Đại Đế Cơ

Chương 93: Lại xuất hiện




Mưa xuân rơi trên cát vàng, trong mũi đều là mùi hôi thối.
Răng Vàng Khè lấy tay che miệng mũi lại nhưng vẫn không thể chặn nổi mùi này, dưới chân là bùn lầy với nước mưa, một chân bước vào cả người đều muốn chìm sâu. Hắn có chút tức giận dùng sức nhấc chân, chân nâng lên nặng trình trịch, hắn tò mò cúi đầu xuống nhìn, đập vào mắt đầu tiên là một bàn tay xương màu trắng đang bám lấy bàn chân, sau đó là một cái đầu lâu màu trắng, rồi hai hốc mắt đen ngòm nhìn hắn...
Răng Vàng Khè thét một tiếng chói tai, dùng sức vẩy chân, cái chăn rách trên người tuột xuống, ánh nắng ban mai đập vào mắt mưa lất phất, bên cạnh truyền tới tiếng đàn ông ngáy. 
Nằm mơ à.
Răng Vàng Khè thở ra một hơi, đẩy cái chân đang duỗi qua bên cạnh, kể cả vậy thì cái mùi chua chua thối thối vẫn quanh quẩn trong mũi.
Đàn ông đúng là thối. 
Răng Vàng Khè vẫy vẫy tay mấy cái, ngồi dậy khỏi cái giường ghép mặc quần áo đi ra cửa.
Mưa xuân đã sớm ngừng, thành Huỳnh Sa Đạo giống như cành liễu tươi non.
"Răng Vàng Khè, hôm nay làm ăn như thế nào?" Ông chủ tiệm xe ngựa để xuống một tô canh nóng. 
Răng Vàng Khè bưng tô canh nóng lên, mặt mày hớn hở: "Hôm nay làm ăn không tệ, có mười người khách." Vừa nói vừa giơ tay: "Cho thêm một cái bánh cuốn thịt."
Ông chủ cười ha ha cao giọng báo lại, xúc động nói: "Trước kia thời điểm làm ăn không khá cũng có ít nhất mười khách, hoàng hậu nương nương rời khỏi Huỳnh Sa Đạo chúng ta, Huỳnh Sa Đạo không bằng trước kia."
Răng Vàng Khè nói: "Chớ nói bậy bạ, linh hồn của hoàng hậu nương nương vẫn chưa rời khỏi chỗ chúng ta đâu, vẫn còn đang dõi theo đó, nếu không sao lại có thần nữ chứ." 
Ông chủ "xì" một tiếng, lấy bánh cuốn thịt tiểu nhị đưa tới ném cho Răng Vàng Khè: "Chúc ngươi làm ăn phát tài."
Thần nữ này cũng là một sinh ý của Răng Vàng Khè đấy chứ, lấy ra nói lại là một chuyện hài lớn.
"Chưởng quỹ, thần nữ linh thật mà." Tiểu nhị phản bác nói: "Nếu không nàng chỉ là một đứa bé sao lại biết nhiều chuyện như vậy." 
Ai biết nàng làm sao biết, có thể sống sót ở chỗ như di chỉ Huỳnh Sa Đạo cũng đã đủ không tưởng tượng nổi rồi, không phải yêu thì là quái, ông chủ lắc đầu một cái không để ý tới nữa. Ánh nắng chói chang, từng đội từng đội binh mã chạy nhanh qua, rải tấm cáo thị tiếp theo dọc con phố.
"Có người xa lạ lập tức báo lên."
"Phát hiện người mang theo binh khí lập tức báo lên." 
"Không có người dẫn tự mình vào ở, chủ nhà đồng phạm."
Ông chủ nhận lấy cáo thị cúi người gật đầu đáp "vâng".
Nhìn quan binh rời đi lắc đầu với tiểu nhị: "Thật là kỳ quái, ác linh trừ rồi, Bảo Chương đế cơ về triều rồi thế mà lại càng ngày càng nghiêm." 
"Tàn dư của Tần Đàm Công còn chưa thanh trừ mà." Tiểu nhị hít một hơi nói: "Ông chủ ngài không nên nói bậy bạ rước lấy phiền toái."
Ông chủ tức giận cười: "Còn phải để thằng ranh nhà ngươi dặn dò sao."
Hai người cười nói, nhìn Răng Vàng Khè dẫn một đám người từ khách điếm đi ra ngoài thành. 
"Mọi người phải biết, thành Huỳnh Sa Đạo bây giờ, cũng không phải Huỳnh Sa Đạo vốn có..." Hắn lớn tiếng nói, quạt xếp trong tay chỉ về phía xa: "Mọi chuyện đều phải nói từ sự kiện kia."
Sự kiện kia đương nhiên là chỉ việc hoàng hậu nương nương bị hại, chỉ là giải thích bây giờ đã khác xưa...
"Là âm mưu của nghịch tặc Tần Đàm Công, kẻ gian này mưu hại hoàng hậu nương nương và Bảo Chương đế cơ..." 
"Hoàng hậu nương nương và Bảo Chương đế cơ là chân phượng, đương nhiên sẽ không bị mưu hại..."
"Tần Đàm Công phóng hỏa đốt toàn bộ thành Huỳnh Sa Đạo, hoàng hậu nương nương vì bảo vệ dân chúng trong thành Huỳnh Sa Đạo, xả thân hóa thành phượng hoàng phù hộ..."
"Soạt" một tiếng vang lên, chân của Răng Vàng Khè dùng sức đá xuống mặt đất. Mưa xuân thấm xuống mặt đất, đất cát kết thành một khối, không bị cú đá này hất văng lên. 
"Mọi người tới xem, đất đen này chính là dấu vết bị lửa đốt tới đen, màu trắng này chính là xương người..." Hắn bốc lên một nắm rồi xoa nát.
Mọi người bên cạnh đều vây tới xôn xao nhỏ giọng bàn tán.
"Phượng hồn của hoàng hậu nương nương trấn thủ nơi này mười năm, năm ngoái sau khi thanh trừ tất cả ác linh, lúc ấy đã hiển linh ở bên kia..." Răng Vàng Khè nói, quạt xếp trong tay chỉ về phía trước. 
Mọi người nhìn theo, chỉ thấy một vùng hoang mạc, trong ngày xuân cơ hồ không có một ngọn cỏ, so với thành Huỳnh Sa Đạo sau lưng tạo thành hai vùng hoàn toàn đối lập.
"Các ngươi rất may mắn, nơi này vẫn luôn có cấm quân bảo vệ không cho phép tới gần. Năm ngoài cấm quân mới theo linh cữu của hoàng hậu nương nương về kinh, đổi thành quan binh thông thường trú đóng, lại không còn tuần tra di chỉ."
"Đây chính là di chỉ Huỳnh Sa Đạo, hoàng hậu nương nương xả thân cứu giúp mọi người cũng ở nơi đó, lăng hoàng hậu cũng ở đó luôn." 
"Năm đó Tần Đàm Công dùng tà thuật, dùng roi đánh quỷ trói buộc mọi người ở nơi này."
Mọi người đi theo Răng Vàng Khè về phía trước, nhìn Răng Vàng Khè ngồi xổm xuống, vươn tay sờ loạn trên mặt đất, sau đó vươn tay lôi ra một sợi xiềng xích từ trong đất cát...
"Đây chính là roi đánh quỷ năm đó." 
Mọi người vội vàng vây tới nhìn, thán phục bàn tán.
Cái này cũng không có gì đáng thán phục, Răng Vàng Khè mang theo chút buồn bã, nhìn về phía trước: "Các ngươi không có duyên được nhìn thấy sự lợi hại của nó rồi..."
...... 
Âm thanh "rào rào" vang lên, người thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, từ trong đất cát kéo ra một sợi xiềng xích.
"Là nơi này sao?" Quách Tử An hỏi.
Hoàng Cư nói: "Ừ." 
Quách Tử An nắm tay lại, nhìn xung quanh. Nơi này chính là chỗ mà năm đó Tiết Thanh tiến vào địa cung...
Hắn vung yêu đao trong tay lên, bắt đầu đào xiềng xích nơi này lên.
Tay Hoàng Cư nắm xiềng xích kéo một cái, xiềng xích giống như sợi dây khô mục nát không có chút sự sống nào bị kéo ra, không có nâng lên cái gì, cũng không có chấn động nào, nhanh chóng nứt ra trong tay. 
"Bị hư." Hắn nói.
Xiềng xích hẳn là ở trong địa cung, địa cung sụp đổ bị hư hại nên xiềng xích cũng đứt gãy.
Quách Tử An cũng không thèm để ý, nhanh chóng đào đất cát, nói: "Sau khi địa cung sụp đổ, triều đình cho sửa sang lại mặt đất rồi, bên trong lại không có sửa chữa gì, chỉ cần chúng ta có thể tìm được cửa vào thì có thể tiến vào." 
Hoàng Cư không nói gì thêm, ngồi xổm xuống tầm mắt kiểm tra khắp nơi, chỉ chốc lát sau đi tới một chỗ, vươn tay lôi một đoạn xiềng xích khác từ dưới đất lên, xiềng xích lại bị đứt đoạn.
Hai người tự mình bận rộn, cho đến một tiếng sau, yêu đao của Quách Tử An đào tới đá, cùng lúc đó xiềng xích bị rào rào kéo ra không đứt đoạn nữa mà kéo căng. Chính là chỗ này, Quách Tử An và Hoàng Cư đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thời tăng tốc độ.
Đất cát bị đào ra, lộ ra hòn đá, hòn đá được khiêng ra, từng sợi xiềng xích xuyên qua tấm ván phơi bày trước mắt. 
Một hòn đá được nâng lên, sau một tiếng gầm nhẹ đập lên tấm ván...
......
Hình như mặt đất chấn động, giọng nói của Răng Vàng Khè ngừng một lát, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, từ khe hở trong vòng vây của mọi người hình như nhìn thấy có hai bóng người trong hoang dã... 
Di chỉ Huỳnh Sa Đạo không có ai cũng không có một ngọn cỏ, ngoài mình ra ai lại tới nơi này?
Hắn tò mò đứng lên trợn mắt nhìn...
Bóng người lại biến mất, là hắn hoa mắt? 
Mọi người đều khó hiểu, nhìn theo hướng hắn nhìn nhao nhao hỏi.
"Mọi người xem." Răng Vàng Khè thu hồi tâm tư, nghiêm túc tiếp tục giảng giải như lúc trước, ngón tay vạch ra trên mặt đất một đường: "Mọi người xem, đất cát nơi đây không giống lúc trước, con đường này phân ra hai nơi khác biệt..."
Mọi người vội vàng ngồi xổm xuống vừa nhìn vừa nghị luận, đây là người làm hay là sẵn có... 
Cái này đương nhiên là người làm, Răng Vàng Khè không khỏi nghĩ đến một đám du khách khó chơi nhất mà hắn đưa đi năm ngoái, đó là người đọc sách tới tham gia thi quân tử.
Người đọc sách thật là đáng ghét nhưng bây giờ nghĩ lại đó cũng là lúc Huỳnh Sa Đạo náo nhiệt nhất...
Ngược lại có chút hoài niệm. 
......
Một tiếng "xoẹt" vang lên, khói dầu ánh lửa bốc lên, chiếu sáng trước mắt.
"Hóa ra nơi này là như vậy." Quách Tử An nói, lau đi vết máu trên mặt, mới vừa rồi lúc rơi xuống bị giá gỗ đá vụn đập trúng đầu bị thương. 
Hoàng Cư thì khá hơn hắn một chút, thậm chí không cần cây đuốc chiếu sáng đã nhảy qua nhảy lại trong đống giá gỗ đá vụn sụp đổ tán loạn, trong tay còn kéo theo sợi xiềng xích kia.
Quách Tử An đi theo tiến lên, nhìn xung quanh. Ban đầu nàng chính là từ chỗ này tiến vào địa cung, chỗ này sụp đổ cũng là do nàng mà ra, nhìn đá vụn giá gỗ tán loạn, cho dù là bất động, cũng có thể cảm nhận được chấn động dữ tợn, có thể tưởng tượng lúc ấy sụp đổ hung hiểm nhường nào...
"Đường cụt." 
Hình như đi rất lâu, giọng nói của Hoàng Cư truyền tới.
Quách Tử An chui qua khe hở giữa những hòn đá dày đặc, cây đuốc chiếu sáng một khối hắc thạch to lớn phía trước. Hoàng Cư đứng trước hắc thạch trong tay nắm xiềng xích, sợi xích kia không xuyên qua bức tường bên cạnh hắc thạch.
Quách Tử An dùng yêu đao trong tay đâm loạn bên này, hắc thạch và mặt tường đều không nhúc nhích. 
"Xem ra nơi này chính là địa cung rồi." Hắn quay đầu nhìn Hoàng Cư: "Ngươi trộm bao nhiêu thuốc nổ?"
Hoàng Cư lấy một cái hũ ra, nói: "Trong phòng kho đó chỉ có từng này thôi."
Đây là phối dược dùng để chế thuốc nổ và bom khói... quân đội đóng ở Huỳnh Sa Đạo cũng không có nhiều, Quách Tử An đưa cây đuốc cho Hoàng Cư cầm lui về phía sau, mở hũ ra, nghiêng hũ đổ số thuốc nổ bên trong dọc theo bức tường này, lại dọc theo đường tới đây giật lui về phía sau, tạo thành một đường màu tro đen. 
Đường tro đen không chạy được bao nhiêu, thuốc nổ trong hũ đã dùng hết, Quách Tử An chất mấy cái giá gỗ lại thành đống.
"Ngươi đi trước." Quách Tử An đứng thẳng người lui về sau mấy bước nói, vươn tay lấy cây đuốc.
Hoàng Cư nói: "Ngươi chạy không nhanh bằng ta." 
Đồng bạn tranh nhau nguy hiểm sao? Tay của Quách Tử An nắm lấy cây đuốc, nói: "Bớt nói nhảm, ta... " Lời của hắn ngừng lại vì Hoàng Cư đã buông cây đuốc ra.
"... Nhưng ta không thể chết được." Hoàng Cư nói tiếp, rồi xoay người lui về phía sau, trong chớp mắt đã biến mất trong đám đá vụn lởm chởm.
Giống hết như Tiểu Dung vậy, đều là người kỳ quái không thể lấy chuẩn mực người thường để bàn. Quách Tử An bật cười lắc đầu một cái. 
Cho nên hắn đối với bọn họ không có mong đợi gì, vốn cũng không phải là đồng bạn, đều là vì mình, mình làm chuyện của mình.
Quách Tử An đứng tại chỗ một khắc, giơ tay lên một cái, cây đuốc rơi xuống đống gỗ, lửa khói lập tức hừng hực.
Không khí đang cháy, thế lửa lan tràn, âm thanh đùng đùng vang vọng... 
Chạy mau, chạy mau, nóng bỏng, nghẹt thở, hỏa xa đuổi sát sau lưng, cái đó còn không phải chuyện đáng sợ nhất...
Dưới chân Quách Tử An truyền tới chấn động, chợt có tiếng ầm vang từ chỗ sâu trong động gầm thét truyền tới...
Rốt cuộc phía trước cũng thấy được ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, Quách Tử An nhảy một cái bắt được xích sắt rủ xuống từ trên đỉnh, hòn đá dưới chân vỡ ra, giá gỗ xiềng xích rủ xuống xung quanh đồng loạt lắc lư phát ra tiếng rầm rầm, giống như mưa rơi xuống dưới, xiềng xích Quách Tử An bắt được cũng rơi xuống theo... 
Tiếng vang một lần nữa truyền tới, toàn bộ hang động sụp đổ...
......
"Có chuyện gì xảy ra?" 
Mọi người vốn đang đứng trên mặt đất theo Răng Vàng Khè chỉ nhìn về phía di chỉ lăng hoàng hậu ở xa xa đột nhiên sợ hãi kêu lên, có mấy người nhát gan chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Răng Vàng Khè cũng ngồi xổm xuống, hai tay chống đất, cảm nhận chấn động truyền tới.
Chấn động này... 
"Động đất!"
"Là động đất!"
Đám người ở đây hét to, giống như rắn mất đầu chạy tán loạn xung quanh. 
Không, đây không phải là động đất, loại chấn động này có chút quen thuộc, sắc mặt Răng Vàng Khè trở nên trắng bệch, đứng lên kêu to: "Không nên chạy loạn, chuyện này..."
Lời của hắn bị tiếng rào rào cắt ngang, đất cát trên mặt đất văng ra từng sợi xiềng xích nổi lên, không chỉ có xiềng xích còn có cả thứ gì đó màu trắng bị xiềng xích trói buộc...
Một người đàn ông chạy nhanh đạp phải một cái xiềng xích đang nâng lên, đồ bị xích trói cũng đập tới trước mặt hắn, đó là một đoạn xương trắng thật dài, nện lên trên mặt khiến người đàn ông đó hét lên rồi bưng kín mặt. 
Mà một người đàn ông khác lại may mắn hơn hắn, thứ màu trắng được nâng lên cùng xiềng xích đập vào trong ngực của hắn, hắn theo bản năng bưng nó lên, sau đó thấy một hốc mắt đen ngòm, một cái đầu lâu nhìn thẳng vào mắt hắn...
Người đàn ông hét lên một tiếng rồi ngã về phía sau.
Mà cùng lúc đó, những người khác cũng thấy được xiềng xích và xương trắng được nâng lên, rơi tán loạn trên mặt đất hoang vu, còn chói mắt hơn cả mấy cái hột màu trắng trong đất cát nhìn thấy lúc trước... 
Mấy người chạy nhanh ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu.
"Đây không phải là động đất, đây là, hoàng hậu nương nương lại hiển linh."
Răng Vàng Khè "phù" một tiếng ngã quỵ dưới đất, sắc mặt trắng bệch lại đỏ lên, chợt nặng nề dập đầu xuống đất, lúc ngẩng lên thì giơ cao hai tay phát ra tiếng rống. 
"Hoàng hậu nương nương, hiển linh!"
......
"Động đất, động đất." 
Thành Huỳnh Sa Đạo ban ngày nhộn nhịp trở thành một mảng hỗn loạn.
Tiếng thét chói tai thay nhau vang lên, mọi người từ trong phòng trong nhà xông ra, loạn thành một đống ở trên đường.
Chấn động không kéo dài quá lâu, dần dần lắng xuống, dân chúng kinh hoảng còn chưa yên tâm lại thì thấy vô số người lao tới phía trước, đi đầu là một cô bé trên đầu có cột sợi dây thừng năm màu. 
"Là Tiểu Dung!"
"Thần nữ! Xảy ra chuyện gì?"
"Hả! Sao thần nữ lại khóc!" 
Đám người trên đường phố kinh hãi nhìn cô bé đối diện, trên khuôn mặt gầy nhỏ của nàng tràn đầy nước mắt.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nhưng Tiểu Dung giống như không thấy những người xung quanh, nước mắt không ngừng chảy, bước chân cũng không dừng lại. 
"Không phải, không phải, không phải ta đang khóc, ta không muốn khóc." Nàng lẩm bẩm nói.
Không phải nàng đang khóc? Vậy là ai đang khóc? Vẻ mặt dân chúng là sợ hãi lại khó hiểu.
"Đúng rồi, là hoàng hậu nương nương đang khóc." Có người kịp phản ứng la lớn. 
Đúng vậy, Tiểu Dung là thần nữ từng gặp qua phượng linh của hoàng hậu nương nương, vậy bây giờ đây là...
"Hoàng hậu nương nương hiển linh!"
Tiếng kêu vang lên, nhưng không phải do người ở đây nói, mà là từ phía cửa thành truyền tới, bên đó có một nhóm người đang chạy tới. 
"Nhanh đi xem, di chỉ Huỳnh Sa Đạo, hoàng hậu nương nương hiển linh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.