Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 388: Xác chết trôi mặc y phục nữ




Ngồi ở trên xe ngựa thật lâu sau, Tiêu Tụng mới nói: "Nếu Hoài Tĩnh pháp sư không đáp ứng để Tang Tùy Viễn quy y, tất nhiên là có nguyên nhân, ngươi cũng không cần quá để trong lòng, hắn từ nhỏ lớn lên ở chùa, dưỡng thành tính tình như vậy, có ý tưởng xuất gia cũng không kỳ quái."


Trải qua nhiều giả dối như vậy, Tiêu Tụng ngẫu nhiên sẽ hâm mộ ghen ghét sự chân thật của Tang Tùy Viễn, nhưng hắn cũng không muốn bản thân mình trở thành người như vậy, làm một nam nhân, hắn phải có được người mình muốn có, bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, một đời này mới coi như sống không uổng phí, cho dù vì vậy mà phải mất đi vài thứ.


Có bỏ đi mới có đến, đạo lý từ xưa đến nay là vậy.


Nhiễm Nhan không khỏi cầm lấy tay hắn. Tiêu Tụng là người mang thù, vừa rồi gặp Tang Thần tuy là coi như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng Nhiễm Nhan cùng hắn ở bên nhau đã lâu, cũng có thể cảm giác được cảm xúc chân thật hắn cố giấu đi. Hiện giờ còn để hắn mở miệng an ủi, lòng nàng có chút ghét bỏ chính mình.


"Phu quân!" Nhiễm Nhan nhỏm dậy, hôn một cái lên gò má hắn.


Tiêu Tụng nao nao, gương mặt ửng đỏ.


Nhiễm Nhan ngơ ngác mà nhìn hắn, "Tiêu Việt Chi, ngươi còn có lúc e lệ?"


"Khụ." Tiêu Tụng xấu hổ mà khụ một tiếng, liếc liếc mắt nhìn bụng Nhiễm Nhan, "Đây không phải do có mặt hài tử sao."


Nhiễm Nhan nghĩ lại, thật sự là từ sau khi mang thai, Tiêu Tụng liền rất ít có hành vi đặc biệt thân mật. Tỷ như trước kia cứ động một chút là hôn trán nàng, hoặc ngẫu nhiên động tay động chân ăn chút đậu hủ nho nhỏ, nhưng hiện tại thật sự đứng đắn.


"Ha!" Nhiễm Nhan nhịn không được phì cười, Tiêu Tụng hiếm khi có thời điềm ngớ ngẩn, ngẫu nhiên phạm một lần ngốc, lại rất ngộ nghĩnh.


Hai người đang nói chuyện trong xe, xe ngựa lại ngừng. Ca Lam vén mành lên tiến vào nói: "Lang quân, phu nhân, đường đằng trước bị người chặn lại, Vãn Lục đã đi qua nhìn xem là chuyện gì."


"Ừm." Nhiễm Nhan ở nhà buồn khá lâu, cũng sắp nghẹn tới hỏng rồi, nên cuốn mành hai bên lên, nhìn phong cảnh bên ngoài.


Đây là trên đê Khúc Giang, hai bên cây liễu mọc thành hàng, phồn hoa tựa cẩm, oanh đề yến vũ, hoàn toàn là cảnh tượng ngày xuân tươi đẹp. Khúc Giang tựa như một mảnh thủy ngọc màu xanh lam được khảm vào núi xanh bao xung quang, lớp cát trắng bên đê được ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên, cùng màu nước xanh lam tôn nhau lên, mang vẻ mỹ lệ hết sức trong trẻo.


Vãn Lục chạy chậm trở về, "Lang quân, phu nhân, phía trước là hội ngắm hoa du hồ, rất nhiều ngựa xe đều kẹt ở đó, vẫn có thể qua được, chỉ là hơi lâu một ít."


"Phu quân, để xe ngựa đi qua trước đi, chúng ta đi bộ thưởng cảnh qua." Nhiễm Nhan nói.


Tiêu Tụng tính tính, nàng hôm nay đúng là không đi bộ được bao nhiêu, liền đáp ứng.


Hai người xuống xe, nắm tay đi về hướng trăm hoa nở rộ.


Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt, một đôi phu thê mặc thường phục màu tím, lang quân cao lớn tuấn lãng, nương tử dung mạo tú mỹ, đi đến đâu cũng không lu mờ.


"Tiêu Cửu!" Lý Đức Kiển kích động ra sức đẩy đám người ra, vọt tới trước mặt Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan, chắp tay nói: "Bái kiến tẩu phu nhân. Cửu Lang, mấy huynh đệ chúng ta đều ở đây, Thanh Hà công chúa các nàng cũng có mặt, không bằng ngươi cùng tẩu phu nhân cùng qua đó đi."


Ánh mắt Lý Đức Kiển không ngừng bay về hướng Ca Lam bên kia, ra hiệu Tiêu Tụng tạo cho hắn chút cơ hội.


Lý Đức Kiển nói muốn theo đuổi Ca Lam, thật đúng là làm liền, viết vô số thơ tình, nhờ người đưa cho Ca Lam, nhưng phảng phất như đá chìm đáy biển, không có bất luận tin tức gì. Sau đó lại bắt đầu tặng lễ vật, nhưng vẫn như đá chìm đáy biển, Ca Lam không cự tuyệt, cũng chưa bao giờ biểu đạt lòng biết ơn.


Lý Đức Kiển đã từng bị bức đến nóng nảy nên túm Vãn Lục hỏi thăm tình huống, kết quả được đến cái đáp án làm hắn suýt nữa hộc máu.


Ca Lam nói: Cậu ấm có tiền như loại này, tất nhiên là thường dùng chiêu này đi lừa gạt tiểu nương tử, không phải cho ta thì cũng cầm đi lừa gạt người khác, nếu hắn tự nguyện đưa, ta tuy rằng không thích, cũng miễn cưỡng nhận. Dù sao ta cũng sẽ không đáp ứng hắn, hắn nếu muốn tới đòi về, ta trả hết lại một phần cũng không thiếu.


Lý Đức Kiển sao có mặt mũi mà đi đòi về.


Quả thật, Lý Đức Kiển đúng là đã từng dùng mấy thứ này đi dụ dỗ mấy nương tử khác, nhưng những thứ tặng cho Ca Lam, đều là hắn tốn tâm tư, cũng không phải là dùng tiền tùy tùy tiện tiện mà mua.


Hôm nay vốn định đi tìm Ca Lam cùng nhau tới hội ngắm hoa, ai ngờ buổi sáng đến chậm, tới uổng một chuyến.


"Ta muốn bồi tẩu phu nhân ngươi đi Thanh Âm am, các ngươi chơi đi." Tiêu Tụng làm như không thấy ánh mắt hắn.


"Khinh Tùng ca nói rất đúng, Cửu Lang ngươi chính là người vô tình." Lý Đức Kiển dứt lời, vì sốt ruột liền vọt tới đằng sau túm lấy Ca Lam, nói với Tiêu Tụng: "Ngươi đi phần ngươi, để nàng ở lại."


Ca Lam nhàn nhạt nói: "Thể diện của ta không đáng giá cái gì, nhưng thỉnh Lý lang quân suy nghĩ cho lệnh tôn."


Nói xong, thừa lúc hắn đang do dự rút tay ra, đổi chỗ đến đứng bên cạnh Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan.


Lý Đức Kiển thật sự suy nghĩ muốn giết người cũng có, nghĩ hắn tung hoành trong đám hoa lá cỏ cây, có khi nào thất thủ? Người đẹp hơn Ca Lam đâu đâu cũng có, hơn nữa vẫy tay là tới, nhưng khổ nỗi hắn càng nhìn Ca Lam càng thấy thuận mắt.


Mắt thấy người chú ý đến bên này càng lúc càng nhiều, Lý Đức Kiển không có gì để nói, rồi lại không muốn để Ca Lam đi. Lý Đức Kiển còn phát hiện, hai phu thê Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan thật là quá vô lương, không phải hắc bình thường, hai người họ không đồng ý đi du hồ, cũng không vội vã rời đi, càng làm người tức điên là cứ vậy mà khoanh tay đứng nhìn, không người nào mở miệng hoà giải.


Lưu Thanh Tùng cùng Trình Hoài Lượng cũng chen từ trong đám người ra đến đây, Trình Hoài Lượng hét lên: "Ngươi sao lại chậm như vậy?" Đảo mắt thấy Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan, lập tức quy quy củ củ thi lễ.


Lý Đức Kiển nhìn thấy Lưu Thanh Tùng, phảng phất như nhìn thấy cứu binh, lập tức lôi kéo hắn nhỏ giọng nói: "Khinh Tùng, Cửu Lang không chịu ở lại, giúp huynh đệ nghĩ cái biện pháp."


Trình Hoài Lượng vội vàng chào hỏi: "Tẩu phu nhân, hôm nay ái thê của mỗ cũng tới, tẩu phu nhân muốn gặp nàng hay không?"


Trình Hoài Lượng đối với Thanh Hà công chúa có vẻ thập phần vừa lòng, bởi vậy cũng hết sức ngưỡng mộ, hôn còn chưa thành, đã gấp không chờ nổi mà gọi là 'thê'. Đây cũng không coi là tuỳ tiện, thánh chỉ đã định, hôn sự này cơ hồ là nắm chắc.


Lý Đức Kiển thầm khen một tiếng, thật là hảo huynh đệ!


"Không được, hôm nay còn có chuyện." Tiêu Tụng lại lần nữa vô tình cự tuyệt.


Tiêu Tụng cũng từng nói qua chuyện về Lý Đức Kiển cho Nhiễm Nhan nghe. Nhưng Nhiễm Nhan đối với chuyện này bảo trì trung lập, Lý Đức Kiển đã sớm có vị hôn thê, năm nay liền thành hôn. Hắn cầu Ca Lam làm sườn thê, Nhiễm Nhan tuy cảm thấy không được tốt, nhưng Ca Lam là nữ tử lớn lên ở Đại Đường, nói không chừng sẽ không cảm thấy ủy khuất, nàng sẽ không can thiệp hôn sự của Ca Lam.


Lưu Thanh Tùng nói với Lý Đức Kiển: "Ca lấy nhiều năm kinh nghiệm nói cho ngươi, đôi phu thê này dầu muối không ăn, ngươi chết tâm đi. Từ nhỏ đến lớn chúng ta chơi tâm nhãn với Cửu Lang, có lần nào chơi thắng? Phụ nhân kia của hắn, đừng nhìn bộ dáng xinh đẹp kiều tiếu, cũng không phải cái thiện tra, chúng ta tìm cách khác đi."


"Các ngươi chơi đi, ta có việc đi trước." Tiêu Tụng chắp tay cáo từ.


Lý Đức Kiển thấy Ca Lam cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, trong miệng có chút đắng, mặt ngước lên đón gió xuân vô cùng u oán nói: "Nhớ năm đó, a gia ta vừa xuất hiện liền lập tức mê đảo mẹ ta...mẹ ta đêm đó liền đồng ý a gia, thành tựu một đoạn giai thoại."


"Nhưng Đức Kiển a, lão Trình ta là người thành thật, nói thật ra, ngươi không phải là con ruột của mẹ ngươi đi!" Trình Hoài Lượng nói.


"Ngươi mới không phải con ruột mẹ ngươi!" Lý Đức Kiển đập một quạt lên trán hắn.


Bất quá lại nói tiếp Lý Đức Kiển tuy bộ dáng cũng không tồi, nhưng so sánh với tuấn dung rạng rỡ của Lý Tịnh, so với vẻ tuyệt diễm của Hồng Phất Nữ, hắn đích xác không được di truyền ưu điểm của cha mẹ, nếu không hơn phân nửa cũng là một mỹ nam tử yêu nghiệt.


"Đi thôi! Đi thôi! Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không phải của ngươi." Lưu Thanh Tùng túm túm hắn.


"Các ngươi đều mang theo vị hôn thê, ta đi làm gì" Lý Đức Kiển hất Lưu Thanh Tùng ra.


Lưu Thanh Tùng khép tay áo lại nói: "Ngươi lại không phải không có, chính mình không mang theo, oán ai?"


Lý Đức Kiển nhìn thoáng qua bóng dáng Ca Lam, "Vị hôn thê của ta nếu là như vậy, ta đi chỗ nào cũng mang theo."


Hai người đang nói chuyện, lại nghe Trình Hoài Lượng rống lớn một tiếng, "Mau mau, đi cứu người!"


Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng còn chưa ra khỏi đám người, liền nghe thấy thanh âm to lớn vang dội của Trình Hoài Lượng, không khỏi ngừng bước chân, quay đầu nhìn lại.


Có không ít người chạy xuống dưới đê, người chạy ở đầu tiên chính là Trình Hoài Lượng.


Nhiễm Nhan nheo mắt nhìn qua, thấy một đám trắng trắng nổi trên mặt nước xanh lam, là một người nằm sấp trên mặt nước, "Nam nhân kia đã sớm chết."


Tiêu Tụng hơi khựng lại, dặn dò mấy hộ vệ bảo hộ Nhiễm Nhan, "Ta đi xem."


Đây cũng không thuộc phạm vi quản hạt của hắn, nhưng làm Hình Bộ Thị lang, nếu án mạng phát sinh ngay dưới mí mắt hắn, hắn cả đi nhìn cũng không nhìn một cái, chắc chắn sẽ tạo đề tài cho người đàm tiếu.


Nhiễm Nhan nhìn bóng dáng Tiêu Tụng, phân phó Vãn Lục: "Lên xe lấy viên tránh uế đưa qua cho hắn đi."


Mắt thấy quay lại còn tốn thời gian, Ca Lam liền bưng ghế cao cho Nhiễm Nhan ngồi trước một chút.


"Phu nhân sao biết đó là một nam tử?" Ca Lam nhìn một hồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt là một người mặc đồ trắng nằm sấp trên mặt nước, thậm chí cả nam hay nữ cũng không thể phân biệt được.


"Chuyện này có quan hệ đến kết cấu cơ thể người, người sau khi chết trong cơ thể sẽ xuất hiện hủ thi khí, nam nhân bên trên rộng bên dưới hẹp, điều này khiến cho trọng tâm thân thể nghiêng ra đằng trước, nam thi ở trong nước thường sẽ nằm sấp. Mà nữ nhân xương chậu nặng hơn, trọng tâm thân thể nghiên phía sau, đa phần sẽ nằm ngửa ra." Nhiễm Nhan tận lực dùng từ ngữ đơn giản để giải thích, có thể nghe hiểu hay không thì xem sức lĩnh ngộ của Ca Lam.


"Chỉ có đã chết một đoạn thời gian người mới nổi lên sao?" Ca Lam ngẩng đầu, thấy Trình Hoài Lượng đã sớm vào nước kéo người lên, nhưng bản thân hắn lại đang nằm ở bờ sông mà phun.


"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nhìn về nơi thi thể mới trôi nổi vừa rồi, gần đó có một chỗ nước cạn, bên trên phủ đầy cỏ lau, rất có thể thi thể là theo dòng nước từ bên kia trôi đến đây. Hơn nữa trôi đến cũng không lâu, mới vừa rồi khi nàng còn đang ngắm cảnh, trên mặt sông cái gì cũng không có.


Dựa theo nhiệt độ không khí mấy ngày nay, Nhiễm Nhan phỏng đoán người nọ chết ít nhất đã hơn bốn ngày. Chỉ sợ nếu không phải hôm nay nhiệt độ không khí tăng nhanh, làm thi khí gia tốc, rất có khả năng phải qua một thời gian nữa mới có thể nổi lên.


Đợi trong chốc lát, Tiêu Tụng mới quay lại, đứng cách Nhiễm Nhan vài bước nói: "Thi thể đã hư thối đến không chịu nổi, trên người mặc y phục nữ, sau nghiệm thi phát hiện đúng như lời phu nhân, là nam nhân. Trên người ta sợ là đã lây dính thi khí, đứng ở chỗ này một chút đi."


"Lưu Thanh Tùng nghiệm thi à?" Nhiễm Nhan hỏi.


Tiêu Tụng áy náy nói: "Đúng. Đã sai người báo quan, trong chốc lát phủ nha sẽ phái người lại đây, ta chỉ sợ tạm thời còn không thể rời đi, phu nhân hôm khác lại đi Thanh Âm am đi."


"Đây là nên làm." Nhiễm Nhan từ trước đến nay đều là người lấy công tác làm trọng, tất nhiên hiểu Tiêu Tụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.