Đại Đế Cơ

Chương 90: Cáo thị




Tháng ba mùa xuân ấm áp, sau cơn mưa vó ngựa hỗn loạn đạp vào vũng bùn khiến người đi trên đường vội vàng né tránh, thế nhưng vẫn bị bùn bắn tung tóe khắp cả người. Tiếng kêu hoảng sợ hòa lẫn với tiếng thầm mắng, mọi người ngẩng đầu nhìn đội ngũ đang lao thẳng về phía cửa thành đằng trước kia.
Đây là một nhóm kỵ binh hơn bốn mươi người, trong tay có đao kiếm, trên lưng đeo cung tên, khôi giáp lẫn trong bầu không khí ảm đảm của mùa xuân lại lóe lên tia sáng u tối khiến người ta sợ hãi, giống như lưỡi hái bổ đôi đường lớn, bổ đôi cửa thành, đội ngũ tiến quân thần tốc không người nào dám ngăn cản.
"Đây là đang truy bắt dư đảng của Tần tặc." 
"Bọn họ có thượng phương bảo kiếm đó, ai dám ngăn cản."
"Thượng phương bảo kiếm cái gì, không hiểu thì đừng nói mò, cái đó gọi là quân lệnh."
"Dù sao đều là bọn họ muốn giết ai thì giết... Nói như vậy, Hắc Giáp vệ đã tới chỗ chúng ta sao? Quá dọa người rồi." 
Trước cửa thành, dân chúng vội vã muốn vào thành khiến cho tình hình có chút hỗn loạn nhưng vẫn tra xét nghiêm khắc như trước.
"Đại nhân yên tâm." Trong phủ nha, ba quan viên đối mặt với tướng quân đứng trong phòng khách nói: "Cửa thành nơi này chúng ta vẫn luôn tra xét rất nghiêm, hễ có gương mặt mới nào đều ghi lại trong danh sách."
Thông phán của phủ nha còn cầm ra một cuốn sách thật dầy. 
Tướng quân nói: "Chỉ tra cửa thành thôi là chưa đủ, còn phải lục soát trong phạm vi toàn phủ, từng nhà trong thôn xóm cũng không được bỏ qua."
Ba quan viên đưa mắt nhìn nhau.
"Nhưng không phải Hắc Giáp vệ đã bị thanh trừ rồi sao?" Tri phủ chần chừ: "Gần đây biên giới chúng ta không có phát hiện gì mới, đây là trắng trợn lùng bắt quấy nhiễu dân chúng rồi." 
Đồng tri và thông phán đại nhân cũng vội vàng gật đầu, nhất là bây giờ đã tới thời điểm gieo trồng của mùa xuân rồi.
"Chúng ta sẽ nghiêm tra ở cửa thành, cáo thị truy nã cũng đã truyền tới huyện trấn làng xã, xin đại nhân yên tâm, một khi xuất hiện người khả nghi..." Bọn họ nói nhưng còn chưa nói xong đã bị tướng quân cắt ngang.
"Bây giờ không phải là lục soát bắt Hắc Giáp vệ và tung tích của Tiết Thanh nữa." Hắn nói. 
Không phải? Vậy lục soát bắt cái gì? Các quan viên đều không hiểu.
"Người giết Hắc Giáp vệ." Tướng quân nói.
...... 
Cửa phòng khách của nha môn bị đóng lại, quan viên đi tới có chút kinh ngạc dừng chân, nhìn bốn binh lính mặt lạnh mặc khôi giáp đứng canh gác ngoài cửa.
Quan viên có chút áy náy với người đứng cạnh mình.
"Vương tri huyện, xem ra không đúng lúc rồi, hiện giờ tri phủ đại nhân không tiếp khách được." Hắn nói. 
Vương tri huyện tuổi còn trẻ, nhiều nhất là hai mươi tuổi, thanh tú văn nhã, cười nói: "Không sao, ngày khác ta lại tới sau."
Quan viên dẫn đường nói: "Có lẽ bên này sẽ kết thúc rất nhanh, hay là Vương tri huyện tới chỗ ta uống trà trước được không?"
Vương tri huyện thi lễ nói cảm ơn: "Vậy thì làm phiền rồi." 
Quan viên liên tục nói: "Không phiền, không phiền." Hắn xuất thân là cử nhân, ở trước mặt người là tiến sĩ vẫn luôn có chút tự ti mặc cảm nhưng mà thiếu niên tiến sĩ này lại không chút kiêu căng, làm công vụ cũng tốt vô cùng, cần cù không hồ đồ, thanh liêm không lỗ mãng, nhậm chức nửa năm được trên dưới nhất trí khen ngợi. Loại quan viên này tương lai tất nhiên có tiền đồ rộng mở, đương nhiên phải quan hệ tốt.
"Vương tri huyện là người phủ Trường An phải không?" Quan viên dẫn Vương tri huyện đi qua một bên, thuận miệng nói chuyện phiếm.
Vương tri huyện lên tiếng đáp: "Phải, là phủ Trường An." 
"Thật là trùng hợp, chỗ ta mới vừa có chút trà nói là của phủ Trường An, ngài nếm thử một chút xem có phải hay không?"
"Được."
Vương tri huyện đi theo quan viên này, vừa quay đầu liếc nhìn bốn binh lính đứng bên ngoài phòng khách của tri phủ rồi thu hồi tầm mắt bước qua bậc cửa. 
......
"Đại nhân, người diệt trừ Hắc Giáp vệ không phải là quan binh?" Tri phủ nghiêm túc nhỏ giọng hỏi.
Thông phán và đồng tri cùng nhìn về phía tướng quân, vẻ mặt tò mò hình như mơ hồ đoán được chút gì đó. 
Tướng quân nói: "Không phải, là nghịch tặc Tiết Thanh."
Nghịch tặc Tiết Thanh giết nghịch tặc Hắc Giáp vệ... Ba quan viên đưa mắt nhìn nhau, mối quan hệ này...
"Không chỉ có như vậy, Tiết Thanh đại nghịch bất đạo." Tướng quân nói: "Còn để lại những thứ này." Hắn lấy ra một tờ giấy đưa cho mọi người. 
Tri phủ nhận lấy, đồng tri và thông phán cũng vây tới, ba người thấy dòng chữ trên giấy thì hoảng sợ.
"Vậy mà..." Bọn họ bật thốt lên nhưng lời tới khóe miệng lại nuốt trở về.
Tướng quân nói: "Tiết Thanh không chỉ là một người, mà là một nhóm người, có lẽ bọn họ đã ngụy trang thành mã tặc sơn phỉ để ẩn núp. Bây giờ phải tra ra tung tích của bọn họ nhưng phải giữ kín chuyện này." 
Ba quan viên lại liếc nhìn chữ trên giấy lần nữa. Loại chuyện này thật đúng là không hay ho gì mà bố cáo, vẻ mặt bọn họ lại có chút phức tạp, chuyện đã đến mức độ này rồi sao.
"Dạ, chúng tôi đã biết." Bọn họ nghiêm túc nói: "Chúng tôi sẽ viết văn thư truy nã lần nữa, lấy danh nghĩa kiểm soát sơn tặc mã phỉ, không bỏ qua bất kỳ một người xa lạ khả nghi nào."
Lại thỏa thuận một ít chi tiết, tướng quân liền cáo từ để tiếp tục đi tuần tra, tri phủ tự mình đưa tiễn, khi trở lại phòng khách, đồng tri và thông phán còn đang ở chỗ này tiêu hóa tin tức trong khiếp sợ. 
"Thật không ngờ chuyện lại thành như vậy." Đồng tri nói.
Thông phán nói: "Như vậy chuyện nàng nói ở cửa cung lúc trước là sự thật."
Chuyện Tiết Thanh ở trước cửa cung kêu ta là đế cơ thật đã truyền tới nhóm quan viên ở những châu phủ cấp bậc trung này. Đối với chuyện này, triều đình giải thích là âm mưu của Tần Đàm Công, nghịch tặc nói vậy thì không thể tin. 
Bây giờ nghịch tặc không thể tin lại diệt trừ Hắc Giáp vệ, cho thấy nghịch tặc đó không cùng một phe với Hắc Giáp vệ...
Như vậy câu nói kia đương nhiên không phải là âm mưu của Tần Đàm Công, mà là lời chân thật do Tiết Thanh tự mình muốn nói...
Nàng là đế cơ thật. 
Gió tháng ba thổi qua, tri phủ rùng mình một cái.
"Này, ngươi nói bậy gì đó! Cái gì mà nàng là thật!" Hắn nhỏ giọng quát lên.
Thông phán vội nói: "Ta muốn nói là lời nàng nói trước cửa cung kia là thật, chứ không phải nói nàng chính là đế cơ thật." 
Lần này đồng tri cũng lên tiếng quát bảo ngưng lại.
Càng giải thích càng phiền toái, thông phán hừ một tiếng, giậm chân nói: "Vậy thì ta đi viết văn thư thông cáo truy nã." Còn chưa nói xong đã đi mất.
Đồng tri cũng cáo từ để đi làm việc, đồng thời cùng sư gia tâm phúc tiêu hóa cái tin tức làm người ta khiếp sợ này, tri phủ cũng không ngăn cản. 
"Chuyện này không phải chuyện đùa, vạn lần phải chú ý giữ bí mật." Hắn dặn dò: "Văn thư thông cáo truy nã viết xong, ta và ngươi cũng phải xem qua."
Đồng tri lên tiếng đáp "vâng" rồi rời đi.
Tri phủ lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Trên tờ giấy này viết mấy câu, trong đó hai câu: "Bảo Chương Đế Cơ trừ gian, giả hiệp Bảo Chương Đế Cơ phải giết" còn mơ hồ, ai đọc được cũng sẽ không hiểu rõ lắm, nhưng câu nói sau cùng thì trực tiếp trần trụi đánh vào mặt người ta, khiến cho người đọc được suy nghĩ tới nhiều chuyện không thể tưởng nổi. 
Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật ở dân gian.
Hít... Tri phủ không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân và một tiếng "đại nhân." 
Tri phủ có chút giật mình theo bản năng siết chặt tờ giấy trong tay, trong phòng khách vang lên tiếng tờ giấy bị vò nát, tiếng bước chân cũng dừng lại, nhìn qua hai quan viên đứng ở bên ngoài phòng khách. Hai người này cũng không phải người xa lạ gì, một người là văn lại của phủ nha, một người là tri huyện năm ngoái mới tới.
Tri phủ cất kỹ tờ giấy trong tay, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.
Vương tri huyện thi lễ gọi một tiếng "đại nhân" nói: "Hạ quan tới để bàn với đại nhân chuyện hạ thuế năm nay." Rồi bổ sung thêm một câu: "Lúc tết ta đã đề cập với đại nhân, đại nhân bảo ta hôm nay tới." 
Tri phủ suy nghĩ một chút, thật sự có chuyện này, nói: "Vào đi."
......
Quan binh xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ trong phủ thành khiến không ít người hỏi thăm xôn xao, bên phủ nha cũng trở nên bận rộn hơn so với lúc trước. 
Ba văn lại và mười mấy sai dịch trong sự vây hỏi của mọi người vội vàng chạy ra phía ngoài, có người đâm đầu đi tới suýt chút nữa đụng vào nhau.
Các văn lại nổi nóng muốn mắng người, khi ngẩng đầu nhìn thấy người trước mặt mặc áo quan, lời nạt nộ lập tức nuốt lại, khi nhìn thấy mặt mũi trẻ tuổi của người đi tới, trên mặt lại lộ ra sự vui vẻ...
Mặc dù là một tri huyện nhỏ nhưng lão gia xuất thân tiến sĩ không phải là người mà bọn họ có thể vô lễ. 
"Vương tri huyện, chuyện hạ thuế hôm qua chưa nói xong sao?" Một văn lại chủ động hỏi: "Tri phủ đại nhân ở sảnh sau đó."
Vương tri huyện xách trong tay mấy cái túi giấy, cười nói: "Không, bàn xong rồi, hôm nay ta tới là để gặp Hà đại nhân." Hắn giơ giơ bọc giấy trong tay: "Hôm qua nếm thử chút trà phủ Trường An của hắn, ta cảm thấy không đủ chuẩn, đúng dịp trong người có nên mang tới cho hắn nếm thử một chút." Lại cười nói tiếp: "Các ngươi làm xong cũng tới nếm thử một chút."
Các văn lại cũng cười nói tiếng cảm ơn, chủ động nhường đường cho Vương tri huyện. 
Các văn lại cũng không khách khí nữa nói: "Chúng ta phải đi dán cáo thị." Sau đó cùng các sai dịch vội vàng tản ra, dán cáo thị dọc trên đường từ phủ nha môn tới cửa thành, còn các huyện trấn cũng sẽ nhận được sau đó dán cáo thị ở huyện thành hương trấn của mình.
Thấy quan phủ dán cáo thị, dân chúng trên đường nhanh chóng tụ tập, có nơi là sai dịch lớn tiếng đọc một lần, có nơi là người biết chữ trong dân chúng tự mình đọc.
"Gần đây biên giới có sơn tặc mã phỉ làm loạn..." 
"Tất cả những người xa lạ không rõ lai lịch đều phải báo lên..."
"Quan phủ tập trung quan binh lùng bắt, nghe lệnh chớ nên ngăn cản, nếu không coi như đồng đảng..."
Sơn tặc mã phi vẫn luôn tồn tại nhưng đều là phân tán ẩn nấp trong nơi thôn dã, khiến cho quan phủ phải ra cáo thị tập trung lục soát cảnh cáo, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, dân chúng trên đường kinh ngạc lại sợ hãi không yên. Sơn tặc mã phỉ ở biên giới đã làm loạn tới mức này rồi sao? 
Bên trong thành lập tức ầm ĩ, xôn xao.
Có một nơi những người đi đường cũng đang nghe tuyên đọc cáo thị trên tường.
"Hiện giờ Hắc Giáp vệ ở biên giới đã bị diệt trừ, mọi người có thể yên tâm..." 
Có dân chúng đi ngang qua nghe được tiếng nói này quay đầu nhìn lại. Hắn vừa mới ở bên kia đường đi tới đây, ở bên đó cũng vừa mới nghe đọc cáo thị xong nhưng mà nội dung này...
Chẳng lẽ cáo thị còn không cùng nội dung sao? Giọng tuyên đọc bên kia tiếp tục truyền tới.
"Nói cho mọi người biết rõ, Hắc Giáp vệ là dư đảng nghịch tặc còn Tiết Thanh không phải nghịch tặc, Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật ở dân gian..." 
Hả?
Người đi đường kinh ngạc, tiếng tuyên đọc cũng dừng lại, dân chúng vây xem vẻ mặt đờ đẫn, một khắc sau thì xôn xao.
Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật ở dân gian! 
......
"Đại nhân, đại nhân."
Phủ nha náo loạn, vô số người chạy tới chạy lui, tri phủ lại càng bị một đám người vây quanh vội vàng lao ra ngoài. 
Tiếng vó ngựa khẩn cấp bước chân đạp loạn khiến binh khí va chạm, một đội quan binh cũng xông vào.
"Trương Văn Nhược!" Tướng quân quát lên, một bước lao tới, khí thế mạnh mẽ khiến các văn lại sai dịch lung lay: "Ngươi lại dám làm loạn!"
Sắc mặt tri phủ đỏ lên: "Chuyện này không liên quan tới ta! Cáo thị truy nã này là do ba người chúng ta tự mình tra xét." 
Ba người có thể làm chứng cho nhau là không hề tiết lộ bí mật.
Đồng tri: "Văn thư cáo thị này là ta tự mình nhìn bọn họ sao chép, tổng cộng mười bảy tờ, ta đều nhìn qua hết." Thề thốt nói ra.
Tri phủ lại kêu "Người đâu." Mấy tên văn lại sai dịch bị đẩy ngã trong sân viện. 
"Các ngươi bị người nào xúi giục thay đổi cáo thị."
Các văn lại sai dịch quỳ xuống đất kêu oan, tất cả cáo thị được dán đều bị thu lại rải trên mặt đất... Một tấm hai tấm ba tấm... Mười tám tấm.
"Đại nhân, đây không phải là cáo thị do chúng ta dán." Bọn họ đồng loạt hô lên: "Ở đây nhiều hơn, cái này nhiều hơn một tấm." 
Tờ giấy, kiểu chữ, hành văn đều là hình dáng của cáo thị phủ nha, nội dung lại hoàn toàn khác biệt.
Nội dung này chỉ có ba người trong phủ nha này biết, nếu như không phải ba người bọn họ tự tìm đường chết, vậy thì là... Tướng quân cầm tờ cáo thị đó trong tay, sắc mặt xanh mét, cặp mắt ứ máu.
"Tra, nghịch tặc!" 
"Tra, nghịch tặc ở trong phủ thành này!"
"Tra, bất kỳ một người lạ mặt nào không nói rõ lai lịch!"
Binh mã hỗn loạn sai dịch chạy loạn, cửa thành đóng kín, trên đường chính người chạy tán loạn, bên phủ nha cũng là một mớ bòng bong, người người chen chúc trong sân đụng nhau ngã trái ngã phải. 
"Ây da đạp phải ngươi, xin lỗi." Vương tri huyện nói.
Quan viên bên cạnh thấy là hắn thì cười khổ một tiếng tỏ ý không sao, lại nói: "Nhưng mà hiện giờ Vương đại nhân không rời đi được."
Vương tri huyện nói: "Thời điểm bất thường, ta hiểu." Bên ngoài ầm ĩ một trận, có người gọi to tên của hắn. 
Mọi người trong sân cũng nhìn qua, thấy hai tên sai vặt bị quan binh bắt giữ.
"Đây là người lạ." Bọn họ quát lên.
Vương tri huyện vội vàng tiến lên nói: "Đây là tùy tùng của ta." 
Các quan viên trong phủ nha vội vàng làm chứng giới thiệu Vương tri huyện, đám quan binh quan sát hai tên sai vặt này một chút rồi thả người.
"Quan viên cũng không được chạy loạn." Bọn họ nói xong thì xoay người đi ra ngoài, trấn giữ ở cửa nha môn.
Hai tên sai vặt kinh hoảng không yên vội vàng chạy tới sau lưng Vương tri huyện, Vương tri huyện an ủi bọn họ vài câu, rồi nhìn ra ngoài cửa một cái, vẻ mặt lạnh nhạt sau đó thu hồi tầm mắt nghe người bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện. 
"Thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy, thật dọa người."
"Thế mà lại có cáo thị như vậy..." 
"Ây, ngươi đừng nói nữa, lúc này..."
"Ta không nói cũng vậy thôi, nhiều người như vậy đều thấy được, hơn nữa ta cảm thấy không phải chỉ có nơi này đâu..."
Loại chuyện này nếu làm, khẳng định không phải chỉ xuất hiện ở chỗ bọn họ, những nơi khác chắc cũng đều có. 
Gió tháng ba của Huỳnh Sa Đạo không còn ác liệt nữa nhưng vẫn cuốn theo cát vàng thổi tới trên mặt khiến người ta không thoải mái. Cáo thị dán ở cửa thành cũng bị xé xuống soạt soạt, Quách Tử An giơ tay lên vỗ một cái, lui về sau mấy bước, nhìn kỹ nội dung trên đó.
"Cáo thị lần này không giống lúc trước." Hắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.