Đại Đế Cơ

Chương 94: Nhàn luận




Bốn thiếu niên tiến vào thảo đường nhưng không phải đọc sách học tập mà là bàn luận tin tức, thực sự chơi rất vui, chỉ là chuyện lúc này cũng không hẳn chỉ có chơi vui, ngược lại còn có chút nặng nề.
Trương Liên Đường và Trương Song Đồng cũng không tới Song Viên tối hôm qua vì tuổi của bọn họ vượt qua 14 tuổi.
Trương Liên Đường nói: "Người lớn trong nhà cũng không nói rõ chi tiết, chỉ truyền lệnh để con cháu trong nhà không được tùy ý ra ngoài tụ hội, càng không cho phép uống rượu bên ngoài, tất cả đám nữ hài tử không được đi ra ngoài."
Trương Song Đồng ngáp một cái nói: "Với lại tam thúc đã đưa thiếp mời cho phía Tông đại nhân, thế nhưng trước đó ta nghe lén tam thúc nói không đưa thiếp mời."
Sở Minh Huy gật đầu trợn mắt nói: "Đám muội muội nhà ta tối hôm qua đã được đi đón về, hôm nay trở lại, cũng đưa thiếp mời cho Tông đại nhân rồi... Không chỉ nhà ta rất nhiều người đều làm như vậy."
Tiết Thanh nói: "Nguyên nhân cái chết của Ngô lão phu nhân đã truyền ra?"
Sở Minh Huy vuốt mũi, nhìn xung quanh một chút, hạ thấp giọng nói: "Quan phủ khám nghiệm tử thi làm kiểm tra thực hư…"
Trương Liên Đường nói: "Kỳ thật vốn dĩ không cần tra nghiệm, nghe nói không có chút che giấu nào."
Không chút che giấu nào là có ý gì… Tiết Thanh nhìn hắn.
Trương Liên Đường nói: "Đêm đó trong biệt viện Ngô gia người trong phòng Ngô lão phu nhân đều bị mê ngất, chờ bọn họ tỉnh lại nhìn thấy Ngô lão phu nhân đã chết nằm ở trên giường, hiện trường không có chút dấu vết nào, nhưng bộ dạng Ngô lão phu nhân cũng không có che giấu."
Sở Minh Huy vội tiếp lời: "Là ngạt chết, trạng thái chết rất thảm, hai tiểu nữ nhi Ngô gia nhìn thấy tận mắt bị hoảng sợ tới điên."
Hiện trường không lưu dấu vết nhưng lại không che giấu cái chết… Trương Song Đồng nói: "Việc này rõ ràng cho thấy Ngô lão phu nhân bị sát hại nhưng lại không có chứng cứ bắt hung thủ?"
Sở Minh Huy nói: "Nghe nói Lý tri phủ tới Song Viên gặp Tông Chu trong đêm, ra về không vui."
Cái này chỉ trong một đêm đã nghe nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng có thể lý giải, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào chuyện này, dù sao liên quan mọi nhà, Tiết Thanh nói: "Đây chính là trần trụi chấn nhiếp uy hiếp."
Trương Song Đồng phe phẩy cây quạt nói: "Lão thái giám Tông Chu này mỹ mạo như tiên, học rộng tài cao, hóa ra là mỹ nhân rắn rết."
Trương Liên Đường ho nhẹ một tiếng.
Sở Minh Huy kêu lên: "Liên Đường ca, nơi này không có người khác, bốn người chúng ta sẽ không truyền lời này đi… Nhưng cũng không thể nói ở đây, thật muốn nghẹn chết."
Tiết Thanh nói: "Nói cũng không sao, có lẽ Tông đại nhân này có ý muốn như thế."
Các thiếu niên yên lặng một chút.
Trương Liên Đường nói: "Ba ngày trước đã thông báo muốn mọi người dự tiệc, trên yến tiệc chuyện trò vui vẻ, hòa ái dễ gần. Đối với việc không tới, không đưa nữ nhi đến theo yêu cầu cũng không có chút trách cứ nào, càng không nổi giận, đều tưởng thái giám này cũng không làm gì hơn, không ngờ lại chuyển tay cho ra một chiêu như vậy…"
Một chiêu này thật là độc ác, hắn đã muốn làm như thế cũng là để mọi người biết sự lợi hại của hắn.
Sở Minh Huy vỗ bàn một cái nói: "Cũng không tin hắn không kiêng nể gì như thế! Chẳng lẽ hắn dám giết tất cả người không nghe lời hắn nói sao? Hắn coi những người ở thành Trường An này thành sâu kiến sao?"
Hôm qua những người trong thành Trường An có thể tham gia yến hội dĩ nhiên không phải sâu kiến, ngược lại hơn phân nửa người thành Trường An trong mắt bọn hắn đều là sâu kiến, gia nghiệp bọn họ to lớn, vô số người làm nông phụ thuộc vào họ sinh sống.
Trương Song Đồng nói: "Không sai, mọi người cùng nhau liên hợp lại, một mình hắn thì làm được gì."
Sở Minh Huy nói: "Giết người còn có thể cây ngay không sợ chết đứng sao? Dù là thái hậu nương nương cũng không thể không tuân thủ quốc pháp."
Tiết Thanh lật quyển Nhất Diệp Thư, ừm, nàng vừa đọc sách vừa nghe các thiếu niên nói chuyện, lòng dạ khác nhau, Trương Liên Đường, Sở Minh Huy đã thành thói quen.
"Lão Tông Chu đại nhân này làm Tuần Tra sứ bao lâu?" Nàng đột nhiên nói.Truyện -được dịch tr-ực tiếp- tại- iREADSở Minh Huy sửng sốt một chút nói: "Ai biết, tầm mấy năm… Hỏi cái này làm cái gì?"
Trương Liên Đường cười, mắt nhìn Tiết Thanh còn cúi đầu đọc sách nói: "Thanh Tử có ý là, Tông Chu sẽ không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này nhưng đến nay hắn còn yên ổn vô sự, cho nên… chỉ sợ đúng là không ai có thể làm gì được hắn."
Sở Minh Huy nhíu mày, tỏ vẻ không phục nói: "Ta không tin."
Trương Song Đồng ngửa mặt ngã về phía sau, gối lên cánh tay nằm trên mặt đất nói: "Thái giám lộng quyền, triều đình nguy rồi."
Trương Liên Đường nói: "Đừng nói bậy, chuyện triều chính cho tới bây giờ đều không phải phải đen thì trắng, có thể một lời khái quát, tên nhóc miệng còn hôi sữa như đệ cũng không có tư cách bình luận."
Trương Song Đồng phất tay áo về phía hắn nói: "Ca, huynh chỉ lớn hơn ta một tuổi mà thôi, không nên bày ra dáng vẻ trưởng thành."
Trương Liên Đường cười, phe phẩy cây quạt nói: "Cũng thế, đệ và ta đều là nhóc con miệng còn hôi sữa, đàm luận chuyện triều chính gì, đàm luận cũng vô dụng, nghiêm túc đọc sách như Thanh Tử, tương lai nổi danh có hi vọng can thiệp chuyện bất bình."
Trương Song Đồng lấy tay áo che mặt hét lớn: "Thật sự là không thú vị."
Tiết Thanh cười nói: "Chúng ta không phải nghị luận triều chính, chúng ta chỉ là quan tâm tin tức, quan tâm tin tức, mới có thể biết có thể làm gì không thể làm gì."
Mắt Sở Minh Huy sáng lên ngồi thẳng người nói: "Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì?"
Tiết Thanh nói: "Tuân theo quốc pháp gia quy."
Sở Minh Huy "xùy" một tiếng, cũng học dáng vẻ Trương Song Đồng nằm xuống, hét lớn: "Thật không thú vị! Theo ta nói, mọi người cùng nhau qua đập cửa Tông Chu."
Trương Liên Đường nói: "Vậy rất tốt, quốc pháp gia quy có thể xử trí ngươi, rất hợp ý Tông đại nhân."
Sở Minh Huy hừ hừ hai tiếng, đương nhiên hắn cũng biết, chẳng qua người thiếu niên này muốn phát tiết vài câu.
Trương Liên Đường nói: "Tóm lại hiện tại mọi chuyện không phải ngươi và ta có thể quản, bên trên có tri phủ đại nhân, dưới có gia trưởng các nhà, những quan viên đại nhân này nhất định có cách ứng đối."
Sở Minh Huy thở phì nằm một lúc nói: "Vậy có phải xúc cúc cũng không thể chơi hay không?" Hiện tại còn muốn chơi…
Trương Liên Đường nói: "Đương nhiên."
Sở Minh Huy kêu to không thú vị lần nữa.
Tiết Thanh nhân tiện nói: "Đã không thú vị thì hãy đọc sách đi."
Cái đó càng không thú vị, Sở Minh Huy đứng lên nói muốn về nhà, trong nhà của hắn cũng ra lệnh trói buộc con cháu trong nhà, Trương Song Đồng che mặt thiếp đi, Tiết Thanh cúi đầu lật sách xem rồi đọc thầm, bên trong thảo đường trở nên yên tĩnh.
Trương Liên Đường ngồi ở một bên giống như ngây người, đột nhiên nói: "Hoa tàn hoa bay hoa mãn thiên câu tiếp theo là gì?"
Tiết Thanh nói: "Hồng tiêu hương đoạn hữu thủy liên." Nói xong mới lấy lại tinh thần, giương mắt trừng Trương Liên Đường.
Trương Liên Đường thấy mắt hắn trợn tròn, giống như có mấy phần oán trách, gương mặt nhỏ luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên biến thành sinh động, không nhịn được phì cười nói: "Quả nhiên lại gạt người, cái gì mà quên tác giả là ai, đây là thơ ngươi làm sao?"
Tiết Thanh “ừm” một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Như thế nào? Ngươi đi tố giác ta à."
Cái này là tức giận hắn thừa dịp nàng không chuyên tâm moi lời của nàng sao? Trương Liên Đường cười một tiếng nói: "Ngươi viết hết thơ cho ta, ta bỏ qua."
Tiết Thanh nhìn hắn một cái nói: "Liên Đường thiếu gia nói lời giữ lời." Nói xong quả nhiên nâng bút.
Trương Liên Đường cười ngồi lại, một cánh tay nằm ngang trên bàn, nhìn nàng viết từng chữ từng chữ ra, cũng đọc từng chữ từng chữ: "Hoa tàn hoa bay hoa mãn thiên... Ủa…"
Tiếng của hắn dừng lại, mắt hơi trừng lớn lại lao về phía trước muốn nhìn thấy rõ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiết Thanh.
"Chữ của ngươi…"
Tiết Thanh không hiểu, ngẩng đầu qua nhìn hắn, nói: "Thế nào?"
Hơi thở ấm áp lướt qua mặt, chóp mũi kề nhau, thân mật với nhau sao? Trương Liên Đường thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.