Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 395: Không dám đánh cuộc, càng không thể thua




"Bọn họ đều bị giết trong chính nhà mình, nghe nói là bị hành hạ đến chết, tử trạng thảm không nỡ nhìn, nhưng ta chưa từng tham dự điều tra, cho nên không thấy hiện trường. Bất quá hành hạ đến chết quan viên triều đình, hơn nữa không chỉ một người, đây là trọng tội diệt tam tộc." Tiêu Tụng nói.


Nhiễm Nhan bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: "Chẳng lẽ vị hoàng tử nào đó muốn binh biến?"


Chuyện cung thần bị giết tuy rằng rất nghiêm trọng, nhưng không đến mức làm Tiêu Tụng cẩn thận đến như thế, thậm chí còn muốn đưa nàng cùng bọn nhỏ đi Lan Lăng tị nạn.


Tiêu Tụng ngẩn ra một chút, khóe môi cong lên, "Đây là thứ nhất, bất quá không phải quan trọng nhất, thánh thượng mới có thực lực này, mấy vị hoàng tử này còn thua xa thánh thượng năm đó."


Lý Thế Dân chính là sau kinh biến Huyền Vũ môn bức cho Lý Uyên thoái vị, đương nhiên cũng sẽ đề phòng mình có ngày như vậy.


Hiện tại Lý Khác có năng lực khởi xướng binh biến nhất lại bị Lý Thế Dân quản gắt gao, chỉ có thể dựa vào vài động tác nhỏ mịt mờ, cùng với thật đánh thật nháo mà tăng danh vọng cùng thực lực cho bản thân. Lý Khác thê tộc chính là Tiêu thị, rất khó nói lúc đầu Tống Quốc Công bị bãi quan, có ý tứ phòng bị Lý Khác hay không.


Mà Lý Thái, bản thân hắn thì không có khả năng chưởng binh quyền, Lý Thế Dân cưới vợ cho hắn, là nữ nhi của Công Bộ Thượng Thư Diêm Lập Đức, gia tộc Diêm thị không giống Tiêu thị, bọn họ chỉ có danh vọng, lại không có thực lực ủng hộ một hoàng tử soán vị.


Ở trong tình hình không có vũ lực tuyệt đối để làm phản, "thánh tâm" là quan trọng nhất để tranh trữ quân.


Lý Thế Dân thưởng thức Lý Khác nhất, lại sủng ái Lý Thái nhất, Nhiễm Nhan không biết là có bao nhiêu thật lòng, có thể Lý Thái biểu hiện nghe lời hiểu chuyện, lại kinh tài tuyệt diễm, đáng giá để yêu thương, nhưng ông sủng Lý Thái quá đáng, cũng đích xác hạ thấp ưu điểm của Lý Khác, ít nhất trọng thần trong triều nhất thời không ai dám tùy tiện chọn đội mà đứng.


Cho nên hiện tại nghĩ đến, Lý Thế Dân tuy mỗi một nước cờ đều nhìn như vô tâm, nhìn như thuận theo tự nhiên, kỳ thật đã sớm đem toàn cục khống chế chặt chẽ ở trong tay.


Lý Thế Dân có bản lĩnh bức vua thoái vị, liền có bản lĩnh không để cho người khác bức ông xuống.


Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan như đang suy nghĩ cẩn thận, liền nói: "Ta nghe lần này là Hà tự chính phụ trách vụ án này, không biết thật giả, nhưng thánh thượng đích xác bí mật triệu kiến hắn vài lần. Hà tự chính người này đặc biệt thích đem gánh nặng đẩy lên vai người khác."


Chuyện này nói rõ ra sẽ chạm đến vấn đề mẫn cảm, Tiêu Tụng là Hình Bộ thị lang, phá qua rất nhiều án kiện phức tạp, thực lực rõ như ban ngày, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng trốn tránh trọng điểm của Hà tự chính. Mặc dù không thể trốn tránh, cũng nhất định sẽ kéo hắn cùng xuống nước.


"Tiêu Việt Chi ta trước nay dám đánh cuộc, cũng tự biết có năng lực bảo hộ được thê nhi." Tiêu Tụng nhìn Nhiễm Nhan, nhẹ giọng nói: "Chỉ là A Nhan, dù có một thành khả năng bị liên lụy, ta cũng không muốn để các ngươi ở lại Trường An. Chỉ có ngươi cùng hài tử, ta không thể đánh cuộc, càng không thể thua."


Nhiễm Nhan động dung, trầm mặc một lát, nói: "Được."


Nhiễm Nhan về phương diện này rất giống Tiêu Tụng, nàng không phải người sợ phiền phức, nếu không cũng sẽ không đi con đường pháp y này, nếu không có ba hài tử này, nàng đương nhiên muốn ở lại cùng Tiêu Tụng đối mặt, nhưng mà đúng như lời Tiêu Tụng, đối với nàng mà nói, trên thế giới này cũng chỉ có Tiêu Tụng cùng hài tử, nàng không thể đánh cuộc, không thể thua.


"Chậm thì nửa năm một năm, nhiều thì 3-4 năm, tất sẽ sinh biến." Tiêu Tụng thở dài một tiếng, cảm giác trên đùi nặng xuống, là Tiêu lão nhị quăng đồ chơi trong tay xuống, bò lên đùi hắn.


Tiêu Tụng cười luồn hai tay dưới nách bé xách lên, "Ta nhìn xem, Kỵ nhi của chúng ta có mập lên không?"


Tiêu lão nhị cao hứng mà múa may tay nhỏ, y y nha nha, phảng phất như đang trả lời hắn.


Nhược Nhược thấy ca ca vui vẻ, cũng vui vẻ dùng tay nhỏ vỗ vỗ lên tịch, nhếch miệng cười đến không thấy răng cũng không thấy mắt.


Nhiễm Nhan nhìn đôi mắt như trăng non của bé, trong lòng ấm áp, duỗi tay nói: "Nhược Nhược, qua chỗ mẹ đi."


Nhược Nhược cũng không biết có nghe hiểu hay không, vừa thấy Nhiễm Nhan duỗi tay, liền lổm ngổm bò qua.


Nhiễm Nhan không chờ bé bò đến trước mặt, liền duỗi tay ôm lên, Nhược Nhược vui vẻ đến mức dùng chân dẫm dẫm mấy cái lên đùi nàng.


"Cũng chỉ có Thứ nhi có cái đầu lớn nhất." Nhiễm Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiêu lão đại vẫn đang ngủ đến thơm ngọt.


Tiêu Thứ sinh ra là đứa lớn nhất trong ba đứa, hiện tại Nhiễm Nhan đã mỗi ngày cho bọn hắn ăn thêm bột rau dưa, lòng đỏ trứng linh tinh phụ cơm, mà không phải chỉ bú sữa, Tiêu Thứ cũng là đứa lớn lên nhanh nhất trong ba đứa, hiện giờ thoạt nhìn đã cùng chiều cao và thể trọng với những đứa bé đơn bào thai cùng tuổi.


Ba cái hài tử có phần đầu lớn nhỏ kéo ra khoảng cách, bộ dáng khi lớn lên tựa hồ cũng có chút khác nhau, mỗi lần thấy ba đứa bọn chúng từ lớn đến nhỏ nằm theo thứ tự, hoặc là ngồi một chỗ chơi đùa, đều rất ngộ nghĩnh.


Hai phu thê trêu đùa hai cái tiểu gia hỏa trong chốc lát, thấy bọn chúng có vẻ buồn ngủ, mới ôm lên dỗ ngủ.


Chờ đem hai đứa nhỏ buông xuống, Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đứng dậy đi dạo dưới hành lang.


Tiêu Tụng quay đầu lại liếc nhìn ba cái hài tử một cái, nhanh chóng duỗi tay cầm tay Nhiễm Nhan.


"Bọn nó cũng không hiểu, ngươi lần nào cũng nhọc lòng không đâu." Nhiễm Nhan bất đắc dĩ cười.


Tiêu Tụng nói: "Nhưng trước mặt hài tử nên có bộ dáng phụ thân đáng kính."


Nhiễm Nhan không trả lời, chỉ nắm lại tay hắn.


"Rất sớm trước kia đã nói qua là cùng đi ra quan ải, hiện giờ cũng chưa thực hiện được lời hứa." Tiêu Tụng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng lần nào cũng có chuyện ràng buộc, không thể tùy tâm sở dục.


"Ngày còn nhiều, về sau cả nhà đi, chẳng phải càng tốt sao." Nhiễm Nhan cảm thấy Tiêu Tụng đã làm rất tốt, Đại Đường có rất nhiều chồng sợ vợ, nhưng chưa chắc người nào cũng cẩn thận săn sóc như Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan thấy rất đủ, cũng rất quý trọng hiện tại.


"Ừm." Tiêu Tụng cười đáp.


Nhiễm Nhan ngược lại hỏi: "Quay về Lan Lăng nhất định là an toàn sao?"


"Không có Đông Dương phu nhân, bổn gia đối với ngươi cùng hài tử không có gì uy hiếp, huống hồ có phụ thân ở đó, nháo không ra chuyện gì xấu, chỉ sợ là vất vả ngươi." Tiêu Tụng áy náy nói.


Nhiễm Nhan trở về bổn gia, đương nhiên lại phải vừa nuôi hài tử vừa phải phụng dưỡng ông bà, dù cho Tống Quốc Công cùng Độc Cô thị cũng không cần nàng bưng trà đổ nước hầu hạ, nhưng sớm tối thưa hầu là không tránh được, gia tộc lớn, quy củ cũng nhiều, đặc biệt Độc Cô thị lại là người rất so đo phương diện này.


Độc Cô thị nghiêm khắc kiềm chế bản thân, càng nghiêm túc tuân thủ quy củ, thí dụ như phải thủ ba năm hiếu kỳ, dù cho bà cùng Thái phu nhân âm thầm phân cao thấp vài thập niên, bà vẫn buông quyền quản gia ra, giữ đạo hiếu không chút cẩu thả, quyết định sẽ không quản đông quản tây, nếu không thời điểm Nhiễm Nhan mang thai sao có chỗ cho người ngoài tới nhét thị thiếp?


"Ta vốn dĩ là ở Trường An lười nhác, phụng dưỡng cha mẹ là điều nên làm, huống chi, bọn họ sinh ra ngươi, ta cần phải cảm ơn." Nhiễm Nhan ngữ khí bình thường, trong lòng nàng nghĩ cái gì nói cái đó, không hề có cảm giác đang nói lời âu yếm.


Nhưng mặc dù như vậy, lòng Tiêu Tụng như bị đổ một bình mật, nơi nào đó nhịn không được mà xôn xao, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Phu nhân, đêm nay đem hài tử thả qua phòng bên cạnh đi..."


Ám chỉ rõ ràng như vậy, làm Nhiễm Nhan cũng không khỏi có chút e lệ, thuận miệng ừ một tiếng.


Tiêu Tụng cười sung sướng, duỗi tay vòng qua eo nàng.


Trên người Nhiễm Nhan có hương vị hỗn hợp giữa mùi thơm bội lan và mùi sữa, Tiêu Tụng ôm nàng vào lòng.


Gió nhẹ chợt thổi qua hồ sen, một mảnh lay động.


Ca Lam nhìn đôi bích nhân dưới hành lang kia, chần chừ không muốn đi quấy rầy, ở bên ngoài dừng chân trong chốc lát, mới ho nhẹ một tiếng đến gần, rũ đầu nói: "Lang quân, phu nhân, người trong cung tới, tuyên phu nhân yết kiến."


Tiêu Tụng nao nao, trầm giọng nói: "Có biết chuyện gì không?"


"Nô tỳ có bóng gió hỏi qua, hoạn quan kia không biết gì cả." Ca Lam đáp.


Trong lòng Tiêu Tụng nổi lên dự cảm bất hảo, hiện tại thân thể của Tấn Dương công chúa đã tốt lên rất nhiều, lúc hắn trở về còn thấy Tô Phục mang nàng lên thành lâu ngắm phong cảnh, hẳn là sẽ không đột nhiên phát bệnh a.


Ngay lúc này, Lưu Thanh Tùng vội vàng từ một đầu khác của hành lang gấp khúc chạy vào, sắc mặt không tốt lắm, "Cửu Lang!"


"Tiêu đời rồi!" Lưu Thanh Tùng thấy hài tử đang ngủ trong nhà thuỷ tạ, vội vàng đè thấp thanh âm, bất chấp chà lau mồ hôi đầy đầu, "Ta nghe nói Đông Cung lại ra mạng người, lần này là ở ngay trong cung! Thánh thượng hạ lệnh phong tỏa tin tức, triệu ta đi nghiệm thi!"


Hôm nay Lưu Thanh Tùng nghỉ phép, hiển nhiên là mới vừa nhận được tin tức, liền sốt ruột thay một thân quan phục màu xanh lục, đai lưng cũng chưa gắn cho xong, một thân tán loạn, phảng phất như cà tím phơi sương đầu thu.


Mặt Tiêu Tụng hơi đổi sắc, hắn nhớ tới Nhiễm Nhan đã từng nghiệm qua thi thể Đậu tứ nương ở trước mặt Hà tự chính, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, Hà tự chính thật đáng chết! Muốn kéo hắn xuống nước cũng thôi đi, thế nhưng cả nữ nhân cũng không buông tha!


Bất quá nơi như quan trường, Tiêu Tụng lại hiểu quá rõ, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề, đừng nói là kéo một nữ nhân làm lót chân, có kéo một đám nữ nhân làm lót chân cũng không kỳ quái.


Nhiễm Nhan cũng ý thức được lần này vào cung là vì chuyện gì.


Nếu thánh thượng đã triệu kiến, tất nhiên không thể không đi, Tiêu Tụng lập tức dặn dò Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan: "Các ngươi chỉ cần nghiệm đúng sự thật, đừng phân tích gì về vụ án, nếu có thể nắm chắc mức độ, chỉ cần cho bọn họ năm thành manh mối, đem cầu đá trở lại trên người Hà tự chính, việc này là hắn phụ trách, không có chuyện làm chưởng quầy phủi tay dễ dàng như vậy."


Khựng một chút, hắn nói: "Các ngươi đi nghiệm thi cũng tốt."


Ánh mắt Tiêu Tụng hơi trầm xuống, trong lòng cân nhắc, chỉ cần Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng có thể nghiệm ra manh mối mấu chốt, tạm thời giấu xuống trước, hắn sẽ nghĩ biện pháp âm thầm đem manh mối thọc ra cùng lúc trước mặt thánh thượng và Hà tự chính, buộc Hà tự chính nhanh chóng giải quyết vụ án, đến lúc đó hắn cũng không cần bị liên lụy vào.


"Nhớ kỹ, đem manh mối mấu chốt giấu xuống." Tiêu Tụng dặn dò.


Nhiễm Nhan cũng biết liên lụy vào thì tuyệt đối nhận kết cục pháo hôi, chuyện này không có chính nghĩa gì đáng nói, cho nên nàng cũng tán đồng Tiêu Tụng, cẩn thận cân nhắc.


Có lời của Tiêu Tụng, Lưu Thanh Tùng mới có vẻ trấn định hơn, sửa sửa quan phục trên người, chờ Nhiễm Nhan thay xong địch y, liền lên xe ngựa bên trong nội môn, chạy vào cung.


Nhiễm Nhan ở trong xe ngựa liền bắt đầu suy nghĩ về hung thủ của vụ án này, là Lý Thái? Hay là Lý Khác? Hay là...


"Nhiễm Nhan, chuyện này có ghi chép lại..." Lưu Thanh Tùng lúc này thần thái có vẻ phá lệ thận trọng, hắn duỗi tay chấm chút trà lạnh trên kỷ rồi viết hai chữ: Thái Tử. Sau đó liền nhanh chóng lau sạch.


Chuyện này Nhiễm Nhan không rõ ràng lắm, nhưng trên sách sử đích xác có ghi chép lại, nói Lý Thừa Càn bất mãn cung thần, thường thiết kế mưu đồ để ám hại bọn họ. Còn 'ám hại' như thế nào, có ra mạng người hay không, lại không ghi chép, nhưng hiện tại có lẽ đã có đáp án.


Cho nên Lưu Thanh Tùng mới sốt ruột, vạn nhất manh mối thực rõ ràng, liền chỉ thẳng Thái Tử, chỉ là Hà tự chính không dám gánh vác trách nhiệm, cho nên đem mọi chuyện đẩy lên đầu bọn họ...


"Không cần nghĩ nhiều, nếu Hà tự chính làm được, chúng ta cũng làm được." Nhiễm Nhan ý tứ là Hà tự chính cũng có thể giấu được chân tướng, bọn họ không có đạo lý làm không được. Huống hồ nếu Tiêu Tụng không suy xét như vậy, nhất định là án này kỳ thật cũng không đơn giản, muốn giấu đi kết quả nghiệm thi không khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.