Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 277: Chạy mau




Đêm tuyết tĩnh lặng, một quầng sáng mỏng manh xuất hiện trong chính điện, những người núp trong bóng tối đều nín thở ngưng thần, muốn nhìn kỹ tên hung thủ đã làm bọn họ đau đầu hơn nửa năm này.


Rất nhanh, quầng sáng kia đã tới gần cửa, một tà váy đỏ sậm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ là nàng ta cầm ô, che khuất hơn nửa thân mình. Một tay nàng ta nâng đèn lồng, khi gió thổi qua, quầng sáng chập chờn lay động.


Cả cái viện chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp.


Lúc này dược hiệu trên người Đậu Trình Phong đã bớt đi một chút, hắn ngẩng đầu nhìn người tới, lười biếng cười một tiếng, thanh âm nghẹn ngào, "Là ngươi đến rồi?"


Tư tham quân mai phục trong sương phòng chuẩn bị dẫn người lao ra, lại bị Tiêu Tụng ngăn lại, hướng hắn làm cái khẩu hình: Chờ.


Tư tham quân nghĩ thầm thấy cũng đúng, mặc dù hiện tại có bắt được cũng không có biện pháp định tội, chờ đến khi nàng ta động thủ giết Đậu Trình Phong thì mới được.


"Ở trên đời này, trừ bỏ ta mạo hiểm tới tìm ngươi, còn có thể có ai nữa?" thanh âm nữ tử thành thục mà ôn nhu.


Nữ tử đem dù che lên cho Đậu Trình Phong, dung mạo vẫn luôn bị che khuất lộ ra, mày liễu mắt hạnh, tóc mây tuyết má, chỗ đuôi mắt bên phải có một nốt ruồi son.


Nhiễm Nhan trong lòng kinh ngạc, lại phảng phất như nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhận ra, vị này chính là mẫu thân của nữ thi mà nàng đã từng phục hình dung mạo. Nghe nói phụ nhân trung niên này đã hơn 30 tuổi, nhưng có lẽ là diện mạo hơi nhỏ, cũng có lẽ là ánh sáng không đủ, giảm đi vẻ già dặn, nàng ta nhìn qua chỉ chừng hai tám hai chín tuổi.


"Thu Nương, ngươi đây là tới giết ta, hay là tới cùng ta song túc song phi?" Đậu Trình Phong thưởng thức tẩu thuốc trong tay, cười sáng lạn mà cô đơn.


Thu Nương là tiểu tự, tên thật của nàng ta là Bạch Tự Lãnh.


"Không phải để giết ngươi, cũng không thể cùng ngươi song túc song phi." Bạch Tự Lãnh thở dài, nàng rũ mắt nhìn Đậu Trình Phong phủ đầy tuyết, ngữ điệu lướt nhẹ: "Trở về đi."


"Không trở về được nữa." Đậu Trình Phong bỗng nhiên ngả người nằm ở trên nền tuyết, lớn tiếng nói: "Giết ta đi! Nữ nhi của ngươi vì ta mà chết, ngươi chẳng lẽ không hận ta? Để cho ta chết ở đây, vùi lấp trong tuyết trắng, kiếp sau ta có thể sạch sẽ mà chuyển thế làm người!"


Tay cầm cán dù của Bạch Tự Lãnh hơi căng thẳng, "Ta chưa lập gia đình đã sinh con, con bé sinh ra cũng chỉ có thể trốn trốn tránh tránh. Sau khi theo ngươi, càng trốn tránh, cả đời này của nó, chưa từng được sống quang minh chính đại, ngươi cho nó cùng lắm cũng chỉ là một danh phận thị thiếp thôi đúng không? Con bé trước khi chết đã chuẩn bị chặt đứt hồng trần đi xuất gia, chết rồi cũng tốt, coi như giải thoát rồi."


Ngữ điệu Bạch Tự Lãnh bình tĩnh, nhưng chút run rẩy trong thanh âm bán đứng cảm xúc của nàng ta.


Đậu Trình Phong nằm trên nền tuyết, nhìn tuyết từ trên trời cao rơi xối xả lên người hắn, phảng phất chỉ cần một tích tắc là có thể thi cốt vô tồn, trong óc hôn hôn trầm trầm như muốn ngủ.


"Trình Phong, đêm tuyết lạnh lẽo, về đi." Bạch Lự Lãnh hận chính mình, hai mươi năm trước nàng thân mang lục giáp*, lẻ loi một mình từ Ngô Châu chạy đến Trường An, thay tên đổi họ, nuôi nấng nữ nhi thành người, vốn dĩ mỗi ngày cứ trôi qua gian khổ nhưng bình đạm, không nghĩ tới bảy năm trước lại gặp gỡ Đậu Trình Phong, hắn sơ lãng tuấn mỹ, đầy bụng tài hoa, đối đãi nàng cũng không ngả ngớn như những kẻ khác, thời gian dần trôi, nàng không thể không thừa nhận bản thân mình động tâm với nam tử nhỏ hơn mình hơn mười tuổi này. Không thể cùng hắn quang minh chính đại mà ở bên nhau, nàng vẫn chưa từng hối hận ủy khuất, nhưng chờ đến khi nàng hối hận, hết thảy đều không thể vãn hồi nữa rồi. Càng đáng buồn hơn là nàng phát hiện bản thân lại vô pháp hận hắn.


*chỉ phụ nữ mang thai


Nữ nhân, thật dễ dàng bị tình yêu chi phối.


..................................


Đêm càng khuya, nhiệt độ không khí càng thấp, người đang âm thầm mai phục vì để không phát ra tiếng động, chỉ có thể đứng im không nhúc nhích, thời gian dài, toàn bộ tay chân đều lạnh như khối băng, chết lặng đến không có cảm giác.


Tiêu Tụng đem Nhiễm Nhan ôm vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể của hai người sưởi ấm cho nhau, so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều.


Tư tham quân có chút sốt ruột, trong lòng không khỏi mắng thầm: Ngươi con mẹ nó là giết hay là chạy, nhanh lên a! Đúng là nữ nhân cao tuổi, hành sự ướt át bẩn thỉu.


Bên ngoài, Đậu Trình Phong lẳng lặng nằm trên nền tuyết, Bạch Tự Lãnh vẫn luôn đứng ở chỗ cũ chờ, chưa từng nhúc nhích. Không lạnh sao? Lạnh chứ, chỉ là thua xa cái lạnh trong lòng nàng.


Đợi một hồi lâu, nàng đột nhiên cười một tiếng tự giễu.


"Ta vốn không nên si tâm vọng tưởng, tự làm bậy, hại chết Như nhi." Bạch Tự Lãnh cởi áo lụa của mình ra, đắp lên người Đậu Trình Phong, "Trong mắt, trong lòng ngươi, cũng chỉ bao dung một mình Lý Uyển Thuận. Từ nay về sau, ngươi ta ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi chiếu cố mẹ con ta mấy năm nay, ta dùng thân thể hoàn trả, Như nhi dùng tánh mạng hoàn trả."


Dứt lời, xoay người bước nhanh rời đi.


"Thu Nương!" Đậu Trình Phong đột nhiên ngồi dậy gọi nàng.


Bước chân Bạch Tự Lãnh ngừng lại, chợt bước nhanh hơn. Căn bản không nên dựa vào tình yêu, làm nữ nhi mất cả tâm và tính mạng...nàng vốn dĩ nghe được tiếng gió, mới đến đây tìm hắn, còn ôm một tia ảo tưởng, nhưng mà hiện giờ thái độ hắn như vậy, còn do dự cái gì? Còn chờ mong cái gì?


"Đuổi hay không đuổi?" Tư tham quân nhất thời không hiểu được hai người này là sao, đầy đầu mờ mịt hạ giọng hỏi Tiêu Tụng.


Nữ nhân này tới xong rồi đi, rốt cuộc có phải hung thủ hay không a!


Tiêu Tụng cũng hơi thất vọng, vốn hi vọng có thể dụ dỗ hung thủ đến, lại không nghĩ đến, chỉ tới người không liên quan. Bất quá ít nhất cũng biết rõ ràng gút mắt giữa bọn họ. Mà quan hệ giữa Bạch Tự Lãnh cùng Đậu Trình Phong, còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng của Tiêu Tụng.


Khi Đậu Trình Phong mười lăm mười sáu tuổi, thường hay chạy từ trong tộc ra ngoài chơi, cũng thường hay bị phạt, có một lần hắn bị thương té xỉu trên phố, đúng lúc Bạch Tự Lãnh gặp phải, vì thế cứu hắn. Thân mẫu của Đậu Trình Phong mất sớm, tình người trong đại gia tộc rất đạm bạc, hắn ở chỗ Bạch Tự Lãnh cảm nhận được ấm áp chưa từng cảm nhận qua, vì thế không muốn xa rời phần ấm áp này, có lẽ căn bản không có quan hệ tới tình yêu nam nữ. Chỉ là tự nhiên xảy ra đụng chạm da thịt, rồi về sau dựa vào nhau, chiếu cố nhau.


Nhưng mà Đậu Trình Phong càng ngày càng tuấn tiếu, khí chất thoát tục nên bất giác đã nắm giữ trái tim của Bạch Như nữ nhi của Bạch Tự Lãnh. Thời điểm hắn vô cùng nhàm chán, cũng sẽ trêu đùa Bạch Như một chút, chỉ là tới mức đó thôi, Bạch Tự Lãnh là nữ nhân đầu tiên phát sinh quan hệ với hắn, cũng là nữ nhân duy nhất.


Trong 7 năm qua của Đậu Trình Phong, có thể nói là dưới sự chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ của Bạch Tự Lãnh, hắn từ một thiếu niên trưởng thành một nam nhân, quan hệ của hắn và nàng không chỉ giới hạn ở mức nhục dục nông cạn hay hoan ái, mà còn có nhiều tình cảm phức tạp hơn.


"Thu Nương! Thu Nương!" Đậu Trình Phong vừa mới hút A phù dung không lâu, tứ chi vô lực, nhìn bóng dáng Bạch Tự Lãnh rời đi, trạng thái lý trí mà hắn ngay cả khi hút A Phù dung cũng có thể bảo trì ngay lập tức sụp đổ, hắn ngã trên nền tuyết, gian nan bò về phía trước, thanh âm nghẹn ngào gọi: "Thu Nương, đừng bỏ ta lại một mình, Thu Nương!"


Bước chân Bạch Tự Lãnh đi đến cửa điện dần dần chậm lại, Đậu Trình Phong vui mừng gọi: "Thu Nương!"


Nhưng Bạch Tự Lãnh chỉ là ngừng bước trong chốc lát, cố nén không quay đầu lại, bước nhanh đi xuyên qua tiền điện.


"Sẽ không đâu..." Đậu Trình Phong nhìn một chuỗi dấu chân trong cái viện trống trải, lẩm bẩm tự nói.


Sẽ không, dĩ vãng chỉ cần thái độ mềm xuống một ít, cầu xin nàng vài câu, nàng sẽ luôn tha thứ cho hắn. Bạch Tự Lãnh vẫn luôn là như vậy, không cần danh phận, không bắt ép hắn, vẫn luôn dung túng thiên vị hắn.


Chỉ là sự lạnh lẽo giờ khắc này, rõ ràng nói cho hắn, Bạch Tự Lãnh không cần hắn nữa!


Sẽ không có người như vậy nữa, mặc kệ hắn lúc nào đi đến cái tiểu viện kia đều có thể thấy nàng đang đợi chờ. Cũng sẽ không có người, dung túng hắn vô hạn, rõ ràng trong lòng để ý nhưng còn có thể mỉm cười nghe hắn kể về tài mạo của Văn Hỉ Huyện chủ.


Đậu Trình Phong ngơ ngác ngồi trên nền tuyết,sau một lúc lâu, lại thấy Bạch Tự Lãnh chậm rãi quay lại từ tiền điện. Hắn còn chưa kịp cao hứng, đã thấy Bạch Tự Lãnh mặt mũi tái nhợt ra khẩu hình với hắn: Chạy mau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.