Đại La Thiên Tôn

Chương 101: Huyết nhiễm linh hồn (Trung)




- Tiểu cô nương, đừng đi theo bản công tử được không vậy. Bản công tử tuy rằng rất đẹp trai, thế nhưng lại rất nghèo, còn sợ chết nữa, không phù hợp với hình tượng đại anh hùng của công nương đâu. 
Sau khi rời khỏi Thiên Long thánh điện, Tàng Thiên Ca liền đưa đám Quân Mạc Tà đến chỗ nghỉ ngơi đã bố trí từ trước. Nơi này gần với điện phủ của hắn, rất an tĩnh, thích hợp để trị thương cho Ngọc Vô Trần. Chỉ là, lần này không chỉ có đám huynh đệ bọn họ mà còn mọc ra thêm một chiếc đuôi nữa, chính là Tàng Tử Đan. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa chịu từ bỏ suy nghĩ Ninh Tiểu Tam chính là Dạ Quân. 
Suy nghĩ của nàng không sai, nhưng mà Ninh Tiểu Tam há có thể chịu thừa nhận được, cố gắng chối bay chối biến, tìm mọi cách cắt đi cái đuôi này. Thế nhưng nàng quá cố chấp, dù làm cách nào nàng cũng không chịu rời đi, cuối cùng thì lại đi cùng với đám bọn họ đến điện phủ của Tàng Thiên Ca. 
- Không, nhất định huynh chính là Dạ Quân. Dù có hóa thành tro, muội cũng nhận ra huynh. 
- Hay vậy. Chỉ cần nhìn là nhận ra được sao?
- Đương nhiên!
Ninh Tiểu Tam làm bộ kinh ngạc, rồi bỗng chỉ ngón tay về phía bên tay trái, chính là vườn thượng uyển trong điện phủ, hắn nói:
- Thế cô nương nhìn thử xem, đống uế vật kia là của ai vậy?
Mọi người không rõ Ninh Tiểu Tam nói gì, liền nhìn về phía hắn đang chỉ tay. Thấy nơi đó có một đống uế vật màu vàng nâu phát ra ánh kim quang lấp lánh, xung quanh là đám rùi nhặn đang bay, cơ hồ đang thưởng thức nó. 
- Thế nào, trả lời được không?
Ninh Tiểu Tam tiếp tục hỏi. Chỉ thấy Tàng Tử Đan khuôn mặt đỏ bừng lên, trừng mắt liếc Ninh Tiểu Tam một cái, sau đó lắc đầu, xấu hổ nói:
- Làm… làm sao muội biết được!
- Không phải vừa nãy nói nhìn một cái là biết ngay à?
- Cái này khác. 
- Khác cái gì mà khác. Tiểu cô nương, đọc ngôn tình cho lắm vào rồi tưởng tượng lung tung. Nhớ sau này đừng có đi theo bản công tử nữa nha, không mắc công lại có một đám người kéo đến đòi làm thịt ta, ta không muốn chết sớm đâu. Thôi, đi trước nhé!
Không đợi Tàng Tử Đan kịp phản ứng, Ninh Tiểu Tam liền cấp tốc bỏ chạy thật nhanh, đến khi Tàng Tử Đan kịp nhận ra thì đã không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. Nàng giận dỗi đến mức ứa cả nước mắt, thất thanh hét lớn một tiếng:
- Đồ đáng ghét!
Tiếng hét chói tai vô cùng, đám Tàng Thiên Ca đứng gần đó hứng trọn toàn bộ, lập tức theo bản năng bịt tai lại, trong lòng thầm mắng Ninh Tiểu Tam dám bỏ trốn trước. 
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Bỏ trốn đến một góc vắng người, thần thức tản ra để kiểm tra, quả nhiên nơi đây không có người nào qua lại, sau đó hắn mới dám cởi bỏ mặt nạ của mình xuống. Chỉ thấy đằng sau lớp mặt nạ, hai mắt bỗng nhiên chảy xuống hai dòng huyết lệ, nhìn sắc mặt của hắn vô cùng nhợt nhạt, hô hấp không đều, dường như vừa rồi hắn đã chịu đau để đóng kịch. 
Dùng tay lau đi huyết lệ, chỉ cảm thấy đôi mắt hơi nhòa đi trong giây lát, giọng thì thào tự nói:
- Vẫn không thể tùy tiện sử dụng Thiên Ma Nhãn - Nguyệt Thuật được, không khéo sau này mù mắt thật chứ chẳng đùa. Nếu như có thể chiếm được Bạch Tiên Đồng thì tốt quá. 
Trước đây đôi mắt của hắn bị phá hủy, nếu không nhờ vô tình hợp nhất với Thiên Ma Nhãn thì có lẽ bây giờ hắn đã trở thành một kẻ mù thực sự. Nhìn thấy được ánh sáng, nhưng mà di chứng thì vẫn còn đó, thế nên mỗi lần vận dụng thần thông Thiên Ma Nhãn Thuật khiến cho đôi mắt của hắn bị tổn thương, thị lực bị giảm xuống. Nếu không phải lần này quá cấp bách thì hắn đã không vận dụng Thiên Ma Nhãn – Nguyệt Thuật đến nỗi phải bị phản phệ như thế này rồi. 
Cũng may khi lịch lãm thượng cổ mộ phủ, hắn thu được Địa Chi Bản Nguyên, hợp nhất Ngũ Hành Bản Nguyên, tu vi đột phá nên mới tăng sức chống chịu, nếu không chỉ sợ vừa rồi hắn đã bị lộ rồi. 
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Bóng tối u ám bao phủ thiên địa, giữa đế đô xa nhưng lại không có lấy một bóng dáng của người nào, không khí lạnh lẽo tang thương đến phát lạnh. Từ trong đêm tối, một bóng người hiện ra. Kẻ này khoác lên người tử kim long bào, lưng quấn long đái, chân xuyên long ngoa, không cần đoán cũng biết hắn là người hoàng tộc. Chỉ là trên người hắn xuất hiện một cỗ huyết khí đáng sợ khiến cho người ta không dám đến gần, một loại sát khí quỷ quái như phát ra từ chốt cửu u địa ngục. 
Hắn chậm rãi bước đi vào trong đại điện lộng lẫy khổng lồ trước mặt, mái tóc đỏ như màu máu tươi không ngừng lay động, gương mặt tuấn tú nhưng lại lạnh băng. Hắn giờ đây đã không còn là thái tử khiến người ta ngưỡng mộ như trước đây nữa, mà hắn khiến cho người ta run rẩy sợ hãi. 
Bên trong đại điện, so với bên ngoài thì nơi đây tràn ngập ánh sáng, chẳng khác gì ban ngày cả. Bảo tọa trên cao có hai bóng người, thân thể bao trùm trong kim quang, phá ra một cỗ uy khí kinh người, đích thị chính là cường giả Thượng Thần cảnh. Hai đại nhân vật này, một người là đế quân Thiên Phong đế quốc, người còn lại dĩ nhiên chính là đế hậu. 
Nhìn thấy Trịnh Thần Không bước vào, gương mặt uy nghiêm của Lôi Thần đế quân lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì y nhận ra được tu vi của Trịnh Thần Không đã đột phá. Có nhi tử thiên tài như vậy, người làm cha làm sao mà không vui mừng. 
- Không nhi, chẳng lẽ lại đột phá rồi? 
Trịnh Thần Không mỉm cười, gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ta vừa đột phá cách đây không lâu. Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người có thể đoán ra được tu vi của ta không?
Diệu Âm đế hậu nhìn hắn đầy yêu thương và tự hào, trả lời:
- Ta không thể nhìn thấu được tu vi của tiểu hài tử này nữa rồi. Hoàng thượng, người nhìn có nhìn ra được không?
- Ngay cả bản đế còn không đoán được, ha ha ha, Không nhi đúng là niềm tự hào của bản đế, vị trí đệ nhất Phong Thần Chiến nhất định sẽ thuộc về Thiên Phong đế quốc chúng ta. 
Bỗng nhiên ánh mắt của Lôi Thần đế quân biến đổi, nói tiếp:
- Mấy năm nay, vị trí đệ nhất trong bát đại thế lực đã bị Thiên Long thần điện chiếm mất, thật đúng là nỗi ô nhục của Thiên Phong đế quốc. Thần nhi, phụ hoàng hy vọng ngươi thể hiện thật tốt tại Phong Thần Chiến năm năm tới, quét ngang các thiên tài khác để trở thành quán quân, để cho thiên hạ biết, trong bát đại thế lực, ai mới là kẻ đứng đầu. 
- Điều này phụ hoàng không cần phải lo lắng, vị trí quán quân Phong Thần Chiến ta nhất định sẽ lấy được. Chỉ cần…
Đang nói, đột nhiên thanh âm Trịnh Thần Không dừng lại giữa chừng, làm ra điệu bộ thần bí khiến cho người ta vô cùng hiếu kỳ. Lôi Thần đế quân lập tức hỏi:
- Cần điều kiện gì cứ nói, dù khó khăn thế nào phụ hoàng vẫn sẽ đáp ứng ngươi. 
- Nói điều kiện thì hơi quá rồi, nhi tử chỉ cần phụ hoàng giúp ta một chuyện mà thôi!
- Là chuyện gì?
Hai hàng chân mày như hai ngọn núi của Lôi Thần đế quân bỗng nhíu lại, chẳng hiểu sao trong lòng lại xuất hiện một loại dự cảm bất lành, cái dự cảm mà đã từ rất lâu rồi vẫn chưa xuất hiện trở lại. 
- Phụ hoàng, người hãy giao tính mạng của người cho ta. Đúng rồi, cả mẫu hậu nữa, tính mạng của người cũng giao nốt cho ta đi, như vậy sẽ giúp ta đột phá bình cảnh Chí Tôn Thần sơ kỳ rồi. Khi đó, quán quân Phong Thần Chiến sẽ về tay ta một cách dễ dàng thôi. Ha ha ha…
Nụ cười lạnh lẽo của Trịnh Thần Không vang lên giữa đại điện chỉ có ba người, một cỗ khí tức lạnh lẽo như gió lạnh từ địa ngục thổi lên. Chỉ thấy Lôi Thần đế quân và Diệu Âm đế hậu giật mình, ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào Trịnh Thần Không. Nhất thời hai người không hiểu rõ ý tứ của hắn là gì, hoặc là bọn họ đang cho mình đang nghe nhầm, là Trịnh Thần Không đang nói đùa. Diệu Âm đế hậu là người lên tiếng trước. 
- Giao tính mạng? Không nhi, ngươi đang nói gì vậy, mẫu hậu không hiểu cho lắm. 
- Không hiểu sao? Vậy để ta giải thích một lần nữa cho rõ. Ta đã đột phá Chí Tôn Thần rồi, thế nhưng tu vi không ổn định, cần có máu người huyết tế thì ta mới ổn định được tu vi. Máu của người bình thường không có ích gì, chỉ có máu của cường giả tu vi Đấu Thần kỳ trở lên mới giúp ta được. 
Hắn cười lạnh giải thích, có thể thấy trong đôi mắt của hắn hiện lên một sự ham muốn khi nhìn vào cha mẹ của mình, thanh âm lãnh huyết ma mị tiếp tục vang lên:
- Chẳng phải các người nói sẽ giúp ta sao? Mau tới đây để ta hấp thu tinh huyết của các ngươi, sẽ không đau đâu!
- Ngươi… ngươi điên rồi! 
Lôi Thần đế quân đông cứng cả người lại, không thể tin được đây là câu nói của đứa con mà mình yêu thương nhất. Ngón tay run run chỉ thẳng vào người hắn, thốt lên. 
- Phụ hoàng, ngươi làm hoàng đế đã lâu, đã đến lúc phải nhường lại ngôi vị này cho ta rồi. Ha ha ha…
Giọng cười hoang dại đến đáng sợ, sát khí trên người hắn bộc phát một mạnh mẽ. Khí tức cường giả Chí Tôn Thần xuất hiện, sau lưng huyết khí hóa thành cụ tượng thần thông – Huyết Ma.
- Cụ tượng thần thông? Ngươi… ngươi thực sự đã đột phá Chí Tôn Thần rồi. 
- Phụ hoàng, đừng nói nhảm nữa, mau giao mạng cho ta. Đừng nhúc nhích, nếu không sẽ đau lắm đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.