Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 385: Đập cửa hiệu




Ngày kế, Nhiễm Nhan liền phái người đón Ngô Tu Hòa vào bên trong phủ.


Nhiễm Nhan tuy không thể phân thân đi xem ông, nhưng vẫn sai người chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ông, đoạn thời gian này lão nhân gia sống đặc biệt dễ chịu, so với khi còn ở Tô Châu đã béo lên một vòng.


Ngô Tu Hòa vẫn mang bộ dạng nhìn như tiên phong đạo cốt kia, nhàn nhạt nói: "Vi sư thời trẻ theo thầy là Bạch Vân chân nhân, sáng sớm bấm đốt ngón tay biết ngươi sẽ có tạo hóa, hiện giờ quả nhiên ứng nghiệm, không uổng công vi sư cứu ngươi một lần."


Gặp mặt thăm hỏi như vậy, Nhiễm Nhan thật đúng là không biết phải nói cái gì mới tốt. Đột nhiên sư môn đều chuyển từ y thánh chuyển tới Đạo gia.


Nhiễm Nhan hỏi sơ vài câu về cuộc sống ở trong chùa, Ngô Tu Hòa lập tức che mặt khóc rống, nói đám hòa thượng kia không cho ông ăn thịt, ông lại chưa từng cắt tóc làm tăng, dựa vào cái gì không cho ông ăn.


"Đó là thánh địa Phật gia, tất nhiên là không thể lây dính tục vật, sau này sư phụ ở trong phủ muốn ăn bao nhiêu cũng có, ta đã đem cách làm thịt kho tàu dạy cho Hình Nương và Vãn Lục, sư phụ cứ ăn thoải mái." Nhiễm Nhan nói.


Ngô Tu Hòa lập tức ngưng khóc, dùng tay áo chấm chấm khóe mắt khô queo, "Thập Thất Nương quả nhiên hiếu thuận."


Vãn Lục cười nói: "Thần y, phu nhân hiện giờ có thai, vừa lúc lấy cớ này đón ngài đến đây bảo dưỡng tuổi thọ, thời gian nói chuyện còn nhiều, nô tỳ an bài chỗ ở cho ngài, không bằng ngài đi nghỉ ngơi trước, sau bữa tối lại ôn chuyện?"


Ngô Tu Hòa đã khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt, vuốt râu cười nói: "Như thế rất hợp ý ta."


Nhiễm Nhan cười gật đầu, để Vãn Lục dẫn Ngô Tu Hòa đi nghỉ ngơi.


Trước khi an tâm dưỡng thai, Nhiễm Nhan đã tìm hiểu hết những chuyện trước đó bị gác qua một bên, tỷ như Thanh La cùng Tiểu Mãn.


Ca Lam đã sớm tìm cho Thanh La một nông hộ thành thật ở ngoài thành, cho mấy chục quan tiền gả đi, có lẽ là cảm thấy cũng gả xong cho người rồi, nên cũng an phận mà sống cùng phu quân nàng ta, Tiểu Mãn thì tống cổ về Tô Châu, theo thuyền hàng của Nhiễm Bình Dụ nam hạ.


Nhiễm Nhan hoặc nhiều hoặc ít cũng biết những chuyện bên trong thế gia đại tộc, những thứ đó bày ra trước mắt, mặc kệ có uy hiếp hay không, biện pháp tốt nhất chính là dọn dẹp sạch sẽ. Còn có một vài người thỉnh thoảng phát hiện hơi có dị tâm, cũng đều tạm thời thả tới thôn trang.


Bên trong Tiêu phủ lập tức thanh tĩnh hơn rất nhiều.


Nửa tháng này, Nhiễm Nhan càng ngày càng dễ buồn ngủ, có thời điểm nghiêm trọng đang đứng nói chuyện cũng có thể ngủ.


Sau đó khi bệnh trạng khá hơn chút, thì lại bắt đầu nôn nghén, phun đến long trời lở đất, đem thịt dưỡng mập từ nửa tháng trước gầy rớt đi, Tiêu Tụng gấp đến độ suốt ngày không phải bám lấy Ngô Tu Hòa hỏi, thì là chạy Thái Y Thự hỏi, phái người lục soát phương thuốc cổ truyền dân gian ở khắp nơi, tìm được rồi lại cầm đi Thái Y Thự hỏi mấy thái y có được hay không, trong thời gian ngắn, cả Trường An đều biết Hiến Lương phu nhân mang thai.


Hiến Lương phu nhân mang thai thì vô pháp thị tẩm, trong nhà lại không có trắc thất đằng thiếp, có vài vị bắt đầu động tâm tư, hầu phủ bình thường không có bao nhiêu khách khứa giờ xe cộ lui tới nối liền không dứt, nhà nhà đều phái băng nhân đến trước mặt Nhiễm Nhan làm mai.


"Hoài thai mười tháng a! Phu nhân cùng hầu gia ân ái phi thường, nói vậy cũng không đành lòng thấy Hầu gia chờ đợi mòn mỏi mười tháng này, nô biết Ngụy thị có ba nữ nhi, đều là con vợ cả, tướng mạo cũng khả nhân, mấu chốt là thập phần tri thư đạt lý, biết tôn ti trưởng ấu, tính tình dịu ngoan, nếu làm trắc thất, nhất định có thể hiệp trợ phu nhân lo liệu việc nhà, phụng dưỡng hầu gia, phu nhân cũng có thể an tâm dưỡng thai." Băng nhân cười khanh khách nói.


Vãn Lục tức đến mắt đều đỏ, thật không hiểu nổi phu nhân, đóng cửa không gặp là được, hà tất phải để những người này vào nhà để chịu đựng bực bội cỡ này?


Nhiễm Nhan lại hạ quyết tâm muốn đem thanh danh bình dấm chua truyền ra, hiện tại nàng có thai, Độc Cô thị lại cần giữ đạo hiếu, mặc kệ mấy chuyện lặt vặt này, nên đây đúng là thời cơ tốt. Bởi vậy nghe băng nhân nói xong, nàng cũng không tức giận, "Ngươi nói rất đúng, nàng giúp ta xử lý việc nhà hầu hạ Hầu gia, ta liền có thể nhàn hạ."


Băng nhân kia trong lòng mừng thầm, nói: "Phu nhân quả nhiên hiền huệ hiểu lý lẽ."


"Ta dứt khoát thu thập tay nải về Lan Lăng bổn gia, đem Tiêu phủ nhường cho Ngụy thị tỷ muội gì kia chăm sóc, ngươi thấy sao? Như vậy chẳng phải là càng thêm thanh nhàn?" Nhiễm Nhan cũng không đợi bà ta trả lời, hơi nghiêng đầu, nói với Vãn Lục: "Đi thu thập một chút cho ta, ngày mai sáng sớm liền về Lan Lăng."


"Dạ." Vãn Lục lập tức lên tiếng, dẫn người bắt đầu thu thập trong phòng.


"Phu nhân đừng hiểu lầm, nô không phải có ý tứ này..."


Băng nhân vừa mới nói một nửa, liền bị Nhiễm Nhan nhàn nhạt cười cắt ngang, "Ngài nói rất đúng, ta đâu, là từ Tô Châu cái tiểu địa phương đi ra, cũng chỉ là trung đẳng thế gia, kiến thức không nhiều lắm, hôm nay được ngài nhắc nhở, mới nhận thấy mình tầm mắt nhỏ, nguyên lai giúp chồng dạy con chưởng gia, không phải không có đại phụ thì không thể, vừa vặn ta trở về nghỉ ngơi, cưới trắc thất hay là nạp thiếp, ngài chỉ cần nói với Tương Võ Hầu, hắn thích là được, ta không có ý kiến."


Nhiễm Nhan nói tâm bình khí hòa, lời nói lại toàn những câu làm người hãi hùng khiếp vía, băng nhân vội vàng nói: "Hiến Lương phu nhân bớt giận, nô đây cũng là chịu người nhờ vả, phu nhân nếu không thích, từ chối là được, phu nhân có thai trong người, cũng không thể bực bội đi đường xa."


Nhiễm Nhan cầm một quả mơ, động tác dừng một chút, "Bực bội thì không đến mức, bất quá ngươi nói rất đúng, là không thể đi đường xa."


Bên này băng nhân vừa mới yên lòng, Nhiễm Nhan trầm ngâm nói: "Ta đây liền về Trịnh phủ ở một đoạn thời gian, dưỡng thai đi."


Lời này suýt nữa làm băng nhân kia ngã quỵ, bà ta vừa ổn định tâm thần, đang chuẩn bị khuyên nhủ Nhiễm Nhan, lại nghe Nhiễm Nhan nói: "Ca Lam, tiễn khách."


"Tiền băng nhân, phu nhân nhà ta có thai, không thể ngồi lâu, hôm khác Tiền băng nhân nếu thúc đẩy được cọc chuyện tốt này, phu nhân tất nhiên tự mình tới cửa trí tạ." Ca Lam cười nói.


Lời nói đã nói đến mức này, Tiền băng nhân cũng không dám ở lâu hơn, vạn nhất Nhiễm Nhan vì ngồi lâu mà xảy ra chuyện gì, bà ta cũng thật sự khỏi cần lăn lộn nữa.


Ra khỏi đại môn hầu phủ, Tiền băng nhân ngồi xe ngựa về lại cửa hiệu mặt tiền ở chợ đông. Băng nhân Trường An có chút thanh danh đều có cửa hiệu mặt tiền của mình ở chợ đông hoặc chợ tây, chuyên kinh doanh mai mối, gọi là băng nhân quán, trong một quán có ít nhất cũng ba đến năm vị băng nhân, căn cứ danh tiếng tốt xấu cùng thanh danh lớn nhỏ mà thu phí dụng.


Tiền băng nhân là băng nhân của một băng nhân quán có danh tiếng tốt nhất trong đó. Hôm nay gặp chuyện ở Hầu phủ, làm bà ta không khỏi lo sợ, làm mai hơn mười năm, còn chưa từng gặp ai như Hiến Lương phu nhân, vạn nhất nếu gặp phải chuyện gì, quẹt một vết đen trong thanh danh của bà ta thì làm sao bây giờ?


Trở lại cửa hiệu, thấp thỏm một cái buổi chiều, đến khi sắp đóng cửa mới hơi nhẹ nhàng thở ra.


Toàn bộ con đường này đều là băng nhân quán. Tiếng trống canh vang lên, mọi người đều đang thắp đèn trước cửa, chuẩn bị đóng cửa.


Tuyết lại bắt đầu rơi, trên đường bỗng nhiên vang lên hàng loạt tiếng vó ngựa, mọi người đều ngừng tay, liền nhìn thấy hơn mười kỵ sĩ, cầm đầu là một bộ thường phục màu tím trên một con tuấn mã to lớn màu đen, tay áo rộng theo gió vẽ ra một độ cung ưu nhã, nhưng khí thế của người nọ thật sự lại không quá ưu nhã. Phảng phất như cuốn theo bão tuyết thổi quét mà đến, tức giận rào rạt, toàn bộ người trên đường đều nhịn không được rùng mình một cái.


"Hủy hết cho ta!" Tiêu Tụng vung roi chỉ vào bảng hiệu ở trước cửa hiệu của Tiền băng nhân.


Hai hộ vệ đằng sau lập tức xuống ngựa.


Lão bản trong quán là một người mập mạp chừng 40 tuổi, cả người đầy thịt núc ních vội vàng chạy ra, chắp tay nói: "Không biết tiểu điếm đắc tội Tương Võ Hầu khi nào, phải phiền hầu gia tự mình tới hủy đi bảng hiệu của tiểu điếm?"


"Ta đã hủy ngươi chiêu bài, thì sẽ nói rõ nguyên do cho người trên đường này nghe, miễn cho ngày khác ta còn phải tốn công tới hủy nhà khác chiêu bài!" Tiêu Tụng từ trên ngựa cao nhìn xuống nói.


Hắn vốn dĩ đã rất có khí thế, hiện giờ tức giận ngập trời, mặt đen thui, còn đáng sợ hơn lúc chém đầu dọn nhà người khác, thanh âm thuần hậu lạnh như đóng băng, "Trong quán các ngươi ai hôm nay đến phủ ta nói ẩu nói tả, nói muốn tìm nữ nhân thay phu nhân ta phân ưu giải lao? Nhà của Tiêu Việt Chi ta, đã có phu nhân Tiêu Việt Chi ta chăm sóc! Ai muốn nhúng tay, kêu băng nhân kia lăn ra đây nói rõ ràng cho ta!"


"Tương Võ Hầu thỉnh bớt giận, trong chuyện này tất nhiên có hiểu lầm gì đó, chúng ta cũng đều là chịu người nhờ vả đi thay người kết nối tơ hồng, ta tin tưởng băng nhân trong quán chúng ta tuyệt đối sẽ không mở miệng mạo phạm Hiến Lương phu nhân." Lão bản giải thích.


Tiêu Tụng hơi nhếch khóe miệng, "Ý của ngươi là ta vu hãm ngươi?"


"Không dám không dám, Tương Võ Hầu..." chủ tiệm thấy bảng hiệu đã sắp bị hủy đi, cũng không lo giải thích, vội vàng đi bảo hộ bảng hiệu kia.


Bọn họ kinh doanh cái này, dựa vào chính là danh tiếng chiêu bài, chiêu bài còn bị người đập, sao còn ở trong ngành này được nữa, cho nên chủ tiệm chính là chết cũng không thể để người mang khối bảng hiệu này đi.


Tiêu Tụng kẹp nhẹ bụng ngựa, ngựa bước ra trước vài bước, đến trước tấm biển kia, không hề dự triệu mà rút lợi kiếm ra, chém tấm biển kia thành hai đoạn. Kiếm phong lướt qua thân thể chủ tiệm làm hắn sợ tới mức lông tơ đều dựng thẳng lên.


Tiêu Tụng đem kiếm chậm rãi cắm vào vỏ kiếm, lạnh lùng nói: "Ta Tiêu Việt Chi sớm đã có thê, giờ đang dưỡng thai, ai còn dám chạy đến trước mặt nàng nói chuyện đưa nữ nhân, làm thê nhi của ta hoảng hốt, thì sẽ như tấm biển này."


Dứt lời, liền quay ngựa rời đi.


Người đầy đường đều sửng sốt, chủ tiệm kia khi phản ứng lại, tức khắc nhào lên tấm biển gào khóc.


Chuyện này trong một đêm truyền khắp Trường An, người có lập trường bất đồng mang thái độ bất đồng, ngoại trừ mấy khuê trung nương tử nói biết vậy chẳng làm, còn lại đại đa số người đều đối với hành vi lần này của Tiêu Tụng tỏ vẻ không tán đồng.


Bất quá Tiêu Tụng nếu dám làm vậy, thì tất nhiên đã tính đến hậu quả, hắn không phải là người dễ nóng đầu.


Tiêu Tụng bước vào viện, ném roi ngựa trong tay cho thị tỳ, vào phòng.


Nhiễm Nhan đang nằm nôn khan bên cạnh bồn, Tiêu Tụng vội vàng ngồi vào mép giường xoa lưng cho nàng, chờ nàng phun xong một lúc lâu, mới nói: "Đây đến tột cùng còn muốn phun bao lâu? Thai lần này tốt nhất là có thể sinh năm sáu cái, về sau không phải chịu tội như vậy nữa."


Nhiễm Nhan suy yếu cười nói: "Ngươi cho là heo nái đẻ con sao? Động một chút liền năm sáu cái."


Tiêu Tụng cũng cười ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Ta không phải là nhìn đến sốt ruột sao, lại không giúp được gì, nếu có thể giúp ngươi phun, ta cũng không nóng nảy."


"Ngươi dứt khoát giúp ta sinh luôn đi." Nhiễm Nhan ghé vào vai hắn, bất đắc dĩ nói.


"Ha ha!" Tiêu Tụng cười lớn, lồng ngực hơi rung.


Nhiễm Nhan nhìn làn vải sa tanh tím trước mắt, "Ngươi đi đâu vậy?"


Tiêu Tụng đi công sở trông coi công việc, đều mặc quan phục màu đỏ, hắn mỗi ngày một khi về nhà thì cả quan phục cũng không thay ra đã vọt vào phòng ngủ, hôm nay không chỉ thay thường phục ra, hơn nữa bả vai vẫn còn ướt, hiển nhiên không có khả năng là ở trong phủ.


Đường triều đối với quan phục và thường phục có quy định nghiêm khắc, phàm là mặc quan phục, công phục, làm việc đều là việc công, những chuyện đã làm đều sẽ liệt kê trên danh sách chiến tích để khảo hạch, mà thường phục là y phục mặc trong lúc bình thường, tương đối tùy ý. Tiêu Tụng lại trở về chỉ để thay thường phục mới đi ra ngoài


"Tiêu Việt Chi." Nhiễm Nhan đẩy hắn ra, "Ngươi có phải biết chuyện hôm nay hay không?"


Tiêu Tụng ho khan một tiếng, gật gật đầu.


"Ngươi đi tìm người ta tính sổ?" Nhiễm Nhan dùng hai tay vặn mặt hắn lại, nhíu mày hỏi: "Như vậy có gây bất lợi cho ngươi hay không?"


Suy nghĩ lúc đầu của Nhiễm Nhan cũng chính là hủy một chút thanh danh của bản thân mình, dù sao ở Trường An phu nhân bưu hãn có vài tá, cũng không sót thêm một cái nàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Tụng cũng không phải người dễ xúc động, Nhiễm Nhan hỏi: "Vì sao lại làm như thế?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.