Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 47: Cáo biệt




Nếu quyết định phải đi, Thịnh Bảo Hoa cũng định sẽ thoải mái báo với Mộ Dung gia chủ, nhân tiện cám ơn hắn đã lo lắng chiêu đãi. Nói lại, nếu biết nàng sắp trở về, Mộ Dung Vân Thiên nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, dù sao lúc trước hắn cũng đã khuyên nàng về không biết bao nhiêu lần, hiện giờ nàng lạc đường biết quay đầu lại, coi như cũng có không ít công lao của hắn.
Hỏi mấy người ở dọc đường, mới biết hắn đang ở thư phòng.
Cửa mở ra, Mộ Dung Vân Thiên ngồi trước thư án, đang cúi đầu nhìn cái gì đó, dáng vẻ rất chăm chú, dường như không nghe được tiếng bước chân của nàng.
Thịnh Bảo Hoa quy củ nhẹ nhàng gõ cửa.
Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu, cặp mắt đen thâm sâu khi nhìn thấy Thịnh Bảo Hoa ánh lên vẻ vui mừng, hắn vẫy vẫy tay, cười nói, “Ta đang định tìm nàng, nàng đã đến rồi, qua đây.”
Thịnh Bảo Hoa bước vào, đi đến bên cạnh hắn, nhìn thứ đặt trước mặt hắn, là một bức tranh, vẽ một thiếu nữ đứng dưới tàng cây.
Làn váy của thiếu nữ bay lên, quần áo, cách ăn mặc đều giống như đúc bức tranh mà trước đây hắn vẽ cho nàng ở Bạch Hồ sơn trang.
Chỉ là chỗ khuôn mặt vẫn để trắng.
“Ngày ấy, ta đã nói sẽ vẽ cho nàng một bức tranh hoàn chỉnh, sau khi về phủ, ta đã thử vẽ nhiều tấm, đây là bức mà ta cảm thấy hài lòng nhất.” Đầu ngón tay tựa như vô ý mà chạm lên chỗ trống trên khuôn mặt thiếu nữ trong tranh, Mộ Dung Vân Thiên nói rất khẽ, “Chỉ là vẽ đến đây… ta lại không dám hạ bút vẽ tiếp như thế nào…”
Thịnh Bảo Hoa ngây người nhìn khuôn mặt trống rỗng kia, cảm giác nơi cổ họng nghèn nghẹn, nhất thời không nói lên lời.
“Nàng trở về thật sự là quá tốt.” Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, không giống với vẻ ôn hòa chỉ thể hiện bề ngoài thường ngày, đây là sự ôn nhu từ tận đáy lòng.
Mộ Dung Vân Thiên như vậy, Thịnh Bảo Hoa chưa bao giờ thấy qua.
“Ta đã hứa với nàng, hiện tại để ta hoàn thiện bức tranh, được không?” Mộ Dung Vân Thiên nhìn nàng nói.
Đêm hôm đó, Khúc Thanh Thương đốt bức tranh của nàng, hắn đáp ứng nàng sẽ vẽ lại cho nàng một bức khác, chỉ là sau đó… lại không có cơ hội nữa.
“Được.” Thịnh Bảo Hoa phục hồi tinh thần, cười một chút tỏ vẻ chẳng hề để ý, có chút vô tâm vô phế, nàng lui về phía sau vài bước, “Đứng ở đây được không?”
“Lại gần một chút.”
Thịnh Bảo Hoa yên lặng tiến lên phía trước một bước nhỏ.
Mộ Dung Vân Thiên gật gật đầu, tay trái giữ ống tay áo, tay phải cầm bút, nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, tỉ mỉ quan sát một phen, nhưng mãi vẫn không hạ bút.
“Làm sao vậy?” Thịnh Bảo Hoa bị hắn nhìn lâu, không nhịn được hỏi.
Mộ Dung Vân Thiên lắc đầu, vẫn nhìn nàng, không có trang sức, mắt to đen huyền, sống mũi thẳng, đôi môi hồng nhuận, còn có… cằm đã đầy đặn.
Hắn chưa từng cẩn thận nhìn kỹ nàng, thế cho nên khi hắn nghĩ rằng đã mất đi nàng, hắn vô cùng hối hận vì chưa từng cẩn thận ghi nhớ dung mạo của nàng trong lòng… Bức tranh này, hắn vẽ không dưới trăm lần, lại thủy chung không nhớ nổi khuôn mặt.
Nàng có thể trở về, thật sự là quá tốt.
Dưới đáy lòng lại nhẹ nhàng thầm nói một câu, rốt cục cúi đầu bắt đầu cẩn thận phác hoạ.
Một bức tranh này, vẽ tận đến lúc ăn bữa tối, Thịnh Bảo Hoa thủy chung không có cơ hội nói lời từ biệt.
Bức tranh vẫn là Thịnh Bảo Hoa, chỉ là cô gái trong bức tranh đã không giống với lúc trước.
Trong bức tranh bị thiêu hủy kia, thiếu nữ đứng dưới tàng cây toe toét miệng, cười đến tùy ý bay lên, trên khuôn mặt ngũ quan xinh xắn có vài vết mực ngấn, dáng vẻ vô tâm vô phế, cười khẽ mà đáng yêu.
Trong bức tranh này, tàng cây vẫn thế, vẫn là thiếu nữ đó, chỉ là, nụ cười của thiếu nữ đã có chút mất tự nhiên, có lẽ không phải mất tự nhiên, mà là.. xa cách.
Trong lòng Mộ Dung Vân Thiên hơi bối rối, nét bút chuyển hai, ba cái, ở chỗ cổ chân trái cô gái vẽ một chuỗi ngọc linh, giống trên chân Thịnh Bảo Hoa như đúc.
Nhìn thấy cô gái trong tranh mang chuỗi ngọc linh trên chân, ánh mắt Mộ Dung Vân Thiên lúc này mới dịu dàng xuống.
Lúc ăn cơm hẳn cũng không thể nói lời cáo biệt, cho nên Thịnh Bảo Hoa định để ăn cơm xong sẽ nói sau.
Cơm nước trong Mộ Dung phủ không tệ, bát đĩa đựng đồ ăn cũng thật sự xa xỉ, làm bằng bạc sáng chói phát hoa mắt, chỉ là Khúc Thanh Thương nhìn thấy những dụng cụ bằng bạc này thì sắc mặt cực kỳ khó coi, nghe nói đồ bạc có thể thử độc?
Một bữa cơm, có người tâm tình khoái trá, có người thực không biết vị, không biết có phải là ảo giác hay không, Thịnh Bảo Hoa cảm thấy Khúc Thanh Thương một mực nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa trong ánh mắt mang đầy vẻ ngờ vực khó hiểu.
Ngờ vực khó hiểu? Nàng ta ngờ vực cái gì? Nếu chờ độc phát thì hẳn là cũng không sớm như vậy đi, như vậy nàng ta đang nghi ngờ cái gì? Một ngày phải giả bộ ngây ngô thực nhiều lần quá.
Nuốt xong một con tôm, Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu, quả nhiên bắt được tầm mắt Khúc Thanh Thương, “Khúc cô nương, cô cứ nhìn ta làm gì vậy? Mặt ta còn ngon hơn cơm sao?”
Tần La Y “Phì” một chút cười ra tiếng, một ngụm canh sặc trong họng, vừa ho vừa trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, Viên Mộ để đũa xuống, giúp nàng ấy vỗ vỗ lưng, một hồi sau mới hết sặc.
Khúc Thanh Thương cười đến có chút miễn cưỡng, “Thịnh cô nương nói đùa.”
Thịnh Bảo Hoa nhún nhún vai, liếc nhìn bát thịt cua chưng trứng trên bàn, nàng thích ăn, đáng tiếc ở bên phía Khúc Thanh Thương, cách nàng rất xa, tay nàng ngắn không với tới, chỉ đành phải từ bỏ, cúi đầu tiếp tục ăn các thứ khác.
Một chiếc thìa con bỗng đưa đến trước mặt nàng, Thịnh Bảo Hoa ngẩn ra một chút, ngó ngó, còn không phải thịt cua chưng trứng nàng tâm tâm niệm niệm sao, ngẩng đầu nhìn, là Quý Ngọc Anh.
“Ăn đi.” Bỏ lại hai chữ, mặt hắn không chút thay đổi, quay đầu sang chỗ khác.
“Làm sao huynh biết ta thích ăn cái này?” Thịnh Bảo Hoa híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi một câu.
Quý Ngọc Anh lập tức cứng đờ…
“Sẽ không phải là…” Thịnh Bảo Hoa lại híp mắt, chậm rì rì nói.
Quý Ngọc Anh cảm giác trên ót bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cha ta nói cho huynh biết?”
Quý Ngọc Anh cảm giác trái tim nảy lên rồi lại rơi ‘bịch’ xuống tại chỗ, rồi lại cảm thấy một trận mất mát khó hiểu, hắn vẫn bày ra một gương mặt than, “Ừm” một tiếng.
“Hóa ra là thế.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, sau đó xoa xoa cằm cảm thán, “Ồ, bỗng nhiên… thấy nhớ cha quá…”
“Vậy trở về đi.” Quý Ngọc Anh nhìn nàng một cái, nói.
“Ừ.” Thịnh Bảo Hoa dễ dàng đáp lời.
Quý Ngọc Anh kinh ngạc nhìn nàng, “Cô nói gì?”
“Ta nói, ừ.” Thịnh Bảo Hoa gật đầu khẳng định.
Chiếc đũa trong tay Mộ Dung Vân Thiên đánh rơi xuống bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Không khí trên bàn cơm lập tức trở nên có chút nặng nề.
“Khi nào thì đi?” Bỗng nhiên, Mộ Dung Vân Thiên hỏi.
“Sáng ngày mai đi.” Thịnh Bảo Hoa cười hì hì nói, “Khó khăn lắm mới tới đây được một lần, không ở lại thêm một đêm thì thật là đáng tiếc.”
Lời cáo biệt, dễ dàng như vậy là có thể nói ra.
Kỳ thật cũng không khó nha, nàng cười hì hì nghĩ, cúi đầu bưng bát từ từ ăn thịt cua chưng trứng của nàng, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà so với tay nghề của Hồ Tử thúc thúc còn kém rất xa.
Bữa tối ăn hơi nhiều, thấy bốn bề vắng lặng, Thịnh Bảo Hoa lặng lẽ xoa xoa bụng, đi bộ một chút cho tiêu thực, chờ hết cảm giác chướng bụng, mới định trở về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe ở phía hành lang có tiếng người xì xào bàn tán, nàng nhanh chóng dừng bước, lén lút đi từng bước từng bước nhỏ, cố gắng không để cho chuỗi ngọc linh trên chân phát ra tiếng vang.
“Hôm nay trong phủ có khách quý nào tới vậy, gia chủ lại phân phó gấp rút chuẩn bị một bộ đồ ăn bằng bạc quý giá như thế…”
“Đó là Đại tiểu thư của Tần Phủ ở Giang Nam, còn có một vị nghe nói là Long Ngâm Kiếm Chủ Quý Ngọc Anh, đương nhiên là khách quý rồi.”
“Thế cái người quái dị kia là ai vậy, sao gia chủ lại đối xử tốt với cô ta như vậy chứ?”
Người quái dị? Thịnh Bảo Hoa mím miệng, hẳn là nói nàng đi? Thì ra bộ đồ ăn bằng bạc kia là mới làm à, thật xa xỉ, Thịnh Bảo Hoa yên lặng cảm thán, nghe lén thật thú vị.
“Kẻ nào đang nói huyên thuyên? Không thấy trên chân cô ta đeo cái gì sao?” Một giọng nói hơi có vẻ già nua bỗng nhiên vang lên khiển trách.
Giọng nói này Thịnh Bảo Hoa đã từng nghe qua, là tỳ nữ từng có tranh chấp cùng Tần La Y ở đại sảnh lúc trước, Bích Vân.
Bọn nha hoàn đang xì xào bàn tán lập tức yên tĩnh trở lại.
“Nương! Gia chủ rốt cuộc nghĩ thế nào vậy! Lại có thể đem thứ quan trọng đó cho ả nhà quê kia, vậy Khúc cô nương thì sao!” Cổ Lan bất mãn dậm chân, bất bình thay cho giang hồ đệ nhất mỹ nhân hoàn mỹ trong lòng mình.
“Câm miệng, gia chủ quyết định các ngươi há có thể xen vào?” Bích Vân lạnh giọng trách mắng.
Nghe có chút không thú vị, Thịnh Bảo Hoa sờ sờ mũi định trở về phòng, quay người lại liền thấy ngay một người mà nàng cực kỳ không muốn gặp qua.
“Khúc cô nương có chuyện gì sao?” Nhếch nhếch miệng, Thịnh Bảo Hoa cười đến có điểm giả dối.
“Vì sao ngươi không chết.” Khúc Thanh Thương yên lặng nhìn nàng, “Lục nhan không có giải dược, rốt cuộc là ai cứu ngươi?”
Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, “Khúc cô nương cô đang nói cái gì vậy, ta không hiểu.”
“Đừng giả vờ ngốc nghếch cùng ta!” Khúc Thanh Thương quát khẽ, vẻ mặt có chút vặn vẹo, “Có phải ngươi đã gặp người nào không? Là hắn cứu ngươi phải không? Hắn là ai vậy?” Nàng ta vừa kéo tay áo Thịnh Bảo Hoa, vừa không ngớt hỏi, ánh mắt lại mang vẻ sợ hãi, “Lục nhan của ta không người nào có thể giải được, trừ hắn ra… Chỉ trừ hắn ra… Có phải ngươi đã nhìn thấy hắn? Có phải hắn chưa chết…”
Tuy rằng nàng ta không nói rõ là ai, nhưng Thịnh Bảo Hoa lại hiểu được ‘hắn’ trong lời nàng ta là người nào, vì thế nhếch miệng cười, mắt cũng không chớp nói, “Đúng vậy, là hắn đã cứu ta.”
Thực tế, đây cũng không phải là nói dối, nếu không phải nhờ có hắn, có lẽ lúc này nàng đã vùi thân nơi đáy nước, nhưng còn độc Lục Nhan mà nàng ta nói, ngay cả Thịnh Bảo Hoa cũng không hiểu vì sao mình lại không việc gì.
Khúc Thanh Thương không dám tin trợn to mắt, “Ngươi nói dối! Hắn đã chết! Hắn không thể còn sống được!”
“Ồ, vậy cô nhìn thấy thi thể của hắn rồi sao?” Thịnh Bảo Hoa lạnh nhạt hỏi.
Khúc Thanh Thương cứng đờ, trong đôi mắt thật to tràn đầy sợ hãi.
Thịnh Bảo Hoa nhếch nhếch miệng, hất tay nàng ta ra, chậm rãi trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.