống rượu ở đâu đó, một lát nữa sẽ về thôi. 
Nói đến đây, bỗng đôi mắt Lôi Di Tắc lóe lên một tầng âm hàn, giọng điệu âm lãnh, hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Đáng tiếc tên tiểu tử Âu Dương kia được lão già Vi Trang bảo vệ, nếu không thì đêm nay cũng là tử kỳ của hắn. 
- Hắc hắc, hai ngày nữa chung kết mới diễn ra. Chỉ cần Âu Dương Thiếu Cung không làm con rùa, nhất định chúng ta có cơ hội giết chết hắn. – Lôi Di Vũ cười nham hiểm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.