Đại La Thiên Tôn

Chương 1: Đối chiến Thượng Thần (Thượng)




Quyển 4: Nộ phạm thiên điều
Mệnh lệnh đến từ Vô thượng thiên cung chính là mệnh lệnh tối cao nhất, cho dù là Đế quân của một đế quốc hay là Điện chủ của thần điện cũng phải cung kính làm theo. Mặc Tử Hiên dứt lời, người bên dưới lập tức nhận lệnh:
- Lĩnh lệnh thiên cung!
Sau đó, trưởng lão các phái lần lượt dẫn đệ tử của mình rời đi. Trịnh Sỹ Tiêu tuy rằng tức giận, thế nhưng người của Vô thượng thiên cung ở đây, hắn không dám làm trái lệnh. Bỗng nhìn thấy Long tộc đệ tử và mười yêu vương cũng đang chuẩn bị rời khỏi, Trịnh Sỹ Tiêu hừ lạnh một tiếng, hướng năm người Mặc Tử Hiên, chấp tay cung kính nói:
- Các vị, lão phu nghi ngờ những kẻ kia có liên quan đến sự mất tích của Thái tử Trịnh Thần Không, hy vọng các vị có thể chấp nhận để lão phu bắt chúng về tra khảo, sau này còn bẩm báo với Đế quân Thiên Phong.
Âm thanh của Trịnh Sĩ Tiêu không nhỏ không lớn, đủ để tất cả những người ở đây có thể nghe thấy. Hành động này của lão ta chính là giận cá chém thớt. Thực lực của Trịnh Thần Không mạnh mẽ như thế nào, ở đây người nào cũng có thể nhận thức được. Cho dù là Long tộc đệ tử cùng với mười yêu vương kia hợp sức lại cũng không thể gây khó dễ được cho Trịnh Thần Không.
Mặc Tử Hiên ánh mắt hờ hững, liếc nhìn Long tộc đệ tử và mười yêu vương. Tuy rằng chỉ là một cái liếc nhìn, nhưng lập tức khiến cho bọn họ chấn kinh, không dám cử động. Sau vài giây, Mặc Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, lãnh đạm thốt ra hai chữ:
- Tùy ngươi.
- Đa tạ các vị.
Hiềm khích giữa Nhân tộc và Yêu tộc tồn tại đã vạn năm nay, chưa bao giờ ngui ngoai. Nhân tộc căm ghét yêu tộc, và yêu tộc cũng như vậy. Thế nên đối với yêu cầu của Trịnh Sỹ Tiêu, Mặc Tử Hiên không chút suy nghĩ mà đồng ý cho lão muốn làm gì thì làm.
Long tộc đệ tử và mười yêu vương không khỏi kinh hãi. Long tộc đệ tử Ngao Lữ ánh mắt phẫn nộ, lập tức đáp trả:
- Chúng ta chưa từng gặp Trịnh Thần Không, hơn nữa cũng không phải là đối thủ của hắn, làm sao có thể liên quan đến hắn được. Các ngươi chính là hiếp người quá đáng.
Mặc Tử Hiên lông mày nhíu lại, hừ lạnh một cái. Chỉ thấy Ngao Lữ hét thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, dường như sắp mất đi tính mạng. Đây chính là sự cách biệt về thực lực, chỉ một cái nhíu mày cũng đủ để giết người. Chỉ thấy Mặc Tử Hiên chấp tay sau lưng, thanh âm nhàn nhạt từ thiên không giáng xuống:
- Hiếp người quá đáng? Bổn tọa như vậy thì sao? Long tộc các ngươi tự ý tiến vào trung thổ đã là vi phạm hiệp ước giữa hai bên rồi. Bổn tọa không giết các ngươi đã là tốt lắm rồi, lại còn dám lên tiếng phản khác. Đúng là không biết sống chết.
Người ở đây ai cũng nhìn thấy được hành động hiếp người quá đáng ở Mặc Tử Hiên, nhưng căn bản không một ai dám lên tiếng cả. Thứ nhất, Mặc Tử Hiên chính là sứ giả Vô thượng thiên cung, thế lực mà không ai dám đắc tội cả. Thứ hai, Mặc Tử Hiên tu vi thâm hậu, ở đây chẳng ai có thể làm đối thủ của hắn cả. Và thứ ba chính là hiềm khích giữa Nhân tộc và Yêu tộc, cho dù là bọn họ sai đi nữa thì vẫn phải đứng về phía tộc nhân của mình.
Long tộc đệ tử và mười yêu vương ánh mắt phẫn hận, nhưng dù căm phẫn đi nữa cũng chẳng thể làm được gì cả. Bởi vì, thực lực hai bên quá chênh lệch. Người ta một cái phất tay cũng đủ lấy đi tính mạng của bọn họ.
Trịnh Sỹ Tiêu cười lớn, dường như rất là hả hê. Lão ra lệnh cho đám thuộc hạ:
- Các ngươi tiếng lên bắt hết bọn chúng. Kẻ nào phản kháng, giết không tha.
Năm mươi người Thiên Phong quốc lập tức nhận lệnh, mở ra tử sắc chân nguyên vũ, xích sắc chân nguyên vũ bay về phía Long tộc đệ tử và đám yêu vương. Tu vi bọn họ đều là Thần vương cảnh và Thần đế cảnh, chênh lệch thực lực quá nhiều. Hơn nữa, dường như vừa nãy, Mặc Tử Hiên đã hạ cấm chế trên người Long tộc đệ tử và đám yêu vương, khiến cho bọn họ không thể cử động được.
Chỉ thấy tên nào tên nấy khuôn mặt độc ác, cười gian manh nói:
- Tốt nhất là đừng có phản kháng, nếu không sẽ chết rất thảm đấy.
- Hắc hắc, trên người Long tộc đệ tử toàn là bảo bối, hy vọng có thể kiếm chát được chút ít.
- Để xem đám hỗn đãn các ngươi chống cự được đến đâu. Hắc hắc…
- ………
Nhưng khi bọn chúng đến gần, chẳng biết từ đâu, một luồng khí áp kinh khủng xuất hiện. Một ngọn hỏa diễm bùng lên, bao phủ trong phạm vi trăm trượng, bao bọc đám Long tộc đệ tử và đám yêu vương bên trong. Còn năm mươi võ giả Thiên Phong quốc, bị hỏa diễm thiêu đốt, chẳng biết là do bất ngờ hay là thực lực của người triệu ra hỏa diễm chênh lệch, bọn chúng chỉ biết hét thảm, vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng ngã xuống mặt rất, hóa thành tro bụi. Ngay cả linh hồn cũng bị hỏa diễm tiêu hủy.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả đám người Vô thượng thiên cung cũng không kịp phản ứng. Chỉ nghe từ trong ngọn lửa, một giọng nói âm trầm như vô cùng sắc bén từ từ vang lên:
- Thân là người của Thiên cung mà hành sự như vậy, thật khiến bổn quân chán ghét.
Mặc Tử Hiên và tất cả những người ở đây ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc. Họ kinh ngạc là bởi vì, ngoại trừ Man hoang dị tộc ra, chưa từng có một người nào dám xem thường Vô thượng thiên cung đến như vậy. Mặc Tử Hiên động nộ, khí áp bức ra bãi lãng trong thiên địa, thanh âm giận dữ quát:
- Dám xem thường Thiên cung, thật đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào. Kẻ đến là ai, mau xưng tên họ.
Khi ngọn lửa tan đi, ở chính giữa ngọn lửa, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một con Tam nhãn thôn thiên sư khổng lồ. Tu vi của đầu Tam nhãn thôn thiên sư, chỉ sợ ngay cả trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện cũng không phải là đối thủ.
Nhưng thứ khiến Mặc Tử Hiên và những người ở đây kinh ngạc lại không phải là Tam nhãn thôn thiên sư, mà là những người đang đứng trên đỉnh đầu Tam nhãn thôn thiên sư.
Long tộc đệ tử ánh mắt kinh ngạc, mười yêu vương thì quỳ xuống, dường như rất thành kính đối với những người đang đứng trước mặt.
Một lão giả râu tóc điểm bạc, thân mặc ào bào màu tro; hai nữ tử dung nhan tuyệt trần, tựa như tiên nữa trong truyền thuyết, một người mặc tử bào, trên tay bế một tiểu hài tử, còn người kia thì toàn thân diện một bộ y phục đỏ như ánh lửa, thoạt nhìn đã thấy không hề tầm thường.
Đới với tu vi của những người ở đây, lập tức cảm nhận được, ba người kia đều là cường giả yêu tộc, nữ nhân tử y và lão giả đều có tu vi Chủ thần cảnh, so với đầu Tam nhãn thôn thiên sư thì khí áp của bọn họ yếu hơn một chút. Còn nữ tử toàn thân như ánh lửa kia, tu vi lại thâm sâu khó lường, ngay cả Mặc Tử Hiên cũng không thể nhìn ra được.
Và nhân vật khiến Mặc Tử Hiên và võ giả nhân loại chú ý nhất, chính là người thiếu niên tuấn tú vận hắc bào đứng ở giữa ba người kia. Khí trên người hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nhận thức được, hắn chính là nhân loại. Nhân loại lại đứng cùng chiến tuyến với yêu tộc, đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
Thiếu niên hắc bào này, đương nhiên chính là Tinh Hồn. Ba người đứng bên cạnh hắn lần lượt là Phượng Cửu, Cơ Dung và Kiều An. Còn mấy đầu tử linh yêu thú, Thiên tuyết miêu và Tàng Tử Đan thì Tinh Hồn lưu lại trong Huyền tiên các. Đặc biệt là Tàng Tử Đan, tuyệt đối không thể để nàng lộ diện được, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của nàng.
Ngay lúc Tinh Hồn ra khỏi Tử vong chi địa thì hắn liền truyền âm liên lạc vởi Phượng Cửu. Vừa rồi xảy ra tranh chấp, Tinh Hồn truyền âm cho Phượng Cửu, để nàng đứng yên quan sát, nếu như xảy ra tình huống xấu thì có thể kịp thời tương trợ.
Và quả nhiên, dự đoán của Tinh Hồn là chính xác. Đám nhân loại nhắm vào Long tộc đệ tử và mười yêu vương, Tinh Hồn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được. Mười yêu vương đều là thuộc hạ của hắn, hơn nữa rất quan trọng đối với kế hoạch sau này. Còn Long tộc đệ tử, trước đây hắn đã từng nhận ân huệ của Long tộc Ngao Chí, hơn nữa lại có cảm giác rất gần gũi với bọn họ, lại vừa thuận tay nên giúp đỡ luôn, coi như bọn họ nợ hắn một cái giao tình.
Mặc Tử Hiên nheo mắt, hừ lạnh một cái, giọng nói thập phần kiêu ngạo:
- Là nhân loại mà lại đi cùng với đám hỗn đãn yêu tộc. Ta thay mặt Thiên cung tuyên bố, trục xuất ngươi khỏi nhân tộc. Kẻ nào giết được hắn lập tức được Thiên cung luận công ban thưởng.
Mọi người tròn mắt kinh ngạc. Trục xuất một người khỏi nhân tộc, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ này. Và quan trọng hơn chính là được Vô thượng thiên cung ban thưởng, đây chính là kỳ ngộ lớn nhất. Những tồn tại trong Vô thượng thiên cung, dù là vật bỏ đi đối với người bên ngoài cũng là một bảo vật vô cùng giá trị rồi. Ánh mắt nhìn vào Tinh Hồn vô cùng nóng bỏng, hận không thể lập tức tiến lên giết chết hắn.
Còn Tinh Hồn, đối với tuyên bố trục xuất hắn khỏi nhân tộc, hắn một chút cũng không quan tâm. Bởi vì từ lâu hắn đã tâm niệm, đối với nhân loại, hắn một chút cũng chẳng còn hứng thú nữa rồi. Chỉ thấy Tinh Hồn ánh mắt lạnh lẽo, bao trùm một tầng ám quang, chỉ tay thẳng mặt Mặc Tử Hiên, lãnh đạm nói:
- Ngươi là Mặc Tử Hiên đúng không? Hôm nay Ma quân ta đánh không lại ngươi, nhưng nhanh thì ba năm, chậm thì năm năm, ta nhất định sẽ khiến ngươi quỳ dưới chân ta trước toàn thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.