Đại La Thiên Tôn

Chương 148: Khấp Huyết (Thượng)




Ngọc Hoành giống như một vật chỉ đường, trong không gian vô sắc mờ mịt này tỏa ra một vầng lục quang nhàn nhạt phủ lấy thân thể hắn. Luồng lục quang khiến cho hắn cảm thấy ấm áp hẳn lên, cơ thể cùng dần linh hoạt, không còn cứng nhắc như trước nữa. 
Với tu vi của hắn, bình thường một ngày đi ngàn dăm không hề thấy mệt. Thế nhưng tại Thần Địa, đi được nửa ngày trời mà đã thấm mệt, tốc độ di chuyển lại rất chạm chạp. Ở nơi này, không khí ngột ngạt trầm trọng, trông không khí luôn ẩn tàng một áp lực nặng nề, càng tiến sâu hơn về phía trung tâm Thần Địa, cỗ áp lực này càng trở nên phi thường rõ nét. 
Có điều, với cường độ thân thể hiện tại, hắn vẫn có thể chịu đựng được. Cũng coi như đây là một cơ hội để ma luyện cơ thể, dù sao tại Huyền Thiên Giới hiện tại, không có nhiều chỗ để hắn ma luyện cơ thể. Dù mệt mỏi, nhưng hắn không hề cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại càng thêm phấn khích thích thú. 
Gió thổi vù vù mỗi lúc một mạnh. Trong làn gió vừa trơ vừa lạnh cắt da cắt thịt, dù có Ngọc Hoành phát ra lục quang bảo hộ cơ thể, thế nhưng Tinh Hồn vẫn không nhịn được run lên một hồi. Nơi đây thật khắc nghiệt. 
Trong đầu hắn lại nhớ về đám đệ tử của mình. Tính toán thời gian thì đã một tuần trôi qua rồi, chẳng biết đám bọn chúng đã hội họp với nhau chưa. Lo lắng bọn chúng có gặp nguy hiểm gì không, có chống đỡ được với một nơi khắc nghiệt gấp trăm lần so với Ma Thú Sơn Mạch hay không… 
Hắn vừa đi vừa suy ngẫm, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía chân trời xa xăm. Cũng chẳng rõ hắn đã đi bao lâu, trên đường đi đã tiêu bao nhiêu tử vong thú, hắn cứ đi, cứ đi mãi… cho đến một ngày, Ngọc Hoành cùng với Thập Phương Linh Bảo đột nhiên rung động kịch liệt. 
Giữa mi tâm rung lên một cơn đau nhói khó chịu. Luồng sáng lóe lên giữa mi tâm, một giọt máu từ nơi mi tâm chảy xuống, cứ như trán của hắn đang bị một cỗ lực lượng nào đó xé rách từ bên trong vậy. Một cơn đau nhứt toát lên từ sâu thẳm linh hồn, so với nỗi đau thiên đao vạn quả, ngũ mã phân thây còn muốn khủng khiếp hơn. 
- A…a…
Tinh Hồn rên lên một tiếng đau đớn, mắt nhắm chặt lại, mặt mày nhăn nhó. Chỉ thấy từ trong mi tâm, một điểm sáng màu đỏ thẩm như màu máu bay thẳng lên trời, nhìn có vài nét tương tự như lúc Bỉ Ngạn Bội Ngọc phát ra hồng quang. 
Điểm sáng màu đỏ kia, giữa không gian mờ mịt ngột ngạt này trông vô cùng nổi bật. Thế nhưng điểm sáng tuyệt đẹp này không mang đến cảm giác vui sướng, mà nó còn tăng thêm sự khủng bố yêu mị. 
Dù điểm sáng rất nhỏ, ấy vậy mà tất cả những ai đang lịch lãm tại Thần Địa đều có thể trông thấy nó. 
Khoảng khắc điểm sáng màu đỏ đó xuất hiện cũng là lúc thiên địa kịch liệt biến đổi. Ai cũng cảm nhận được, oán khí vốn tán loạn vất vưởng trong không gian đột nhiên như bị một thứ gì đó kêu gọi, một trận cuồng phong bạo liệt nổi lên, trong trận cuồng phong đó chính là vô tận oán khí từ tứ phương bát hướng điên cuồng hội tụ về phía trung tâm Thần Địa, nói chính xác hơn, oán khí đang hướng về phía điểm sáng màu đỏ đó. 
Không chỉ có oán khí trong không gian, mặt đất bên dưới cũng ầm ầm chấn động, vô số khe nứt xuất hiện, mỗi lúc một nhiều thêm. Có những khe nhỏ dài chỉ vài mét, miệng khe chỉ rộng tầm một gang tay; nhưng cũng có những cái dài đến cả ngàn mét, miệng rộng đến chín mét mười mét, sâu không thấy đáy. 
Từ bên dưới những cái khe rãnh đó là tầng tầng oán khí xông thẳng lên trời, hình thành một trận sương khói mịt mù, cả thế gian ngập tràn oán khí, tiếng khóc than, tiếng cười, tiếng hét… của quỷ lệ vang lên, nghe mà rợn cả người.
Nơi này vốn không phải lãnh địa của thần gì cả, mà nó là một vùng đất chết mới đúng. Một nơi chỉ thuộc về những người đã chết, chỉ có quỷ lệ, oán khí, tử khí… tồn tại mà thôi. 
Lúc chưa xảy ra sự biến đổi lạ thường này, oán khí vất vưởng một tầng mờ mịt mà thôi. Nhưng bây giờ thì đã khác, oán khí mạnh đến nỗi có thể ăn mòn, thôn phệ tất cả những gì trên đường đi của nó. 
Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộng, mênh mông hạo hãn che kín thương khung, gió thổi mây phun, dần dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ vô tận, nhìn ghê rợn vô cùng. Ẩn hiện bên trong cái hố đen kia là những trận sấm sét dông bão, tiếng sấm nổ vang chấn động cả thiên địa, khí tức tử vong bao phủ lấy mọi thứ nơi đây. 
Ai nấy đều hoảng loạn biến sắc. Sự việc xảy ra quá nhanh, căn bản không ai có thể biết được vì sao Thần Địa lại xảy ra kinh biến như thế này. Những cường giả Vô Thượng Thiên Cung tuy rằng đã có cảnh báo bọn họ, Thần Địa là một nơi cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng dù sao cũng là một chuyến lịch lãm ma luyện mà thôi, không cần phải đến mức hung hiểm không một tia sinh cơ nào thế này chứ. 
Tuyệt vọng… chỉ có thể chờ chết sao? 
Bỗng nhiên, dường như thiên địa nơi đây phát hiện ra có những kẻ lạ mặt, vốn không nên xuất hiện ở thế giới này mới phải. Từ trong chốn hư vô huyền ảo bắn ra những sợi dây vô hình nhỏ như sợi tơ, nhẹ nhàng nhập vào thân thể bọn họ. 
Chỉ thấy cơ thể bọn họ trở nên hư huyễn, cơ thể dần dần mờ ảo, tựa như đang tan biến khỏi thế giới này vậy. Có lẽ quá ảm ảnh bởi cái chết đang đến gần, người nào người nấy đều vận chuyển nguyên lực để ngăn cản quá trình tan biến này. 
Tác dụng không phải là không có, thế nhưng cũng phải tùy người nữa. Giống như đám Long Uyên, Long Kiếm… bọn chúng vừa có tu vi cao, lại thêm huyết mạnh hoang thú thượng cổ, thế nên có thể kháng cự rất mạnh mẽ. Vừa chống lại quá trình tan biến này, vừa tranh thủ kéo nhau tìm chỗ trú ẩn, tránh đụng phải những sợi tơ quái dị kia. Nhưng không bao lâu, thời gian chỉ kéo dài tầm một khắc, đám Long Uyên liền tan biến vào hư vô. Cơn gió thổi qua nơi bọn chúng vừa đứng, lạnh lẽo và tịch mịch, tựa như nơi này không hề có ai tồn tại vậy. 
So với bọn Long Uyên, Tàng Thiên Ca ở sâu trong Thần Địa cũng đang chống cự quyết liệt. Tuy cũng bị vài sợi tơ quái dị kia nhập vào người, nhưng quá trình tan biến của hắn lại chậm hơn rất nhiều. Chỉ là hắn không quá đặt trọng tâm với điều này, hắn cảm nhận đây không phải là sự hủy diệt, mà là quá trình trục xuất bọn chúng khỏi Thần Địa mới đúng. 
Thứ hắn quan tâm, đó chính là có một thứ gì đó đang triệu hoán hắn. Thứ đó đang ở sâu bên trong Thần Địa. 
- Là ai đang kêu gọi ta? 
Trong đầu Tàng Thiên Ca luôn xuất hiện câu hỏi này. Dường như hắn đã vượt qua cực hạn của sự mệt mỏi, hai chân không ngừng chạy nhanh về phía trước, lại nương tựa vào tầng tầng phong bạo từ đằng sau thổi tới, tốc độ của hắn ngày càng nhanh. 
Thế nhưng quá trình trục xuất khi càng đến gần trung tâm Thần Địa thì nó xuất hiện càng nhanh. Có điều Tàng Thiên Ca cực kỳ bướng bỉnh, hắn quyết tâm muốn xem thứ rốt cuộc là ai đang kêu gọi hắn, nếu như không biết đó là thứ gì, có lẽ nó sẽ trở thành tâm ma ám ảnh cả đời. 
Sự quyết tâm bền bỉ ấy, cuối cùng cũng có đền đáp. Tiếc một điều là, hắn chỉ nhìn thấy được bóng lưng của một kẻ sớm đã đứng ngay tại đó mà thôi. Bởi vì khoảng cách còn rất xa, mà quá trình trục xuất khỏi Thần Địa lại diễn ra rất nhanh. Trong khoảng khắc cuối cùng, thứ đọng lại trong mắt hắn là một cái bóng lưng, một hơi thở đầy quen thuộc. 
- Là hắn… Ninh Tiểu Tam, hắn vẫn chưa chết? Còn thứ đang triệu hoán ta… khốn kiếp!
Tàng Thiên Ca chỉ xác nhận được một điều, cái bóng lưng đứng giữa thiên địa tịch mịch trong cơn phong ba bão táp ấy, đó chính là Ninh Tiểu Tam. Hắn rất chắc chắn việc này. Về phần thứ gì đang triệu hoán kêu gọi hắn thì hắn không thể nhìn thấy, một cảm giác rất khó chịu. 
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Tang thương, cô độc, lạnh lẽo, tịch mịch… đủ thứ loại cảm xúc thoáng qua đầu óc hắn. Từng cơn gió lạnh thổi bay mái tóc trắng dài của hắn vào không trung, y phục bị thổi phồng lên, âm thanh *phần phật* hòa cùng với tiếng gió thổi ai oán kia. 
Hắn nhìn khung cảnh trước mặt, đó chính là tế đàn được làm bằng đá vốn được dựng bên trong Hoành Thiên Bí Cảnh. Vừa rồi, ánh sáng màu đỏ bay từ trong mi tâm của hắn, chính là Hoành Thiên Bí Cảnh. 
Có lẽ… nơi này năm xưa vốn đặt Hoành Thiên Bí Cảnh. Tế đàn tang thương hòa cùng với khung cảnh tang điền u buồn của nơi này. Trên tế đàn đá có mười khối đá nhô lên, xếp thành một hình tròn, trên mỗi khối đá được đặt một kiện Thập Phương Linh Bảo. Chỉ còn sót lại phiến đá cuối cùng, đó chính là nơi đặt Khấp Huyết. 
Ngọc Hoành trong tay Tinh Hồn cũng bay lơ lửng giữa không trung tế đàn. Chỉ thấy Ngọc Hoành rung động mãnh liệt, tựa như bên trong nó có một con hung thú đang muốn phá vỡ Ngọc Hoành đi ra bên ngoài vậy. Từ bên trong phát ra một loại âm thanh quái dị, nghe kinh tai nhức óc vô cùng. Chín kiện linh bảo kia đồng dạng cũng giống như Ngọc Hoành, phát ra quang mang đủ màu xông thẳng lên trời xanh, đồng thời phát ra tiếng kêu gọi, cùng với âm thanh của Ngọc Hoành tạo thành một khúc ca vang lên giữa thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.