Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 476: Chữa bệnh




Tả Thiếu Dương và Tôn Tư Mạc nhìn nhau, chân tướng quả thực quá ngoài dự liệu, Tôn Tư Mạc dù trước nay cũng nghe nhiều chuyện độc ác Đỗ Yểm, giờ thay đổi hẳn cách nhìn.
Tiêu Vân Phi nói cái gì mà đệ đệ Đỗ Như Hối không kể hiềm khích cũ cầu xin cứu thúc thúc, cái gì mà Đỗ Yểm dựa vào vài bài thơ mà thăng quan, đều sai cả rồi, nhớ cảnh ông ta ốm yếu bệnh thật vẫn phê duyệt tấu chương, Tả Thiếu Dương chỉ biết thở dài.
Đỗ Như Hối cho tay vào lòng lấy ra một tở giấy đẩy tới trước mặt Tả Thiếu Dương, Tả Thiếu Dương nhận lấy tờ giấy, là cái gì, không lẽ định tặng tiền minh?
Trên giấy viết một chuỗi danh sách, ruộng tốt nghìn hai trăm mẫu; tổ trạch ba tòa ( cả gia cụ); bạc trắng một nghìn quan; lụa là gấm vóc ba nghìn xếp; nô bộc một trăm ba mươi hai người; cửa hiệu mười gia....
Tả Thiếu Dương không đọc hết, hỏi:
- Đỗ tướng, thế này là sao?
- Gia thúc làm quan thanh bần, gia tài không mấy.
Đỗ Như Hối bình thản nói:
- Nhưng Đỗ gia cũng xem như là thế gia truyền đời, gia sản sung túc, đây là danh sách toàn bộ gia sản hiện có, tính sơ qua là ba vạn quan.
Ba vạn quan? Còn nhớ lần trước ở Hợp Châu khi chữa bệnh cho Kiều Xảo Nhi cần gỗ âm trầm, nghe Lý Đại Tráng kể, Dư chưởng quầy mua khúc gỗ âm trầm hai nghìn quan đã là quá nửa tài sản, ông ta là người giàu nhất Hợp Châu, mới bằng một phần mười Đỗ Yểm.
- Gia thúc nói, nguyện đem chín phần tài sản cứu tế bách tính, để lại tổ trạch, ít ruộng đất, cửa hiệu để nuôi sống nô bộc đi theo lâu năm.
- Cứu tế bách tính?
Cả Tả Thiếu Dương và Tôn Tư Mạc đều không tin vào tai mình:
- Đúng thế, gia thúc nói, tiền tài là vật ngoài thân, sống không ăn được, chết chẳng mang đi được, chẳng có gì mà lưu luyến, bây giờ bệnh tật dày vò, hẳn do trước đây làm chuyện có lỗi, bị trời trừng phạt, hi vọng lấy tiền tài tiêu tai. Con cái người cũng đều thành gia lập nghiệp, có thể nuôi sống bản thân rồi, gia thúc vốn đã định tương lai về trời đem làm việc thiện, không để lại cho con cái, bây giờ quyên hiến cho triều đình...
Ngày hôm nay đúng là đảo lộn toàn bộ nhận thức của Tả Thiếu Dương về Đỗ Yểm, xem ra ông ta cũng không phải kẻ đại gian đại ác, số tiền này nếu đem tặng Tả Thiếu Dương xin cứu mạng, y không thèm, nhưng ông ta đem cứu tế bách tính, lại khác hoàn toàn, như thế cứu ông ta cũng không phải áy náy với lương tâm, vốn Tả Thiếu Dương muốn ông ta từ chức, bây giờ yêu cầu này khỏi nhắc tới nữa.
Tể tướng ra mặt, vốn là không nể mặt không được, nếu không chuốc thêm một kẻ thù nữa, Tả Thiếu Dương nhận lời, đem rương thuốc tới Đỗ phủ, Tôn Tư Mạc đi cùng đề phòng có chuyện.
Mấy huynh đệ Đỗ Dần thấy Tả Thiếu Dương tới mừng rỡ vô cùng, vừa tạ ơn lại xin lỗi, Tả Thiếu Dương đối phó qua loa, đi thẳng tới phòng ngủ Đỗ Yểm.
Đỗ Dần tới bên giường nói nhỏ:
- Cha, Tả công tử tới rồi.
Đỗ Yểm toàn thân sưng phù không cử động được nữa, nghe câu này chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Tả Thiếu Dương, không ngờ nở nụ cười, mặt ông ta vốn sưng khó coi, nụ cười này chỉ làm người ta thấy sởn gai ốc.
Tả Thiếu Dương ngồi xuống, lấy trong lòng ra một quyển sổ, nói:
- Đây là toàn bộ cách chữa trị chứng bệnh này của Đỗ đại nhân, bao gồm phương thuốc, lý luận, các vị tìm lấy đại phu các vị tin tưởng, bảo ông ấy học nó chữa Đỗ đại nhân. Bệnh của Đỗ đại nhân phải chữa lâu dài, hơn nữa còn có thể tái phát, yên tâm, ta sẽ ở lại nơi này cho tới khi người của các vị có thể tự chữa bệnh cho Đỗ đại nhân.
Vốn lúc đầu Tả Thiếu Dương định truyền cho một trong đám đồ tử đồ tôn của mình, đề phòng Đỗ gia trở mặt, nhưng nghĩ lại không nên, dứt bỏ mọi liên quan là biện pháp tốt nhất, Đỗ Yểm có lẽ không phải gian thần, nhưng không ta cũng không hiền lành gì, ông ta không để an nguy của mình thao túng trong tay người khác.
Huynh đệ Đỗ gia có chút không tin, trước đó Tả Thiếu Dương còn nhất quyết không chịu chữa trị, muốn trả thù cho Ngưu bả thức, bây giờ thái độ thay đổi hoàn toàn, Đỗ Như Hối đi lên nhận lấy cuốn sách:
- Ta xin thay mặt gia thúc tạ ơn Tả công tử, ân tình này Đỗ gia không dám quên, nếu sau này có kẻ làm khó công tử, Đỗ mỗ tuyệt đối không đứng nhìn.
Câu này vừa là lời đảm bảo, cũng là cảnh cáo toàn bộ người có mặt ở đây.
Huynh đệ Đỗ gia lúc này mới rối rít hứa hẹn, Đỗ Kinh chạy đi mời đại phu trong nhà tới, những nhà quyền quý thường có đại phu riêng, tới nghe Tả Thiếu Dương khám bệnh tại chỗ.
Tả Thiếu Dương vừa khám bệnh vừa giảng giải tỉ mỉ, sắc thuốc xong không về, cho Đỗ Yểm uống còn ở lại tới chiều theo dõi biến hóa bệnh, vị đại phu này của Đỗ gia y thuật không tệ, hơn nữa vị Đỗ Yểm bị bệnh này lâu năm, ông ta ít nhiều có kinh nghiệm chữa trị rồi, việc truyền dạy rất dễ dàng.
Đến chiều Đỗ Yểm đi tiểu được, người dễ chịu hơn nhiều, Tả Thiếu Dương cho uống thêm một lần thuốc nữa mới về.
Trở về Tôn gia, Tôn Tư Mạc tới Tôn thị y quán kiểm tra mấy người bệnh trúng phong, tiến triển vô cùng tốt, làm ông càng say mê nghiên cứu, đuổi Tả Thiếu Dương về nhà tiếp tục tu luyện đạo pháp.
Tả Thiếu Dương thời gian qua cuồng chân lắm rồi, nhưng Tôn Tư Mạc cực kỳ nghiêm khắc, y không làm đúng theo, rất nhiều thủ đoạn trừng phạt, đành tiu ngỉu về nhà, tuy không nắm được điều động trận pháp, cùng tinh túy trong đó như Bạch Chỉ Hàn, ít ra học thuốc cách ra vào rồi, rẽ đông rẽ tây, qua khu rừng trúc, tới nơi ở của mình, đột nhiên có người gọi:
- Tả đệ.
Giọng này chẳng phải của Tiêu Vân Phi sao, nhìn nơi phát ra tiếng động, thấy một hắc y nhân bị trói trong lưới nằm dưới đất, ở bên cạnh Bạch Chỉ Hàn và Kiều Xảo Nhi đang ngồi uống trà.
Tiêu Vân Phi hóa trang kiểu lão giả, Tả Thiếu Dương vội chạy tới:
- Xảo Nhi, Chỉ Nhi, chuyện này là thế nào?
Bạch Chỉ Hàn đứng lên nhún eo nói:
- Thiếu gia, hôm nay có gian tặc không mời mà tới, bị trúng bẫy trong trận, Chỉ Nhi vốn định cho người đánh gãy chân, lão ta nói người quen của thiếu gia, Chỉ Nhi không dám định đoạt, sai người kéo vào đây đợi thiếu gia về.
Theo luật pháp Đại Đường, tự ý đột nhập vào nhà người ta, có thể đánh chết không cần hỏi.
Tả Thiếu Dương nhìn Kiều Xảo Nhi thè lưỡi ở bên cạnh, cười khổ không thôi, hẳn Bạch Chỉ Hàn đã được kể chính Tiêu Vân Phi là người phá hỏng hôn sự của mình rồi, chuyện này không thể trách nàng, ai bảo Tiêu Vân Phi đường hoàng tới tìm thì không, thích cái trò ăn trộm này, chạy tới gỡ lưới:
- Đây là Tiêu... Lão ca của ta.
Bạch Chỉ Hàn thi lễ với Tiêu Vân Phi:
- Té ra là người quen của thiếu gia, thứ cho nô tỳ vô lễ.
Kiều Xảo Nhi tủm tỉm cười, nắm tay Bạch Chỉ Hàn kéo đi:
- Phu quân ở lại tiếp khách, thiếp và Bạch tỷ tỷ còn có việc phải làm.
Hai cô gái đi rồi, Tả Thiếu Dương mời Tiêu Vân Phi ngồi, vì nàng đeo mặt nạ, nên khó từ khuôn mặt già nua này nhìn ra tình cảm thật, nhưng nhất định trong lòng không thoải mái chút nào, hỏi lảng đi:
- Tiêu lão ca hôm nay tới tìm ta có chuyện gì thế?
Tiêu Vân Phi im lặng lúc rất lâu, cầm ấm trà trên bàn, tu một hơi hết sạch:
- Nghe nói ngươi trở mặt với Đỗ Yểm, không chữa bệnh cho ông ta nữa, ta sợ ngươi bị ông ta hại nên tới đây xem thế nào, nhưng xem ra ta lo lắng thừa rồi, nô tỳ của ngươi lợi hại như thế còn sợ gì ai nữa.
Tả Thiếu Dương nén cười, xung đột giữa hai cô gái không nên xen vào thì hơn, vị tỷ tỷ này tuy tính cách cổ quái, làm việc bừa bãi, bất kể hậu quả, nhưng một điểm, nàng luôn cho mình, điều đó Tả Thiếu Dương không cách nào giận nàng:
- Lão ca còn có điều chưa biết, hôm nay ta đã tới Đỗ phủ chữa bệnh cho Đỗ Yểm, còn truyền lại cho đại phu nhà họ cách trị bệnh, từ nay về sau ta và bọn họ không dính líu gì nữa.
- Cái gì?
Tiêu Vân Phi đứng bật dậy, trong lúc gấp gáp dùng luôn giọng nữ của mình:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.