Đại La Thiên Tôn

Chương 139: Nữ cường (Thượng)




Trận kế tiếp, Phùng Huy đấu với Long Phi Tuyết. 
Phùng Huy này thực lực rất mạnh, trời sinh thiên phú Thông Huyền Linh Thể, một khi sử dụng Thông Huyền Linh Thể thì liền có năng lực vượt cấp khiêu chiến. 
Thông Huyền Linh Thể này rất hiếm có, ngay tại Đại Thiên Thế Giới trong một ức người mới gặp được một. Còn về phần phát huy tiềm năng của Thông Huyền Linh Thể đến đâu thì còn phải xem kẻ sở hữu nó sử dụng như thế nào. 
Kết giới một lần nữa sáng rực lên, Phùng Huy và Long Phi Tuyết tiến vào cùng một lúc. 
Lại nói về Long Phi Tuyết. Trong số mười sáu người, chỉ có hai nữ nhân, cả hai thực lực đều siêu phàm, nhan sắc lại như tiên nữ giáng trần. Long Phi Tuyết vừa mới xuất hiện thì một lần nữa, bên ngoài đại đấu trường gào lên như muốn vỡ tung. Lần này không giống với lần mà Long Kiếm xuất hiện, khán giả đối với Long Kiếm nhìn giống như đang đuổi tà; còn với Long Phi Tuyết thì mới thực sự gọi là đón chờ. 
- Lão lục, thực lực Tiểu Tuyết thế nào ngươi cũng biết. Tiểu tử họ Phùng kia dù sử dụng Thông Huyền Linh Thể cũng không phải đối thủ của nàng.
Đứng trên một góc khán đài, Long Vân cười khổ một tiếng, vỗ vai khuyên nhủ Long Thiếu Hoàng. Bởi vì nhìn Long Thiếu Hoàng lúc này, ánh mắt đầy sát khí, thiếu điều muốn bắn ra cả tia lửa, uy hiếp nhìn xuống Phùng Huy dưới kia. Tựa hồ nếu như Phùng Huy làm Long Phi Tuyết bị hư một sợi tóc nào thì hắn lập tức sẽ xé xác Phùng Huy vậy. 
- Thế nên đừng có trưng cái bộ mặt dọa người đó nữa. Nhìn ngươi như vậy, tiểu tử kia dám đánh mới là lạ. 
Không chỉ Long Vân, mấy tên khác cũng tìm cách để cho Long Thiếu Hoàng bình tĩnh lại. Còn nhớ mấy trận trước đây của Long Phi Tuyết, trừ phi Long Thiếu Hoàng có trận đấu cùng thời gian với Long Phi Tuyết, hoặc là đối thủ của Long Phi Tuyết là nữ ra, còn lại, thằng nào mà dám động thủ với nàng là ngay sau đó ăn đấm ngay. 
Không chỉ xảy ra một lần, nó diễn ra đến tận hai lần. Cuối cùng, tên nam nhân nào trở thành đối thủ của Long Phi Tuyết đều lựa chọn bỏ cuộc. Và thế là Long Phi Tuyết cứ thế tiến vào vòng ba mươi hai người mạnh nhất, thậm chí là mười sáu người mạnh nhất một cách quá dễ dàng. 
- Ngươi có ngon động vào Tiểu Tuyết của lão tử thử đi, để xem lão tử có xé xác ngươi ra đem cho chó ăn không. 
- Lão tử nhớ kỹ mặt ngươi rồi đấy, trốn không thoát đâu. 
- ………
Long Thiếu Hoàng ánh mắt hình viên đạn trừng trừng nhìn Phùng Huy, như thể Phùng Huy có thù giết cha cướp vợ của hắn vậy. 
Phùng Huy tự nhiên cảm thấy có một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng, không khỏi rùng mình một cái. Hắn xoay đầu nhìn tứ tung, muốn biết rốt cuộc ai mà thù hằn với mình như vậy. 
- Này, ngươi sao vậy?
Giọng nói nhẹ nhàng như thanh âm của tự nhiên truyền đến, ngay lập tức khiến cho Phùng Huy đá văng cái suy nghĩ tìm người đang “thù hằn” với mình. Vừa chạm mặt, Phùng Huy đứng sững tại chỗ. 
Mỹ nhân trong thiên hạ, hắn đã gặp rất nhiều. Nhưng vừa mới nhìn thấy Long Phi Tuyết, Phùng Huy mới biết rằng thế nào mọi được gọi là mỹ nhân. Còn những nữ tử mà hắn gặp qua trước đây, ngay cả một góc cũng không bằng tiểu tiên nữ này. 
- Tại… tại hạ Phùng Huy, xin chào Long Phi Tuyết cô nương. 
Phùng Huy bừng tỉnh trở lại, lập tức thể hiện phong thái của mình. Gặp gỡ mỹ nhân, bất kỳ gã nam tử nào cũng sẽ như vậy, dĩ nhiên Phùng Huy cũng là một trong số đó. Nhưng Phùng Huy lại quên mất đi một chuyện, đó là bất kỳ “thằng nào” đụng vào Long Phi Tuyết là đã đắc tội với Long Thiếu Hoàng. 
- Hắn dám công khai “cua” Tiểu Tuyết kìa. Đừng cản ta!
Long Thiếu Hoàng trên trán nổi đầy gân, mặt mày đỏ như lửa, răng nghiến chặt lại, trông như một tên hung thần vậy. 
- Cản… cản con hổ này lại. 
- Hắn chỉ chào hỏi Tiểu Tuyết thôi mà, đừng căng thẳng vậy chứ. 
- Đè lão lục xuống, đừng để lão lục thoát ra. 
- Chết tiệt, lần sau Tiểu Tuyết ra trận chắc phải cho con hổ ngốc này uống thuốc ngủ hoặc thuốc xổ quá. 
- ………
Trở lại đại đấu trường bên dưới, một lần nữa, cảm giác rùng mình lại xuất hiện. So với lần trước, lần này còn muốn dữ dội hơn. Mồ hôi lạnh trên trán túa ra, Phùng Huy vội lau đi, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vô hình chung mình đã đắc tội với vị cao nhân nào đó rồi. Mà vị cao nhân này có lẽ quan hệ rất mật thiết với Long Phi Tuyết. Có lẽ không để ý nhiều nên Phùng Huy không biết được vị cao nhân đứng đằng sau Long Phi Tuyết là ai. 
Đối phương chào hỏi lịch sự, Long Phi Tuyết dĩ nhiên cũng đáp lễ:
- Chào Phùng Huy công tử. Chúng ta bắt đầu được chứ?
- Đương… đương nhiên là được. Tại hạ sẽ nhường cô nương ba chiêu, cô nương không cần phải khách khí. 
- Vậy ta sẽ không nương tay. Cẩn thận đấy!
- ………
- KHÔNG!!! Tiểu Tuyết, cô ấy bỏ đệ rồi. 
Long Thiếu Hoàng vò đầu bức tóc rống lên một tiếng bi thương. Nói xong thì ủ rũ ngồi ở một góc, ngón tay viết bậy bạ lên đất, trông thảm hại vô cùng. 
- Cái thằng này? Tiểu Tuyết chỉ đáp lễ lại thôi mà. 
- Đệ tử hắn ngốc, không ngờ còn mắc thêm cái bệnh hoang tưởng lung tung nữa. 
- Tốt nhất đừng lại gần hắn, kẻo lại bị lây. 
- Mặc xác hắn đi. 
- ………
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Phùng Huy có lẽ bản tính nam tử nổi lên nên mới ngỏ ý nhường Long Phi Tuyết ba chiêu. Nhưng hắn không hề ngờ được rằng, thực lực của Long Phi Tuyết hoàn toàn trái ngược với vóc dáng nhỏ bé yêu kiều của nàng. 
Nàng nhún một bước nhẹ nhàng, trông chậm rãi, nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh. Người khác chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh, còn chân thân thì không cách nào phát hiện được. 
- Toái Tinh Chỉ. 
Áp sát tới gần, Long Phi Tuyết liền bắn ra một chỉ. Phùng Huy giật bắn mình, nếu không phải nhờ trải qua sinh tử ma luyện, có lẽ đã bị một chỉ cực nhanh kia làm thủng một lỗ tròn giữa trán rồi. Dù đã né, thế nhưng một chỉ kia vẫn làm đứt mấy sợi tóc của hắn. Cảm giác như lưỡi hái tử thần vừa mới bay xẹt qua. Thiết nghĩ lại cái quân tử của mình đang hại chết mình rồi. 
Nhưng mà trước bao nhiêu người hắn đã thẳng thừng nói rằng sẽ nhường nàng ba chiêu. Giờ nếu như nuốt lời, sau này làm sao mà ngẩn mặt nhìn người khác được. Phùng Huy đành phải cắn răng chịu đựng mà thôi. Trong lòng tự nhủ, tuyệt đối sau này không dại gái nữa!
- Phong Quyển Tàn Vân. 
Đôi chân thon thả của Long Phi Tuyết quét một đường, một trận cuồng phong nổi lên, mấy luồng gió xoáy cuồn cuộn dữ dội tiến đến. Phùng Huy lại một lần nữa chật vật tránh né, chỉ thấy y phục của hắn đã bị cát nát, trên thân thể cũng để lộ vài vết thương nhỏ do bị phong nhận chém đứt. 
- Lưu Tinh Chưởng.
Chiêu thứ ba, Long Phi Tuyết xuất ra một chưởng cực mạnh, chỉ thấy từ đôi bàn tay như tạo ra một khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống. Tuy không có khí thế được như lưu tinh vẫn thạch thật sự, nhưng uy lực lại không hề yếu ớt chút nào. 
Phùng Huy trực giác cho biết, chưởng kia nếu không đỡ, hắn nhất định sẽ bại trận. Nhớ lại mục đích mình tham gia Phong Thần Chiến là gì, Phùng Huy đành phải mặt dày lơ đi cái hứa hẹn trước vạn người của mình. Kiếm sau lưng rút ra, ánh sáng màu lục chiếu sáng cả một vùng. 
- Lạc Diệp Phong Hồi.
Kiếm trong tay Phùng Huy tạo thành một vòng xoáy, nhìn giống như có vô số lá cây tạo thành vậy. Lá cây tạo thành một tấm màng lớn, chưởng chương vao vào giống như chạm vào mạng nhện vậy, không cách nào đi tiếp được. 
Vốn dĩ chiêu này dùng để bất ngờ phản kích lại đối phương. Phùng Huy theo bản năng định làm như vậy, chỉ là hắn chợt phát hiện ra, uy lực của chưởng cương rất mạnh khiến hắn không thể nào phản hồi lại chiêu thức của đối phương được. 
Ầm một tiếng nổ vang, chỉ thấy lá cây bay đầy trời, nhẹ nhàng rơi xuống đại đấu trường. Phùng Huy bị đẩy lùi lại, so với Long Phi Tuyết thì hơn tới hơn hai mét. Phùng Huy kinh ngạc. Theo như hắn biết, nữ nhân thực lực mạnh như vậy chỉ có mỗi Vô Trần thiên vương Ngọc Vô Trần mà thôi. Nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm một nữ cường nữa, mà thực lực so với Ngọc Vô trần một chín một mười. Lần này đụng phải thứ dữ rồi. Phùng Huy nuốt một ngụm nước bọt, như đang uống một viên thuốc chống sợ hãi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.