Đại Đế Cơ

Chương 97: Phán định




Tiết Thanh bật cười.
Cho tới bây giờ Tiết Thanh chưa từng nghĩ tới sẽ có một người cổ đại làm loại động tác tay này với nàng. Mặc dù Tứ Hạt tiên sinh đi theo nàng thỉnh thoảng lại văng ra một vài từ hiện đại nhưng thấy động tác của thiếu niên áo bào trắng, nàng vẫn bật cười.
Lúc ấy nàng có một chút ranh mãnh, không ngờ rằng thiếu niên này lại nhớ... Dĩ nhiên hắn không có ý tốt gì, rất hiển nhiên là hiểu lầm, cho rằng đó là mắng chửi người. 
Tiết Thanh cười to không ra tiếng, thiếu niên áo dài trắng nhìn nàng một cái, lạnh lùng quay đầu đi.
"Hắn có ý gì?" Quách Tử An chờ ở bên ngoài nha môn tiến lên thấy được, không hiểu hỏi, lại nhìn mắt thiếu niên áo dài trắng... Hắn cũng là người Tây Lương hả? Dáng vẻ không giống lắm...
Tiết Thanh lắc đầu cười: "Không có gì đâu, hắn đang mắng ta đó." 
Mắng chửi người hả? Là cái động tác tay đó sao? Tay Quách Tử An vung vẩy mấy cái.
Tia ánh nắng cuối cùng rút đi, hoàng hôn bao phủ đất đai, khoa thi thư nghệ kết thúc, đám người ngoài cửa nha môn lại không giải tán mà còn càng ngày càng đông, người nghe được tin chạy tới, nối liền không dứt. Trên bảng còn treo thư họa của các thí sinh cho mọi người thưởng thức... Dĩ nhiên trước bức vẽ lớn hai trượng kia tập trung nhiều người nhất.
Trong điện, đèn đã đốt sáng, lễ quan nhìn quan chấm thi trước mặt, lại nhìn quyển họa trong tay. 
"Mọi người là nhất trí với cách phán xử này?" Hắn hỏi.
Trần Thịnh đứng chờ, các quan chấm thi liếc nhìn nhau, một quan chấm thi cười mỉm sờ râu: "Nếu không chấm điểm cái đó, chỉ sợ dân chúng không phục đâu."
Lúc này cuộc thi đã kết thúc, bên trong nha môn không có thí sinh cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe được rõ ràng sự náo nhiệt ở bên trong. 
Lễ quan liếc nhìn quyển họa trong tay một lần nữa, cười nói: "Vậy bản quan liền tuyên bố thành tích thi thư nghệ." Rồi sải bước đi ra ngoài.
...
Giữa trời chiều, ở vị trí dễ thấy nhất trên bảng là tờ giấy viết đầy tên thí sinh bảng số và số điểm, quan binh kéo bảng cách đám đông một chút, tránh bị các thí sinh và dân chúng kích động xé rách. 
Mọi người chen chúc lên phía trước nhưng người phía sau cũng không cần lo lắng không thấy được, vì người ở phía trước đã cao giọng đọc lên tên thí sinh và số điểm.
Lần này, điểm thi chênh lệch cực lớn, được điểm tối đa chỉ có một người.
"Kiến Châu, Tần Mai." 
Người Kiến Châu? Tần Mai là tên của người đó hả, chẳng qua không biết thật giả thế nào, Tiết Thanh cười một tiếng.
Bên kia, lại có âm thanh báo ra một cái tên.
"Phủ Trường An, Tiết Thanh, chín." 
Trương Song Đồng kêu to: "Không công bằng!"
Cũng không tệ lắm, Tiết Thanh cười giơ tay đánh hắn: "Nhiều người nhìn như vậy, rất công bằng." Lại vểnh tai:  "Không biết người đứng thứ ba là ai?"
Nhưng xếp thứ ba lại có chút cổ quái. 
"Xếp thứ ba, số hai mươi tám, tám."
Lời này vừa dứt, dân chúng vây xem vội vàng thúc giục hỏi tên.
"Nhưng không có tên." Người đứng hàng đầu cố gắng dò tên người trên giấy: "Chỉ có bảng số." 
Không có tên hả? Không thể nào... Số hai mươi tám, Tiết Thanh nhớ lại vị trí mọi người trong điện, dựa theo sắp xếp thì là một nam nhân hơn ba mươi tuổi... Nếu như dựa theo hàng ngũ... Kỳ quái, chân mày nàng hơi nhíu lại.
Chuyện kỳ quái là các quan chấm thi lại để sót không viết tên, dân chúng xem náo nhiệt cũng không quá để ý những chuyện nhỏ nhặt này, đa số đều thúc giục đọc tiếp tên những người khác, phía sau cũng có nhiều thí sinh muốn biết thành tích của mình chen tới.
Số điểm kế tiếp cũng không chỉ có một người như trước, bảy điểm có vài người, sáu điểm cũng có một ít, năm điểm bốn điểm thì là một đám lớn, một điểm cũng có, không điểm cũng có... quạ đen bay đầy. 
Theo số điểm được báo ra có tiếng cười hoặc là tiếng mắng vang lên, nhưng thư họa còn đang bày đầy xung quanh, người không phục tò mò thì tự đi xem, xem xong lại bàn luận, dẫn đến một trận ồn ào náo nhiệt trước một tác phẩm thư họa nào đó.
Đám người Tiết Thanh không chen lên phía trước, chờ Bàng An và mấy thí sinh phủ Trường An toàn thân đầy mồ hôi chui ra.
"Ta thi được năm điểm, được năm điểm." Khuôn mặt Bàng An kích động đỏ bừng, giơ lên hai ngón tay: "Chỉ kém bảy điểm có hai điểm thôi." 
"Đúng vậy ta thi được có bốn điểm thôi, kém bảy ba điểm lận." Những thí sinh khác cũng vui mừng phấn chấn nói.
Lúc này mọi người đều xét từ bảy điểm trở xuống, dù sao thi được trên tám điểm thì chỉ có ba người, không đáng kể.
Trương Song Đồng gật đầu khoanh tay nói: "Không sai, ta được hai điểm." 
Bàng An chớp mắt nói: "Sao ngươi được có hai điểm vậy?"
Trương Song Đồng nhìn hắn, nói: "Bởi vì ta khiêm tốn đó."
Các thí sinh xung quanh cười ha ha. 
Liễu Xuân Dương nhỏ giọng nói với Tiết Thanh: "Các thí sinh Tây Lương đều được bảy điểm."
Tiết Thanh "ừ" một tiếng nói: "Những chuyện đó thật ra không quan trọng... " Nàng cũng không thèm quan tâm đến các thí sinh Tây Lương làm gì, chỉ là có liên quan đến chuyện mình làm nên để ý chút thôi, rồi cười híp mắt: "Ngươi được bốn điểm đó, cũng không tệ."
Liễu Xuân Dương bĩu môi một cái, nói: "Chuyện đó cũng không quan trọng." Hắn tới nơi này vốn không phải để thi, à mà thật ra nàng cũng không phải... Hắn nhìn về phía Tiết Thanh. 
Tiết Thanh lắc đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
Trương Song Đồng từ một bên nhảy tới, đập lên vai nàng nói: "Tam Lang, ngươi thi đứng thứ hai, mau mời chúng ta ăn cơm chúc mừng đi."
Tiết Thanh nói: "Được." Rồi nhìn về phía các thí sinh phủ Trường An bên cạnh: "Ta biết một nhà có canh thịt bò cực kỳ ngon... " Vừa nói vừa xoa xoa tay, hoàng hôn tháng bảy thâm trầm thời tiết đã lạnh có chút rùng mình: "Thừa dịp bọn họ đều ở đây xem thành tích, chúng ta đi trước chiếm chỗ tốt." 
Bàng An lớn tiếng hô "được" gọi mọi người cùng đi. Mặc dù thi thư nghệ lần này chỉ có ba cao thủ đạt được điểm cao, nhưng các quan chấm thi cũng không hà khắc với các thí sinh khác. Ví dụ như các thí sinh của phủ Trường An, số điểm có cao có thấp nhưng về tổng thể mà nói đều tự hài lòng. Qua được kỳ thi lớn này, ăn uống thả cửa một bữa có thể xóa tan mệt mỏi, vì vậy ngoại trừ vài người lớn tuổi muốn đi về nghỉ ngơi, đại đa số mọi người đều đi cùng, trong đó có cả Lâm tú tài.
"Đi đi" Trương Song Đồng lớn tiếng kêu to lảo đảo lắc lư đi ở phía trước.
Tiết Thanh, Bàng An, Liễu Xuân Dương, Quách Tử An đi theo sau, Bùi Yên Tử chắp tay đi cạnh, nhóm người Lâm tú tài cười nói bàn luận chậm rãi bước theo, cả đám người khoác ánh hoàng hôn đi vào trong thành, cửa quan nha sau lưng thắp lên đèn dầu chiếu vào ánh hoàng hôn bốc lên như mây như sương. 
Ngoài tiệm canh thịt bò có hai cái bàn dài ngồi đầy người, đèn lồng đung đưa, bên cạnh nồi lớn bốc lên hơi nóng hầm hập, gió thu quanh quẩn một mùi thơm tự nhiên.
Ông chủ mặc áo ngắn tay dùng hai cái vợt vớt mấy miếng bò vụn đang nổi lập lờ trong nồi, vung đao lớn phập phập phập thái mỏng thịt bò trên thớt, cắt nhỏ bò vụn bày vào trong tô. Tiểu nhị đứng bên cạnh lập tức múc một vá lớn canh xương rưới lên, một tay nắm hành lá cắt nhỏ bỏ vào.
Mâm lớn nâng tô lên, hai tiểu nhị cao cao vác mâm trên vai. 
"Mười lăm chén canh thịt bò - đầy đủ. "
Giống như đạp mây rẽ sương đi tới.
Trương Song Đồng chờ mấy người thiếu niên buông đũa bánh nướng trong tay xuống, cũng học theo tiểu nhị, kéo dài giọng kêu tự mình tới bưng. 
"Nóng…"
"Ngon…"
"Lại thêm một bầu rượu.” 
"Cho thêm một chén hạt tiêu... "
Tiếng nói tiếng cười tiếng gọi đồ trên hai cái bàn dài trở nên ồn ào, khiến những người qua lại phải nhìn qua, nhìn đám người già trẻ lớn bé này ăn uống, không khỏi nuốt nước miếng... Người nhìn người khác ăn là thèm nhất.
Canh thịt bò ăn vặt cùng một bầu rượu là vừa đủ. Lúc bóng đêm nồng đậm, đèn trên đường sáng ngời, các thí sinh phủ Trường An cũng kết thúc ăn uống, mang theo chút men say tụ năm tụ ba đi về phía khách sạn. 
Bàng An quay đầu nhìn Tiết Thanh, Liễu Xuân Dương, Trương Song Đồng, Quách Tử An đã dừng lại, đứng trước một quán rượu mà chỉ trỏ.
"Này, các ngươi làm gì thế?" Hắn giơ tay hỏi.
Trương Song Đồng xoa nói: "Mua rượu uống." 
Lâm tú tài nghe vậy quay đầu chau mày: "Không nên uống nữa, ngày mai còn phải thi đó, cẩn thận kéo cung tên không nhúc nhích, siết không được dây cương đâu."
Trương Song Đồng bĩu môi một cái, Tiết Thanh đã cười cao giọng lên tiếng đáp lại: "Chỉ là nhìn một chút thôi, ngày mai thi xong là phải về luôn, muốn mang chút đặc sản nơi này về."
Thì ra là như vậy. 
Có thí sinh cười nói: "Còn sớm mà, ngày mai thi xong rồi ra chọn cũng được." Sau đó không để ý tới nữa, tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn thấy nhóm mấy thiếu niên Tiết Thanh, Liễu Xuân Dương đi ở phía sau dạo đông dạo tây cười cười nói nói.
...
Bên trong nha môn đèn đuốc sáng choang, thức ăn phong phú bày trên một cái bàn dài, bên trong phòng có một nhóm nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi đang nói cười. Đây là các quan chấm thi của kỳ thi quân tử, lúc này mọi người cũng vây quanh nhóm nam nhân đó. 
"Thứ bậc thư nghệ lần này của các ngươi thật lợi hại, lần đầu tiên bầu ra ba người đứng đầu."
"Không làm vậy không được, mấy thí sinh này kỹ thuật quá cao, không phân cao thấp thật sự là khó khiến người dưới kính phục."
"Đã thu lại mấy thư họa đó chưa? Lấy ba tác phẩm đứng đầu ra cho chúng ta thưởng thức một chút." 
Một văn lại đứng bên nghe thấy liền đi hỏi, lát sau quay lại nói: "Còn đang thu về, còn một hòm nữa, đại nhân có thể đi xem." Vừa nói vừa cười: "Dân chúng còn chưa rời đi, được yêu thích nhất là bộ Hành Du đồ kia... Không những nói giống bản thân, mà còn nói nghe được người trên bức tranh nói chuyện... Thú vị... "
Hắn còn chưa nói xong, bên cạnh vang lên một tiếng kêu.
"Ta nhớ ra rồi! Nói chuyện!" 
Dọa mọi người giật mình nhìn qua là một quan chấm thi. Mọi người cũng nhận ra đây là một trong số các quan chấm thi thư nghệ lần này. Bây giờ hắn mang vẻ mặt kích động phát run trợn tròn mắt.
Trần Thịnh nhìn hắn hỏi: "Liêu tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Liêu tiên sinh nói: "Nói chuyện, vẽ như nói chuyện, là nói chuyện." Kích động gần như không thể nói chuyện. 
Mọi người trong điện trố mắt nhìn nhau khó hiểu.
Liêu tiên sinh vỗ đùi một cái nói: "Hứa Hầu, tranh của Hứa Hầu tiên sinh chính là cái kiểu đó."
Hứa Hầu ư, mọi người ở đây đều biết cái tên Hứa Hầu này. Tranh của Hứa Hầu dĩ nhiên là rất lợi hại, nhưng mà có liên quan gì tới chuyện ngày hôm nay chứ? 
Liêu tiên sinh xoa tay nói: "Ta nhớ ra rồi, dáng vẻ người thí sinh kia vẽ tranh, trước kia ta từng nghe người ta nói về Hứa Hầu. Người đó từng được gặp Hứa Hầu, khi Hứa Hầu vẽ tranh cũng là dáng vẻ đó, một người ngồi, không để ý tới bất kỳ chuyện gì nữa... " Nói năng có chút lộn xộn.
Nhưng người trong điện lại đều nghe hiểu.
"Ngươi nói bức tranh của thí sinh đó có phong thái của Hứa Hầu?" 
"Không chỉ bức tranh, ngay cả tư thái vẽ tranh cũng giống."
"Nhắc mới nhớ, Hứa Hầu đã không xuất hiện hơn mười năm rồi... "
"Nếu quả thật có phong thái của Hứa Hầu, vậy thi đứng đầu với điểm tối đa là xứng đáng." 
"Vậy nhanh đi xem một chút."
Vì thế nguyên một đám người ngay cả cơm cũng không thèm ăn chen chúc xông ra ngoài, chỉ có Trần Thịnh ngồi tại bàn không nhúc nhích, tự mình rót ly rượu, tự nhủ: "Hứa Hầu sao? Hóa ra khi đó là đi Tây Lương à." Vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Thấm thoắt bọn nhỏ cũng đã lớn như vậy... " Bưng ly rượu lên một hơi cạn sạch.
Vào giờ phút này, trong khách sạn bên chỗ thí sinh Tây Lương cũng là một trận náo nhiệt. 
Mặc dù bọn họ không chờ ở ngoài nha môn để xem thành tích nhưng thành tích đứng đầu đã đưa tới trước mặt bọn họ.
"Cho dù chúng ta chỉ được bảy điểm." Tác Thịnh Huyền ngồi trên chiếu, giơ ly rượu ánh vàng rực rỡ: "Nhưng Thất Nương được điểm tối đa mà, chúng ta thì không thể so sánh với hắn rồi." Nói xong dừng lại nhìn xung quanh một chút hình như có chút cẩn thận: "Còn có tên Tiết Thanh kia... Mặc dù hắn không so được với Thất Nương nhưng cũng rất lợi hại."
Các thiếu niên Tây Lương cũng cười lên tiếng đáp lại, giơ kim bôi trong tay kính Tác Thịnh Huyền, sau đó uống một hơi cạn sạch. 
Tác Thịnh Huyền cầm ly rượu lại có chút mất tập trung nói: "Chỉ là không biết người đứng thứ ba là người nơi nào? Lại có thể tranh cao thấp với Thất Nương và Tiết Thanh... Vì sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói tới? Hơn nữa còn không viết tên? Thật kỳ quái... Thất Nương chắc chắn biết người đó là ai, ta đi hỏi một chút... " Nói xong liền muốn đứng dậy nhưng bị tỳ nữ bên cạnh ngăn lại.
"Điện hạ, Thất Nương đang không vui đó, không nên đi quấy rầy hắn, cẩn thận hắn nổi giận." Tỳ nữ nói.
Tác Thịnh Huyền "ừ" một tiếng, lại lắc đầu: " Thất Nương hả... Rõ ràng là thắng tại sao lại không vui chứ?" 
Tỳ nữ dựa vào đầu vai hắn nói: "Thất Nương không phải tới để dự thi, nhưng lại phải tham gia, đương nhiên không vui."
Tác Thịnh Huyền thở dài nói: "Vậy cũng hết cách, tên này thắng không vui thua cũng không vui, sao mà an ủi hắn được?"
Tỳ nữ nâng ly rượu đưa tới bên miệng hắn nói: " Thất Nương không cần điện hạ an ủi đâu, ngài không nên đi chọc giận hắn là tốt rồi, uống rượu đi thôi." 
Tỳ nữ bên kia cũng bưng một ly rượu, cười duyên nói: "Đúng vậy, điện hạ uống say đi, ngày mai là sở trường của chúng ta, cưỡi ngựa bắn cung đó."
Tác Thịnh Huyền nở nụ cười, lần lượt uống cạn hai chén rượu, kéo cả hai tỳ nữ vào lòng mình cười to nói: "Đúng vậy, ta sẽ không chọc giận hắn, ngày mai chúng ta để cho mọi người xem cái gì gọi là văn võ song toàn, quyết không làm phiền Thất Nương nữa."
Nhóm thiếu niên Tây Lương lần nữa giơ cao ly rượu cao giọng hò hét, trong phòng ồn ào náo nhiệt. 
Tiếng cười tiếng hát tiếng phụ nữ hờn dỗi từ cửa sổ mở bay ra, theo gió thu đêm lượn lờ nhưng đến xung quanh một khu lầu các mờ tối thì lập tức tiêu tan, dường như trong bóng đêm nơi đó có một bình phong vô hình che chở, ngăn cản tiếng ầm ĩ.
Trong lầu các không có ánh đèn, cửa sổ cũng không mở ra như trước, một thiếu niên ngồi chồm hỗm dưới đất, trước ngực dường như ôm một thứ gì đó, trong bóng đêm đen thùi lùi không thấy rõ, cả người co thành một đống.
"Đáng ghét, đáng ghét, ngươi xứng sao, ngươi xứng sao." Hắn mắng chửi không ngừng: "Ngươi xứng so với ta sao." 
Tiếng nói thanh thúy ẩn chứa tức giận và tủi thân, âm thanh càng lúc càng nhanh cuối cùng trở nên mơ hồ không nghe rõ. Hắn nhặt một cái áo khoác lớn màu đen ở dưới đất lên, sau vài tiếng "loạt xoạt" bọc cả người mình lại hòa thành một thể với bóng đêm trong phòng.
...
Cửa mở ra gió đêm thổi tới, Tống Anh ngồi trước bàn ăn cơm ngẩng đầu lên, nàng ăn rất đơn giản, một chén cháo một cái bánh bao một đĩa thức ăn, nhìn Tống Nguyên đi tới, buông chén đũa đứng dậy. 
"Thật là khiến người ta chán ghét, vì sao lại có người cao điểm hơn ngươi." Tống Nguyên căm tức nói. "Nhất định là gian lận."
Tống Anh cười nói: "Cha, con đã xem, không phải gian lận, là người ta tốt hơn con."
Tống Nguyên nói: "Anh Anh, con thật là quá dễ nói chuyện." Lại nhìn thức ăn trước mặt nàng: "Được rồi, dù sao chúng ta tới cũng không phải để so cái này, ăn xong chưa?" 
Tống Anh nói: "Cha chờ một chút." Ngồi xuống, trước mặt còn lại nửa chén cháo và nửa cái bánh bao.
Tống Nguyên cũng ngồi xuống nói: "Không vội, con ăn từ từ."
Tống Anh gật đầu, không nhanh không chậm xé từng miếng bánh bao nhỏ để ăn, lại gắp chút thức ăn bỏ vào trong cháo, húp từng muỗng nhỏ, cho đến khi mâm chén sạch sẽ, lấy khăn gấm bên cạnh lau miệng một cái, sau đó để xuống rồi đứng dậy. 
" Đi thôi. "
Quý Trọng đứng bên cạnh tiến lên, phủ thêm áo choàng cho nàng, Tống Nguyên đi ra ngoài trước, Tống Anh đi theo phía sau. Bước ra cửa, gió đêm thổi tới, vạt áo bay bay, nàng vươn tay lên đội mũ lại che đi khuôn mặt, tầng tầng hộ vệ trong sân đuổi theo bước chân nàng, từng tầng vây quanh giống như khiên giáp bao bọc.
...
Đèn đuốc sáng ngời đầu người chen chúc, đủ loại mùi thơm của đồ ăn vặt hòa quyện trên đường phố, các thí sinh phủ Trường An vẫn còn đang đi dạo nhưng càng lúc càng xa nhau mỗi người một phương.
"Cái này ăn ngon lắm." Liễu Xuân Dương nói, chỉ da gà chiên giòn trên xe đẩy nhỏ: "Cho hai túi."
Hàng rong cao giọng đáp rồi múc, Liễu Xuân Dương lấy cho mình một bọc, cho Tiết Thanh một bọc, Quách Tử An ở phía sau nhìn. Ba người tiếp tục đi về phía trước. 
Tiết Thanh ném mấy miếng vào miệng, nhìn Hắc Giáp vệ thỉnh thoảng đi qua bên đường, ở phía trước đầu người nhốn nháo, một tiệm bán pháo bông đang đốt pháo, lóe sáng đầy đất, khiến đám người xúm lại.
"Đi xem một chút đi." Liễu Xuân Dương gọi, bước lên trước.
Tiết Thanh nói: "Được." Đưa bọc giấy trong tay sang bên cạnh, Quách Tử An theo sát phía sau tiến lên một bước nhận lấy, đứng bên cạnh Liễu Xuân Dương. 
Tiết Thanh lùi lại phía sau một bước, giơ tay áo giống như đang lau mũi, che nửa bên mặt xoay người đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Liễu Xuân Dương và Quách Tử An dường như không nhận ra, vẫn nhìn pháo bông lóe sáng phía trước mỉm cười, thỉnh thoảng ăn một miếng da gà chiên giòn nhỏ giọng cười đùa.
...
Gió tạt qua hẻm nhỏ, cuốn lên lá khô của đại thụ trong tường hai bên rơi xuống, bóng người đạp trên đó như gió nhảy lên đầu tường, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.