Đại Đế Cơ

Chương 94: Kết thúc




Liễu Xuân Dương ừ một tiếng, khẽ nói: "Lần này bọn họ không tập trung thi cùng một trận nữa, mà toàn ở phía sau ngươi... Đoán chừng là muốn xem trình độ ngươi như thế nào, còn nghĩ đối sách."
Tiết Thanh nói: "Ta cũng nghĩ như vậy." Lại cười: "Ta sẽ không để bọn họ thất vọng." Mắt cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Liễu Xuân Dương dời tầm mắt. Phía bên kia, lễ quan đi ra, cất cao giọng thông báo. 
"Trận thứ ba, thí sinh vào trường thi."
...
Các giám khảo đang nghỉ ngơi trong trắc điện cũng được lễ quan mời vào. 
Khoa thư họa này có tám giám khảo. Tâm tình bọn họ đều khá thoải mái và vui vẻ. Nghe thế, đều đứng dậy nhường đường cho một vị giám khảo khác.
"Mời Trần tướng gia."
Trần Thịnh cười nhường lại: "Cùng nhau đi thôi, hôm nay không có tướng gia, chỉ có một ông lão yêu đọc sách thôi." Rồi chắp tay với mọi người: "Ở trước mặt các vị, ta chỉ là nền." 
Mọi người liên tục nói không dám. Trần Thịnh kiên trì mãi mới cùng nhau bước đến chính điện.
"Hai trận phía trước không tệ lắm."
"Người có thể tới đây đều có bản lĩnh cả." 
"Trần tướng gia có thấy hài lòng không?"
Trần Thịnh nghe hỏi, vuốt râu gật đầu: "Không tệ, cũng đều không tệ."
Câu trả lời hời hợt như này ý là không có gì đặc biệt để hài lòng cả. Các vị giám khảo đều hiểu. Có người nói: "Trận này chắc chắn sẽ có điều kinh ngạc." Hắn giơ tay chỉ vào trong điện: "Vị thiếu niên phủ Trường An đến rồi." 
Mọi người thấy các thí sinh đang đi tìm kiếm vị trí theo số báo danh của mình, trong số đó, một thiếu niên với dung mạo không chút bắt mắt nhưng lại khiến người ta phải nhìn chăm chú.
Tiết Thanh.
Trần Thịnh vuốt râu mỉm cười, nói: "Ta rất chờ mong." 
Trong chính điện, những chiếc bàn rộng rãi được bày theo hàng, bên trên có đủ giấy, bút và mực. Mỗi một trận thi thư nghệ này giới hạn một canh giờ. Thí sinh có thể viết thư pháp, cũng có thể vẽ tranh, càng có thể kết hợp cả viết thư pháp và vẽ tranh lại. Theo lý thuyết, thi cả thư và họa tất nhiên sẽ được điểm cao, nhưng số thí sinh làm như vậy lại không nhiều.
Thư và họa phải có thần thái, như vậy tất nhiên sẽ khiến tinh thần mệt mỏi. Trong thời gian ngắn như vậy không bằng chuyên tâm làm một thứ, tránh cho mất nhiều hơn được.
Trên kỷ án, đủ mọi loại giấy với kích cỡ lớn nhỏ được bày lên, căn cứ theo lựa chọn viết chữ hoặc vẽ tranh của người thi. Có người chọn mặt quạt, như vậy cũng đủ thời gian. Nhưng có người lại chọn tờ giấy lớn, muốn biểu diễn tài nghệ trong khoảng thời gian ngắn để được điểm cao. Ngay tức khắc, tiếng lật giấy rút giấy loạt xoạt vang lên, tràn ngập tòa chính điện. 
"Hắn sẽ chọn cái gì?"
"Nghe nói là giỏi làm thơ... Không biết thư họa sẽ thế thế nào?"
Các vị giám khảo xì xào to nhỏ. Trần Thịnh híp mắt, mỉm cười chỉ nhìn một mình Tiết Thanh, thấy thiếu niên này suy tư một khắc, rồi rút một tờ giấy vẽ ra... 
"Là vẽ tranh." Giám khảo lại xì xào to nhỏ rồi nhìn Trần Thịnh cười: "Xem ra tướng gia phải thất vọng rồi, thiếu niên này không giỏi làm thơ."
Trần Thịnh cười: "Đều được cả, vẽ tranh thì còn giỏi hơn." So với viết thơ, trong thời gian ngắn này để vẽ được một bức tranh càng không dễ. Ông ta giơ tay, tỏ ý: "Chúng ta cứ chờ xem sao."
Các vị giám khảo nhìn thì thấy thiếu niên kia cúi người hạ bút, vẻ mặt chăm chú, ngòi bút được sử dụng rất tự nhiên. 
Mà ở trắc điện bên kia, cũng có bàn, có giấy. Cách rèm che, có thể thấy một cô bé ngồi trong đó, một tay phất tay áo, tay kia cầm bút, vẽ ra những hình dáng mỏng manh trên giấy.
Bên trong bên ngoài chính điện trở nên yên tĩnh. Khói nhẹ nhàng tỏa ra từ trong lư hương. Ở bên cạnh, đồng hồ nước đang đếm từng giây một.
Bên ngoài quan nha thì tiếng náo động lớn vô cùng. Những bức tranh chữ của hai trận thi trước đã được treo lên thành một hàng, vô số dân chúng đang thưởng thức. 
"Cái bức tranh này nhìn đẹp đấy."
"Đẹp cái gì, ngươi cho là tranh tết nhà ngươi... Hoa hòe hoa sói mới là tốt à."
"Nhìn những chữ này..." 
"Không tệ, có phong cách của Thư Thánh..."
Người xem cho vui, kẻ phán xét, không ai quấy rầy ai, đều tự vui vẻ, suy đoán điểm số của những bức tranh chữ này, vờ như mình là giám khảo.
Tiểu lại đứng ngoài đám người chỉ nhìn lướt qua, lập tức bĩu môi rũ mắt xuống. 
Bóng cột cờ ngoài quan nha chậm rãi di chuyển theo ánh nắng. Cửa quan nha mở ra, mấy văn lại cầm một cuộn giấy đi tới. Đám người lập tức huyên náo.
"Có tranh chữ của trận thứ ba rồi!"
"Sao nhanh vậy! Mới nửa canh giờ!" 
"Vẽ không được thì chỉ cần nửa canh giờ là đủ rồi."
Theo tiếng cười đùa, văn lại giở cuộn giấy ra, rồi treo lên trên bảng. Đám người lập tức rào rào chạy tới.
"Oa, nhìn xem, bức tranh này đẹp thật!" Có tiếng la vang lên từ trong đám người: "Đẹp hơn mấy bức trước rất nhiều!" 
Nghe được âm thanh này, tiểu lại vốn rũ mắt xuống lập tức ngẩng đầu lên, nhìn bức tranh. Chỉ liếc mắt thấy nơi đó đang treo một bức tranh vẽ cảnh núi, núi xa xôi, rừng lạnh lẽo. Núi đá lởm chởm, mây mù vờn quanh. Nét bút đơn giản, nhưng rất sống động, làm cho người ta như đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa. Tiếng huyên áo trong đám người cũng như xa xôi đi.
"Thật tuyệt mà."
"Vận dụng ngòi bút thật tinh diệu." 
"Bút pháp tang thương... Có thể vẽ một bức tranh lớn như vậy trong thời gian ngắn..."
"Đây là người phương nào?"
Tiếng bàn tán, những câu hỏi vang lên khắp nơi. Nhưng các thí sinh vào trường thi chỉ để lại số báo danh trên tranh, chứ không ghi tên. Nhưng trận thứ ba chứ gì... Tiểu lại cười lạnh lùng. Tên nhóc này coi như có bản lĩnh... Hắn tiến lên vài bước, chăm chú nhìn bức ảnh mây mù kia. Thanh tuyệt? Trong những đường nét kia mang theo vẻ xơ xác, tiêu điều, núi đen mây trắng như cất giấu tiếng khóc lóc thảm thiết... Quả nhiên là một tên tiểu nhân với tâm tư u ám, cả tranh đều ẩn giấu sát khí như vậy. 
Ai sẽ sợ chứ! Tiểu lại khinh thường, phất tay áo rồi rũ mắt xuống.
Lúc này bên trong chính điện, các vị giám khảo vẫn còn đang nhớ lại bức tranh núi non đó.
"Bức tranh này sẽ là tuyệt vời nhất đây mà." 
"Ít nhất là hiện tại thôi."
"Trần tướng gia, ông nghĩ sao?"
Đám giám khảo nhìn Trần Thịnh. Trần Thịnh nhìn về phía trắc điện nói: "Đáng tiếc..." 
Mấy vị giám khảo nghe câu này, không có gì khó hiểu, trái lại đều gật đầu, nói: "Đúng là đáng tiếc. Bức họa này chỉ có thể bày ra cho người ta số báo danh."
Quý Trọng đứng trong trắc điện, nghe được câu này thì quay đầu nói: "Tiểu thư, người nghe được chưa?"
Tống Anh, đang sắp xếp lại giấy và bút cho chỉnh tề, quay đầu nhìn, cười gật đầu. 
Quý Trọng bước tới nói: "Bên ngoài chắc chắn đang khen ngợi bức tranh mà tiểu thư vẽ. Khoa này tiểu thư có thể đứng đầu bảng rồi. Tiếc là không thể để mọi người biết tên tiểu thư."
Người tham gia thư nghệ này đều có thể được điểm tối đa, trong đó có chia thứ nhất, thứ hai.
Tống Anh đeo mạng che mặt nói: "Quý Trọng, nói quá sớm." Rồi đi tới phía chính điện, cách khung cửa sổ có thể thấy được các thí sinh đang ngồi hoặc đang đứng trong đó. Tầm mắt nàng rơi vào người một thiếu niên: "Còn nhiều người chưa giao bài đâu." 
Nàng vừa nói xong, thiếu niên kia giơ tay lên.
Các vị giám khảo trên đài cao đều nhìn thấy, ngồi thẳng người dậy: "Ô... Tiết Thanh vẽ xong tranh rồi..." Nhìn đám văn lại mang tranh của Tiết Thanh trình lên. Đây là một bức tranh khổ lớn, không vẽ núi non hoa cỏ, mà vẽ người.
Các giám khảo đang định xem, thì thấy một người ơ một tiếng: "Tiết Thanh kia còn chưa rời bàn?" 
Vẽ xong có thể đi về, vì sao còn ở lại? Các giám khảo nhìn xuống, thấy Tiết Thanh lại bày một trang giấy khác ra, giơ tay lướt qua giá bút một phút, rồi nhấc lấy một cây bút lông cỡ lớn...
"Ồ, hắn định viết chữ!"
Trần Thịnh ngồi thẳng người, nhìn thiếu niên trong trường thi. Hắn phất ống tay áo, giơ cao cổ tay, cây bút trong tay dính mực rất đậm, rồi nhấn mạnh xuống, như hổ gầm rừng núi, như rồng múa trong mây. 
Tống Anh thu hồi tầm mắt, quay người nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài chờ kiệt tác."
...
Cửa quan nha lại mở ra. Đám dân chúng chủ động hô: "Nhường đường, nhường đường nào!" "Lại có tác phẩm mới rồi!" Rồi ào tới. 
Tiểu lại đứng ngay cách nơi treo tranh không xa bị chen lấn khiến hắn có phần không kiên nhẫn, giơ tay ngáp một cái, xem nữa cũng chẳng thú vị gì. Ngay tại lúc hắn định xoay người rời đi, liếc mắt một cái, văn lại đang mở bức họa ra trên bảng gỗ, bước chân của hắn lập tức khựng lại... Dưới ánh mặt trời, như có thiên tiên bay xuống.
"Là tranh mỹ nhân!"
"Là thiên nữ tán hoa!" 
"Đẹp quá!"
"Trông thật sống động!"
Đám dân chúng liên tục tán thưởng. Trên bức họa, những bông hoa rực rỡ, cẩm y tung bay, bảy tám cô gái vờn quanh, tức giận, cười to, bực tức, buồn bã, vui mừng, rất là sống động. Nhìn cách ăn mặc thì là tiên nữ, dưới chân, sau lưng lại là nhân gian... 
"Sinh động có thần! Bút phong tùy ý!"
"Không biết vì sao nhìn là thấy vui vẻ, không nhịn được cười theo."
Những người tới xem mà hiểu tranh đều tự biểu lộ cảm xúc. 
Tiểu lại cũng từ từ đi tới trước tranh, nheo mắt lại. Phóng khoáng, không bị gò bó, ngay thẳng, lấy hồng trần thế tục làm tiên cảnh mà vui... Tầm mắt hắn dừng trên số báo danh. Trận thứ ba, số mười tám.
Dân chúng và giám khảo đều không biết số báo danh chỉ ai, nhưng hắn biết. Ra đây mới là tên nhóc đó... Quả nhiên tiểu nhân, tranh với người như hai người vậy!
"Nhường đường, nhường đường, một bộ chữ nữa!" 
Cùng với tiếng hô, một văn lại cầm một cuộn giấy nhanh chóng bước tới, đứng trước bức tranh thiên nữ kia.
"Nói cho mọi người biết, chữ và tranh này là cùng một người làm."
Nhưng lại chia làm hai bức? Lúc trước đa số thí sinh đều vẽ tranh và chữ chung một tờ giấy. Chia làm hai quả thật cần thời gian và tài nghệ... Đây chính là cao thủ mà. Không chờ văn lại thoái lui, mọi người đã nhào tới. 
"Nhìn chữ của hắn kia!"
"Thể chữ ở mỗi một câu không hề giống nhau."
"Ôi, thế này mới đúng là phong thái của Thư Thánh!" 
"Thư họa song tuyệt!"
"Không không, không chỉ là thư họa, còn có một bài trường đoản cú! Bài này rất hay!"
Đầu tiên là một người, tiếp theo nhiều người vây lấy trước tấm bảng trưng bày, tiếng người như vang vọng mây xanh. 
"Họa cổ thanh trung hôn hựu hiểu..... Thì quang chích giải thôi nhân lão."
"Cầu đắc thiển hoan phong nhật hảo. Tề yết điều. Thần tiên nhất khúc ngư gia ngạo."
"Lục thủy du du thiên yểu yểu. Phù sinh khởi đắc trường niên thiểu. Mạc tích túy lai khai khẩu tiếu. Tu tín đạo. Nhân gian vạn sự hà thì liễu." 
Thơ hay, chữ đẹp. Tiểu lại bị đám người chen cho lảo đảo cả người, khuôn mặt bình thản dần trở nên hờ hững.
Thư họa song tuyệt.
Hừ! Hắn phỉ nhổ một tiếng, phất tay áo quay người đi xuyên qua đám đông tới phía quan nha. Trước cửa quan nha có binh lính canh gác. Tiểu lại không hề ngẩng đầu, giơ một tấm lệnh bài ra vẫy vẫy. Hai quan binh kia nhìn thấy lệnh bài thì đứng nghiêm trang mở cửa, rồi nhìn tiểu lại bước vào. 
...
Trong quan nha, đám văn lại phụ trách đăng ký thi đang ngồi cười nói trong rạp ngoài điện. Chợt một bóng người quăng tới. Bọn họ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Một khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ xuất hiện trước mặt, khiến mấy người nhìn mà ngơ ngẩn.
"Ta tới nhận số báo danh." 
Một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai. Mấy văn lại mới tỉnh táo lại.
Số báo danh? Thí sinh à? Chẳng lẽ còn chưa đổi số báo danh? Còn chưa bốc thăm? Như vậy là không có tư cách tham gia thi rồi.
"Ta có bốc thăm, nhưng lúc đó chưa lấy..." Thiếu niên nhìn bọn họ, nói. 
Những thí sinh bốc thăm xong rồi bỏ thi như vậy không ít... Người này ban đầu định bỏ thi, hiện giờ thì hối hận. Đám văn lại chỉnh lại sắc mặt nhưng ai lại nhẫn tâm đi răn dạy người có khuôn mặt đẹp đẽ như vậy.
"Lần sau không được lấy cớ này nữa..." Một văn lại nói, mở danh sách ra, lấy tráp đựng số báo danh: "Tên của ngươi..."
Thiếu niên đưa số và lệnh bài thân phận ra, từ trên cao nhìn xuống, giọng đầy trong trẻo. 
"Tần Mai!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.