Đại La Thiên Tôn

Chương 117: Phong Thần Chiến (Hạ)




Tập trung nhiều chiến thuyền vào cùng một thời điểm như thế này thì chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất là Phong Thần Chiến mở ra, là đại hội so tài lớn nhất Huyền Thiên Giới; còn nguyên nhân thứ hai là Ma tộc phá vỡ kết giới để xâm chiếm đất đai của nhân loại. 
Dĩ nhiên là này chính là Phong Thần Chiến sắp bắt đầu, thế nên cao thủ khắp nơi hội tụ lại. 
Từ các siêu cấp tông môn cho đến tán tu đều có vô số cao thủ, ghi tên mình trên Thiên Vương Bảng và Phong Thần Bảng chính là niềm vinh dự mà bất kỳ ai cũng mong muốn cả. 
Trên chiến thuyền có vẽ biểu tượng hình mặt trăng, chính là thế lực Ảnh Nguyệt sơn trang. Tại đầu tàu có mười bóng thiếu niên trẻ tuổi hớn hở nhìn xung quanh. Đám nhốn nháo này, không phải đám đệ tử Tinh Hồn thì còn ai vào đây. 
- Đẹp thật, lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh đẹp đến như vậy. 
Long Phi Tuyết ánh mắt tròn xoe long lanh đảo nhìn khắp nơi, đã nhìn mấy canh giờ rồi mà vẫn không hề cảm thấy chán. 
- Có gì mà đẹp chứ? Không phải đám mây thì là chiến thuyền của những thế lực khác, nhìn riết rồi thấy chán òm. 
Đứng bên cạnh Long Phi Tuyết chính là lão lục Long Thiếu Hoàng. Hắn được lệnh phải bảo vệ cho Long Phi Tuyết, dĩ nhiên phải luôn túc trực bên cạnh nàng. Mà cho dù Tinh Hồn không nói đi nữa thì Long Phi Tuyết cũng sẽ làm bù lu bù loa lên, đòi cho bằng được Long Thiếu Hoàng. 
Long Phi Tuyết bắt hắn đi xem chỗ này rồi lại bắt nhìn chỗ kia, cứ xem khuôn mặt chán nản của hắn thì biết đã bị Long Phi Tuyết hành như thế nào. Cầu cứu đám huynh đệ kia thì tên nào tên nấy ngoảnh mặt làm ngơ, trên đời này đúng là chẳng gì khổ hơn đám huynh đệ khốn nạn. 
- Sao lại chán chứ? Huynh nhìn xem, đám mây kia nhìn rất giống một chú mèo con, giống hệt như huynh vậy. 
- Kia nữa kìa, con tiểu điêu đậu trên vai vị huynh đệ kia trông rất dễ thương. 
- Nhìn kìa nhìn kìa…
- ………
Càng nói, Long Thiếu Hoàng trở nên ngoắc ngoải, giống như một con cá đang nằm trên thớt vậy, đúng là số khổ. 
- Lão lục số đen thật, lúc nào cũng bị Tiểu Tuyết xoay vòng vòng. 
Đứng cách đó không xa, Long Chiến trên miệng ngặm một chiếc lá ở mép, vừa lắc đầu, vừa đáng thương nhìn Long Thiếu Hoàng. 
- Ai bảo hắn đần làm chi. Suốt ngày bị Tiểu Tuyết an hiếp mà không dám phản khác. Tiểu Tuyết thuận thế làm tới là phải rồi. 
Ngay bên cạnh Long Chiến, Long Vân vừa cầm chén rượu vừa nói, nói xong lại nhấp môi một cái, nhìn bộ dạng rất thống khoái. 
- Ít ra hắn đần mà còn có gái theo, còn chúng ta thì… 
- Cũng tại lão đại cả thôi. Suốt ngày bắt ép chúng ta luyện tập với hắn, chả có thời gian đi tán gái. Đúng là tức chết. 
- Ê, ta thấy xung quanh có rất nhiều mỹ nữ, thể loại thế nào cũng đủ cả. Hay là chúng ta gạ kèo lão đại, biết đâu khi trúng tiếng sét tình ái thì lão ta lại thay đổi tính nết thì sao?
- Ý kiến này hay, nói là làm thôi. Lão thập, gọi lão đại tới đây giúp nào. 
Long Vô Mệnh quay qua, nhìn Long Hạo Kỳ ra lệnh. 
Chỉ thấy Long Hạo Kỳ chỉ ngón tay phía đối diện, ánh mắt cá chết lạnh nhạt nói:
- Lão đại bận bàn luận với lão tứ rồi, làm gì có thời gian đi qua đây chứ?
Cả đám nhìn sang, quả nhiên là Long Uyên và Long Ngọc Huyền đan bàn luận gì đó với nhau, lâu lâu lại nở nụ cười, nhìn phong thái đang rất thoải mái. 
- Ta để ý, mỗi lần lão đại nói chuyện với lão tứ thì cực kỳ nhẹ nhàng nha, không giống bình thường chút nào. 
- Mỗi lần gặp chúng ta thì chửi mắng thậm tệ, sau đó đem ra làm bao cát để luyện tập. Còn khi gặp lão tứ thì đối xử rất nhẹ nhàng. 
- Khác biệt, đúng là quá khác biệt. 
- Này này, có khi nào lão đại và lão tứ…
Long Vô Mệnh vừa nói, hai bàn tay vừa chạm vào nhau nhẹ nhàng, khuôn mặt thì vô cùng âm hiểm, miệng nở nụ cười gian manh. 
- Nghi lắm nha. Không được rồi không được rồi, phải báo lại với sư tôn, không thể để chuyện này xảy ra được. 
- Uầy, đừng có nhiều chuyện. Đem tin tức này đi bán cũng kiếm được khối tiền đấy, lúc đó muốn nhậu món gì cũng có cả. 
- ………
- Nghi cái gì? Nhậu cái gì? Mấy tên các ngươi lại muốn giở trò gì đây!
Đương lúc ngồi tụm lại bàn chuyện “thiên hạ đại sự” thì một giọng nói uy nghiêm, to như tiếng sấm nổ vang lên bên tai. Sáu tên bọn chúng giật mình, ngẩn đầu nhìn lên thì thấy Long Uyên và Long Ngọc Huyền đã đứng ngay bên cạnh. 
- Phen này chết chắc rồi. 
- Lão đại sẽ lột da chúng ta ra mất. 
- Con khỉ khô chết tiệt, cái mồm ăn mắm ăn muối, lần nào hắn cũng bày trò làm liên lụy chúng ta cả. 
- ………
Ai nấy đều than khổ, lo lắng cho số phận của mình. Chỉ có mỗi một mình Long Vô Mệnh là nhanh nhẹn, phát hiện biểu cảm của Long Uyên dường như không biết chuyện gì xảy ra, hắn liền nói:
- Lão đại này, lúc nào cũng nghĩ xấu. Ta và mấy tên này nhìn thấy bên kia có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, đang bàn luận xem ai mới là xuất chúng nhất. Người nào thua sẽ khao một chầu nhậu. Đơn giản là vậy thôi. 
- Lão thất nói phải. 
- Cô gái kia đẹp nhất, khí chất nhẹ nhàng tinh tế, tuyệt đối là thứ nhất. 
- Nữ nhân kia mới phải…
- ………
Lập tức nói lãng sang chuyện khác, cũng may có Long Vô Mệnh nhanh trí, không thì phen này chết chắc. 
- Một đám rỗi việc. Lần này có rất nhiều cao thủ, lo mà quan sát tìm hiểu đối thủ đi, ở đó mà ngắm gái. 
- Lo xa quá, thư giãn chút đi lão đại ơi. 
- Cứ ở đó mà chủ quan đi, làm không xong là chết với lão nhân gia đấy.
- Biết rồi mà, nói mãi. 
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Vô Thượng Thiên Cung – Mộng Long Cung. 
Ngồi xếp bằng tại chính giữa thánh địa, xung quanh là chín đầu long ảnh không ngừng thổ nạp linh khí thiên địa, chuyển thành một cỗ năng lượng tinh thuần rồi luyện hóa. Thực lực của Tàng Thiên Ca đã mạnh lên, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đột phá Chí Tôn Thần rồi. 
Cuộc chiến ở bên ngoài Tiềm Long Bí Cảnh, suýt chút nữa Tàng Thiên Ca đã chết, cũng may kịp thời đưa đến Thanh Diệp Chi Tuyền, nếu không e rằng khó mà toàn mạng. Sau khi tỉnh lại, thực lực của Tàng Thiên Ca lại mạnh hơn một bậc. Ở tuổi của hắn mà thực lực thế này thì rất hiếm người. 
- Thế nào rồi?
Một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai. Đồng thời một thân ảnh cao lớn xuất hiện. Người ngày một thân bạch bào, nhìn khuôn mặt hồng hào trẻ tuổi, thế nhưng đôi mắt lại thâm sâu khó lường, chính là loại người đã trải qua vô số kinh biến nhân gian. Người này chính là sư tôn của Tàng Thiên Ca, thiên hạ đệ nhất nhân Kiếm Thánh. 
- Vết thương đã hoàn toàn khôi phục. Chỉ là… trong lòng đệ tử không thể nào bình tâm nổi. 
- Ồ, từ khi gặp ngươi đến bây giờ, rất ít khi ngươi mất ổn định. Nói vi sư nghe thử, có chuyện gì khiến ngươi lo lắng?
Kiếm Thánh nhẹ nhàng hỏi. 
- Trước đây đệ tử có quen một người, kẻ này y thuật tinh thông, so với Dược Tiên tiền bối mà sư tôn luôn kể không hề thua kém. Ngoại trừ y thuật tuyệt đỉnh, tư duy của hắn cũng cực kỳ lanh lẹ, tuyệt chiêu Long Hình chính là do hắn nghĩ ra, nó hoàn hảo đến nỗi không hề để lại bất kỳ di chứng nào trên người đệ tử cả, thậm chí còn khiến tu vi của đệ tử đột phá nhanh hơn. 
- Y thuật tinh thông trên đời này không thiếu, thế nhưng kẻ này còn trẻ mà giỏi đến như vậy thì không phải người bình thường. Lại nói, sáng tạo võ học là một quá trình vô cùng gian nan, phải trải qua vô số thử nghiệm, suy đi tính lại, có thể mất hàng chục, hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn năm mới thành công. Những người này đều là bậc trí giả cả. Kẻ mà ngươi kể rốt cuộc là thần thánh phương nào mà tuyệt đỉnh như vậy?
Nghe Tàng Thiên Ca kể, tính tình trầm ổn như Kiếm Thánh cũng phải giật mình kinh ngạc. Y thuật thì có lẽ hắn không biết nhiều, nhưng luận về võ học thì hắn không kém bất kỳ một ai. Nhưng dù là vậy, Kiếm Thánh cũng chưa hề sáng tạo ra bất kỳ một môn công phu nào. Không phải là y không tạo ra, mà là những thứ mà y sáng tạo đều không thể áp dụng vào thực tế được. Sáng tạo võ học là chuyện không ai cũng có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.