Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 391: Nước ối




Vì khẩn cấp, Nhiễm Nhan cũng không kịp thay xiêm y, chỉ mặc thường phục vội vàng theo tự nhân vào cung.


*tự nhân – có đề cập ở ko nhớ nổi chương nào đó, giống thái giám nhưng ở cấp bậc thấp


Khi Nhiễm Nhan tới Cam Lộ điện, toàn bộ thái y đều tụ tập ngoài tẩm điện, Lý Thế Dân khoanh tay nôn nóng đi tới đi lui ở bên ngoài màn trướng. Trong phòng rất yên lặng, tiếng thở dốc của Tấn Dương công chúa liền có vẻ đặc biệt nghiêm trọng.


"Hiến Lương phu nhân đến!" thanh âm the thé của nội thị vang lên.


Lý Thế Dân đột nhiên dừng bước chân, bước nhanh ra đón, không đợi Nhiễm Nhan hành lễ, lập tức nói: "Không cần đa lễ, Hiến Lương phu nhân mau đi nhìn Hủy Tử một cái."


Nhiễm Nhan liền không nói nhiều, bước nhanh vào nội thất.


Sắc mặt Tấn Dương công chúa tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, tay nhỏ nắm chặt góc áo Tô Phục, chân mày nhíu chặt, nước mắt không ngừng rỉ ra từ khóe mắt.


Nàng mắc là bệnh suyễn một loại bệnh về đường hô hấp. Nếu cẩn thận điều trị phòng chống, chứng bệnh này bình thường không đến mức chết, nhưng khi người bệnh xuất hiện môi tím, ý thức có vấn đề, không phấn chấn thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà hiện tại tình huống của Tấn Dương công chúa nhìn qua tựa hồ không ổn.


Tô Phục cùng Lưu Thanh Tùng đang toàn lực cấp cứu. Sắc mặt Tô Phục vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng trên trán đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, mà Lưu Thanh Tùng đã sớm ướt đẫm mồ hôi.


Lưu Thanh Tùng đảo mắt nhìn thấy Nhiễm Nhan, không khỏi sốt ruột nói: "Thuốc hít không có bao nhiêu tác dụng, mang dưỡng khí hay sao?"


"Mang đi." Nhiễm Nhan lập tức gia nhập cấp cứu.


Thuốc hít này không giống những loại thuốt hít sau này, là bột phấn hai người Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng phối trung dược rồi đem nghiền cực mịn, thông qua nấu chế lọc thành chất lỏng, đồ dùng phun sương cũng rất đơn sơ, căn bản không tạo ra hơi sương mịn, nhưng trước đó đã thử qua trên những người bệnh khác vài lần, có còn hơn không. Có điều tình huống lần này của Tấn Dương công chúa hiển nhiên muốn nghiêm trọng hơn nhiều, thuốc hít vậy mà không có chút tác dụng nào.


Loại bệnh suyễn di truyền này của Tấn Dương công chúa, muốn giảm cũng không quá khó, nhưng hầu như không có khả năng chữa dứt, chỉ có thể trường kỳ khống chế.


Nhiễm Nhan từ trong hòm thuốc lấy ra một cái bình lưu ly cao một thước, dùng cái ống rỗng cố định trong mũi Tấn Dương công chúa trước, rồi đầu kia cắm vào bình lưu li.


Đây là dụng cụ dưỡng khí Nhiễm Nhan tự chế, dùng gan heo nghiền ra dung dịch làm chất xúc tác, cũng có thể được đến dưỡng khí. Nhưng bởi vì điều kiện hữu hạn, thu thập được dưỡng khí cũng hết sức khó khăn, hơn nữa có vài người bệnh tình huống cần cung cấp lượng dưỡng khí cao, có vài tình huống cần lượng thấp, bởi vì không có dụng cụ, điểm này rất khó nắm chắc.


Dưỡng khí dũng mãnh tiến vào, hô hấp của Tấn Dương công chúa cũng dần dần thông thuận hơn.


Tô Phục cùng Lưu Thanh Tùng hơi thả lỏng hơn.


"Dưỡng khí căn bản không đủ, chỉ có hai bình, còn chưa đủ duy trì một khắc." Nhiễm Nhan dừng một chút nói: "Lưu Thanh Tùng ngươi chuẩn bị thuốc hít tiếp cứu, chờ dưỡng khí dùng hết thì liền sử dụng thuốc hít, Tô dược sư thỉnh chuẩn bị chút thuốc uống."


"Được."


"Ừm."


Hai người cùng đáp ứng, Tô Phục vội vàng đi ra ngoài, Lưu Thanh Tùng cũng vội vàng mân mê đống thuốc hít.


Nhiễm Nhan vừa khống chế dưỡng khí bơm vào, vừa dò hỏi Lưu Thanh Tùng: "Tấn Dương công chúa vốn đã có chút chuyển biến tốt đẹp, vì sao lại đột nhiên phát tác?"


"Không biết, mấy ngày nay ta đã cùng Tô dược sư nghiêm khắc khống chế ẩm thực của công chúa, còn có đồ dùng sinh hoạt của nàng, cũng tiến hành kiểm tra hết trong cung, công chúa từ trước đến nay nghe lời, những nơi như hoa viên, nàng tuyệt đối sẽ không đến." Lưu Thanh Tùng cũng nghĩ không ra, buổi sáng người còn yên lành, sao chỉ trong chốc lát liền phát tác nghiêm trọng như vậy.


"Tình huống của công chúa, tất nhiên là ăn nhầm hoặc tiếp xúc nhầm thứ kích phát bệnh suyễn, cơm trưa có tra qua không?" Nhiễm Nhan hỏi.


Lưu Thanh Tùng chuẩn bị xong thuốt hít, lau mồ hôi nói: "Đâu đã kịp tra, ta chưa ăn xong cơm trưa, bên này liền có tự nhân vội vàng tới tìm ta, ta liền lập tức sai người đi gọi Tô dược sư và ngươi, vẫn luôn cấp cứu đến bây giờ."


Hai người vừa dứt lời, bên ngoài vang lên thanh âm uy nghiêm ẩn ẩn giận dữ của Lý Thế Dân, "Đi tra xem công chúa cơm trưa ăn cái gì, trước đó đã đi nơi nào, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nửa điểm không được sai sót!"


Nhiễm Nhan thấy hô hấp của Tấn Dương công chúa lại có chút dồn dập, biết bình dưỡng khí đã hết, lập tức thay một lọ khác.


Con người nhỏ bé nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, cả người ướt đẫm mồ hôi, giống như mới được vớt ra từ trong nước, yếu ớt đến mức như chỉ cần chạm một cái liền vỡ tan. Nhiễm Nhan thở dài, bệnh này, tuy tỷ lệ chết không quá lớn, nhưng người bệnh như chịu tội. Đặc biệt là ở cổ đại, không có thuốt hít tốt, không có ống dưỡng khí chuyên dụng, vô pháp cứu giúp, một khi bệnh phát chính là khổ thân, chỉ có thể cứng rắn mà cố nhịn qua.


Lý Thế Dân nghe bên trong đã yên tĩnh, thoáng yên lòng, vén mành dẫn hai ngự y tiến vào.


Ba người vừa vào phòng liền thấy một cảnh tượng kỳ quái, Tấn Dương công chúa dựa trên nệm dày, thân thể vẫn chưa nằm thẳng, Nhiễm Nhan ngồi ở mép giường, trong ngực ôm một cái bình, từ bình vươn ra một cái ống, thông đến lỗ mũi Tấn Dương công chúa, trong tay Lưu Thanh Tùng cũng nắm một cái bình, thể tích hơi nhỏ hơn, không có cái ống nào, nhưng cũng không có miệng bình.


Nhưng ba người cũng không quấy rầy, chỉ đứng cách đó không xa quan sát.


"Chuẩn bị dùng thuốc hít đi." Nhiễm Nhan nghe thanh âm, đoán dưỡng khí lại sắp dùng hết.


Lưu Thanh Tùng ứng tiếng, bao một lớp lụa lưới mỏng ở trên miệng bình phun, chờ rút cái ống ra xong, liền phun vào miệng mũi của Tấn Dương công chúa. Bởi vì bình phun sương tự chế quá mức thô lậu, chất lỏng phun ra không thể hình thành dạng sương, dùng lưới sa phun từ bên trên, có thể tạm thời giải quyết một ít vấn đề.


"Có thể hít vào đi." Lưu Thanh Tùng vui vẻ nói. Này cũng có nghĩa là chén thuốc sau đó cũng dễ nuốt xuống.


Mới vừa rồi cả hô hấp cũng khó khăn, chén thuốc không thể đi xuống, đương nhiên hết cách, chỉ dùng thủ pháp xoa bóp căn bản không có tác dụng gì.


Lẳng lặng nằm trong chốc lát, Tấn Dương công chúa phảng phất khôi phục lại một ít thần trí, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Phụ hoàng!"


Trên giường, thanh âm Tấn Dương công chúa mỏng manh, cả Nhiễm Nhan ở ngay cạnh giường cũng chỉ có thể nghe thấy rất nhỏ thanh âm, nhưng Lý Thế Dân giống như là có cảm ứng, lập tức bước tới. Một thế hệ hùng chủ vậy mà thanh âm nghẹn ngào, "Hủy Tử của trẫm chịu khổ rồi!"


Tấn Dương công chúa hơi mở to mắt, như an ủi mà kéo tay áo ông, lại không có sức lực nói câu nào.


Lý Thế Dân như hiểu ý nàng, móc khăn ra lau mồ hôi trên mặt cho nàng, "Lần này Hiến Lương phu nhân cứu Hủy Tử, Hủy Tử phải nhanh khỏe lên, để còn bái tạ Hiến Lương phu nhân."


"Ừm." thanh âm Tấn Dương công chúa mỏng manh.


Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng thối lui qua một bên, một lát sau, chén thuốc của Tô Phục được bưng lên.


Chờ Tấn Dương công chúa dùng xong chén thuốc, để mấy cung tì hầu hạ nàng chà lau thân thể, thay đổi y phục sạch sẽ, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn nhiều, chỉ vì tiêu hao quá nhiều nước cùng thể lực, hôn mê đi.


Lý Thế Dân gọi Nhiễm Nhan, Lưu Thanh Tùng cùng Tô Phục vào trong thư phòng Cam Lộ điện, dò hỏi kỹ càng tình huống khi Tấn Dương công chúa phát bệnh.


Dựa theo thời gian suy đoán, Tấn Dương công chúa hẳn không phải xảy ra chuyện lúc cơm trưa, Lưu Thanh Tùng ăn cơm trong công sở, thời gian dùng bữa trong cung và trong công sở là giống nhau, không sớm cũng không muộn, ngoại trừ vài món điểm tâm linh tinh. Chỉ cần biết Tấn Dương công chúa vào giữa giờ Tỵ đến chính Ngọ đi nơi nào, làm cái gì, mọi chuyện hẳn sẽ nhanh chóng tra ra manh mối.


Tô Phục vẫn luôn trầm mặc, lần này lại bỗng nhiên nói: "Trước cơm trưa, công chúa có đi qua Đông Cung."


Nhiễm Nhan dừng một chút, quay đầu nhìn về phía hắn.


Tô Phục là người của Ngụy Vương, hắn nói những lời này là ăn ngay nói thật hay là dụng tâm kín đáo, rất khó không làm người suy nghĩ nhiều. Nhiễm Nhan tuy rằng cảm thấy hắn hẳn sẽ không làm loại chuyện này, nhưng nàng cần phải dùng lý tính suy nghĩ, mà không phải cảm giác.


"Ồ!" Lý Thế Dân nghe thấy tin này, tâm tình hiển nhiên không tốt lắm. Gần đây những phê bình về Lý Thừa Càn thật sự quá nhiều, dù cho trong lòng ông rất rõ ràng là có người cố ý kích động, nhưng những chuyện đó cũng đều là sự thật, nếu Lý Thừa Càn thật là một trữ quân hiền đức, cũng sẽ không có nhiều nhược điểm để người ta bắt lấy như vậy.


Tô Phục chỉ nói một câu này, rồi không nói tiếp nữa.


Lý Thế Dân trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Các ngươi đi xuống đi, trẫm xử lý việc này sau."


Ba người đồng thời ứng tiếng, theo thứ tự rời khỏi thư phòng.


Nhiễm Nhan quay trở lại nhìn tình huống của Tấn Dương công chúa một chút, xác định đã hết trở ngại, mới mang một thân mệt mỏi ra khỏi cung.


Nhiễm Nhan từ sau khi mang thai, thì rất dễ mệt, hầu như vừa lên xe liền ngủ, tất nhiên là không nhìn thấy Tô Phục đứng ở cửa cung nhìn theo nàng rời đi.


Đoạn thời gian này, vô số chuyện đã xảy ra như vậy, thành Trường An lại vẫn duy trì vẻ yên bình quỷ dị. Những việc đó nhìn như lập tức dẫn đến sự kiện chấn động nào đó, lại vì liên lụy đến những người vô pháp động đến, mà việc nào việc nấy đều tạm thời chìm xuồng.


Tiêu Tụng vì sợ nàng nghĩ quá nhiều, quá mức mệt nhọc, nên không cùng nàng nói việc này.


Biến hóa duy nhất Nhiễm Nhan có thể thấy chính là bụng mình càng ngày càng lớn.


Thời gian chậm rì rì mà qua hơn năm tháng, tất cả mọi người bên trong Tiêu phủ bắt đầu khẩn trương, mà khẩn trương nhất không ai hơn Tiêu Tụng, mỗi đêm Nhiễm Nhan chỉ cần trở mình, hắn cũng sẽ mở mắt canh chừng.


Mắt thấy những ngày gian nan còn hơn khổ hạnh tăng của hắn sắp kết thúc, hắn cũng nghênh đón đứa bé đầu tiên, cảm giác kích động này khó có thể nói hết, nhưng mà xen lẫn trong đó là nỗi lo cho an toàn của mẹ con Nhiễm Nhan. Tình cảm phong phú phức tạp như thế, Tiêu Tụng đã thật lâu đều không có cảm giác qua.


Bên ngoài tuyết rơi ào ào, trải qua mùa đông ấm áp của năm trước, năm nay lại bắt đầu rét lạnh.


Tiêu Tụng đi công sở trông coi công việc, Nhiễm Nhan bọc da cừu nằm trên ghế bập bênh Lưu Thanh Tùng đưa, ôm sách truyện nhẹ giọng đọc, bếp than bên cạnh tỏa ánh lửa ấm áp, bên trên ấm nước lượn lờ sương trắng.


Thanh âm của nàng tuy rằng vẫn khuyết thiếu lên xuống, cũng không sinh động, nhưng thấp mềm, không mất mẫu tính ôn nhu.


Chờ nàng đọc xong câu chuyện 'Giọt sương nhỏ và lá xanh', Vãn Lục xen mồm nói: "Lưu y sinh viết chuyện thật hay, nô tỳ cũng thích nghe."


Nhiễm Nhan kinh ngạc nói: "Vãn Lục, đây là chuyện kể hài tử dưới ba tuổi mới có thể thích nghe."


"Phu nhân cũng không cần kỳ quái, nàng rất thích hợp nghe chuyện kể như vậy." Ca Lam khảy khảy than lửa trong lò nói.


Vãn Lục phồng má, nói: "Ngươi còn cười nhạo ta. Phu nhân, Lý lang quân đối với Ca Lam chính là si tâm bất hối đó, cả khi trời lạnh như vậy cũng chạy tới hỏi han ân cần, ở bên ngoài chờ một lần là hơn nửa canh giờ, mấy thị tỳ trong phủ đều hâm mộ đó."


"Phải không, thật là hiếm có." Nhiễm Nhan khẽ cười nói.


"Có điều Ca Lam cũng không gặp người ta, nô tỳ nghe nói Lý lang quân hôm qua nhiễm phong hàn, nhưng hôm nay vẫn tới đưa đồ ăn ngon cho Ca Lam." Vãn Lục nói.


Nhiễm Nhan nhìn nàng một cái, "Cuối cùng đều vào hết bụng ngươi đi?"


Vãn Lục cười hắc hắc, "Cái này phu nhân cũng biết sao."


"Ngươi nghĩ sao?" Nhiễm Nhan nhìn về phía Ca Lam. Lý Đức Kiển có thể kiên trì lâu như vậy, cũng thực sự ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan.


Ca Lam ngồi thẳng người, nói: "Nô tỳ đã tìm được một người trong phủ, trung hậu thành thật, nếu phu nhân đồng ý, nô tỳ muốn gả cho hắn, sau này còn có thể tiếp tục hầu hạ phu nhân. Còn về Lý lang quân, nô tỳ tự cảm thấy thân phận không xứng."


Ca Lam đã rõ ràng cự tuyệt Lý Đức Kiển, cho nên hắn có làm gì nữa, nàng cũng chỉ coi như không thấy, không biết.


"Được, hôm nào để ta gặp người nọ một chút, đợi điều tra rõ hắn xác thật đúng như lời ngươi nói, liền theo ý ngươi." Nhiễm Nhan biết kỳ thật không cần tra, Ca Lam là người rất rõ ràng, sẽ không dùng cả đời mình để nói giỡn, nhưng nàng coi Ca Lam như bằng hữu mà đối đãi, luôn cảm thấy muốn giữ gìn, cũng coi như tẫn hết tình bằng hữu cùng tình chủ tớ.


"Vãn Lục, đỡ ta đi..." Nhiễm Nhan còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Vãn Lục kinh hô một tiếng, "Phu nhân, nước!"


"Sợ là nước ối phá rồi." Ca Lam đứng phắt dậy,"Ta đi kêu bà đỡ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.