Đại Đế Cơ

Chương 89: Vì học




Hài tử.
Hài tử luôn luôn được thương tiếc, được đối xử tử tế.
Tống Anh nở nụ cười, nói: "Ta đã mười bảy tuổi rồi." 
Mười bảy tuổi vẫn gọi là hài tử, mười bảy tuổi có thể không làm được gì nhưng nàng không phải là người muốn lấy thân phận hài tử tới để mưu cầu sự thương tiếc.
Vì nàng biết thế giới này cũng sẽ không vì ngươi là hài tử mà sẽ đối xử tử tế với ngươi.
"Nhưng ta vẫn muốn học rất nhiều, vẫn là một hài tử tập tễnh học bước đi." 
Tứ đại sư nói: "Không phải là ý này."
Vậy là có ý gì? Hài tử còn có ý khác? Không phải là chỉ bản thân mình, vậy chính là chỉ hài tử của người khác... Bởi vì nàng là hài tử của hoàng đế nên mới có lúc này?
Tống Anh nhìn về phía Tứ đại sư, nói: "Trời có điều muốn dạy, ta sẽ tiếp thu, sẽ không vì xuất thân mà tự kiêu cũng không vì vậy mà tự oán." 
Sẽ không vì là huyết mạch thiên tử Đại Chu mà dương dương tự đắc, cũng sẽ không bởi vì quyền thần mà có lòng lang dạ sói muốn tàn sát, hay vì phụ mẫu đều mất mà tham sống sợ chết oán trời trách đất, nàng gánh vác sự tôn vinh của hoàng tộc Đại Chu đồng thời cũng gánh luôn sự đau khổ.
Tứ đại sư nhìn nàng gật đầu, nói: "Thật sự là một hài tử thông minh."
Tống Anh nhoẻn miệng cười. 
Tứ đại sư nói: "Nhưng cũng không phải là ý này."
Tống Anh hơi ngẩn ra.
"Không cần để ý lời của ta." Tứ đại sư nói tiếp, lại cất bước về phía trước: "Không phải nói cái gì cũng đều phải có một ý nghĩa." 
Tống Anh lên tiếng trả lời vâng: "Là Bảo Chương đần độn nên Bảo Chương mới muốn theo đại sư học tập."
Tứ đại sư nói: "Ngươi muốn học cái gì?"
Tống Anh nói: "Học thiên hạ đại đạo, học đạo trị quốc, học những gì đại sư dạy cho ta." 
Tứ đại sư cười nói: "Những điều muốn học thật đúng là không ít." Bước qua ngưỡng cửa.
"Ta bây giờ mới bắt đầu học đã muộn rất nhiều rồi." Tống Anh nói: "Phụ hoàng năm đó đã theo đại sư học rất sớm, học lâu như vậy..."
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, thiền trượng chạm đất, lời nói của Tống Anh cũng dừng lại, bên tai truyền đến giọng nói của Tứ đại sư: 
"Nhưng cũng không trị quốc tốt, cũng không tự bảo vệ được tính mạng của mình."
......
Ngôi miếu này so với cái lần trước lớn hơn một chút, phật điện cũng trang nghiêm, huy hoàng hơn. 
Tống Anh ngẩng đầu, nhìn loạt phật tượng từ bi nhắm mắt trong ánh sáng hoàng hôn, bên tai là giọng nói rắn rỏi và có nội lực của Tứ đại sư vang vọng:
"Thế nên ngươi vẫn muốn học sao?"
Tống Anh nở nụ cười, nói: "Đại sư, đương nhiên là muốn học." 
Tứ đại sư ở trước phật đường quay đầu nhìn nàng.
Tống Anh nói: "Cũng giống như đọc sách không nhất định đều trúng cử, học y không nhất định là có thể bách bệnh không lo, học đạo trị quốc không nhất định là có thể trị quốc tốt, điều này với đạo trị quốc không có liên quan. Điều này chỉ có liên quan đến việc ta có học giỏi hay không, còn kết quả và việc học tập của bản thân không liên quan."
Tứ đại sư cười ha ha, gật đầu, không nói gì, chợt lại vừa cười vừa tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó rất buồn cười. 
"Đại sư?" Tống Anh hỏi.
Tứ đại sư nhìn về phía nàng cười rồi nói: "Nghĩ đến vấn đề này, có người có lẽ sẽ có một kiểu trả lời khác."
Tứ đại sư tu bế khẩu thiền hiếm thấy mở miệng nói nhiều, còn nói người khác, người này là ai vậy? 
Tống Anh không có hỏi, mà chỉ nói: "Câu trả lời của ta là sai sao?"
Tứ đại sư lắc đầu cười nói: "Không phân biệt đúng sai." Nhìn Tống Anh, vẻ mặt hòa nhã: "Trên đời này có rất nhiều việc không liên quan đến đúng sai."
Trên mặt Tống Anh lại nở ra nụ cười, muốn nói gì đó thì Tứ đại sư đã xoay người đi về về phía sau điện. 
"Đến đây." Lão nói.
Tống Anh không nói gì thêm liền đi theo, hành lang hậu điện có bày một cái bàn, trên đó vẫn bày thức ăn đơn giản như lần trước. Nàng đi tới, đón lấy phật quan thiền trượng của Tứ đại sư cất đi.
"Ăn cơm đi." Tứ đại sư nói, tự cầm chén đũa lên trước. 
Tống Anh lên tiếng trả lời vâng, không khách khí liền ăn một cách ung dung tự tại, lúc này Tứ đại sư không có hồi ức gì đến mức phải rơi lệ nhưng ăn một hồi thì dừng lại.
"Ăn ngon không?" Tứ đại sư hỏi.
Tống Anh cầm đũa suy nghĩ một chút, nói: "Ăn ngon hơn lần trước." 
Tứ đại sư cười ha ha nói: "Lần trước..." Thần sắc lại nghiêm chỉnh: "Thật ra là không ngon đúng không?"
Tống Anh cười gật đầu đáp vâng.
Tứ đại sư nói: "Đến cõi đời này ăn cơm, chính là khổ." Nhìn chén dĩa trên bàn, dùng đôi đũa xốc lên một miếng đậu rang: "Nghèo hèn con kiến hôi, chén cơm này ăn không ngon, phú quý vương hầu chén cơm này cũng không ngon, mỗi người đều có cái khổ." 
Tống Anh nói: "Cái này gọi là nhân sinh đều khổ?"
Tứ đại sư nói: "Đúng vậy." Gắp đậu rang để vào trong chén của nàng.
Tống Anh nói: "Ta hiểu rồi, biết nỗi khổ của nhân gian mới có thể lòng mang thiên hạ." Gắp miếng đậu rang lên để vào trong miệng. 
Tứ đại sư nói: "Cũng không cần nghĩ rộng như vậy, là một người trở thành như vậy, ăn một chén  cơm duy trì sự sống, đều có nỗi khổ và không hề dễ dàng, hiểu được sự khổ sở ấy là có thể giải được vạn sự của thế gian."
Tống Anh nói: "Vâng, đã hiểu, đệ tử sẽ nghiêm túc tuân theo lời dạy bảo."
Tứ đại sư cười cười, chỉ vào chén đũa: "Ăn đi." 
Lúc này cho đến lúc tiễn Tống Anh rời đi không hề nói gì thêm.
Tống Anh đứng ở ngoài cửa vẫn còn đang nghĩ về cuộc đối thoại trước đó.
"Điện hạ." Tống Nguyên nhịn không được hỏi: "Thế nào?" 
Tống Anh vẻ mặt khó nén sự vui mừng, nói: "Tốt, được nghe Tứ đại sư giáo huấn, thực sự là được ích lợi không nhỏ, quả nhân rất mong chờ lần gặp tiếp theo với Tứ đại sư."
Xem ra trò chuyện với nhau rất vui, đám người Trần Thịnh, Vương Liệt Dương lập tức cúi người nói chúc mừng điện hạ.
Tống Nguyên cũng chúc mừng theo, sau đó nói: "Thủ Thư đại sư đã đưa người chưa?" 
Tống Anh nói: "Chưa."
"Đưa rồi thì... ủa?" Tống Nguyên ngẩn ra.
Các quan viên ở đây cũng hơi kinh ngạc, vẫn là chưa đưa? 
"Đại sư đang dạy ta, ta bắt đầu học tập." Tống Anh nói: "Thủ Thư sau khi ta học thành mới đưa, không vội."
Đó là khi còn hoàng đế tại thế, có những hoàng tử khác tranh chấp thời gian nên cần học từ từ, chậm rãi đợi, hiện nay việc cấp bách là đăng cơ phải có Thủ Thư làm chứng a, hơn nữa ai tới Hoàng Tự gặp Tứ đại sư không phải là vì Thủ Thư. Thật đúng là để học tập sao, Tống Nguyên có chút khẩn thiết, nhịn không được tiến lên... Trần Thịnh ngăn hắn lại, thi lễ với Tống Anh, nói: "Điện hạ thánh minh."
Tống Nguyên cũng lấy lại tinh thần liếc nhìn Vương Liệt Dương bên cạnh. 
Nhưng Vương Liệt Dương không nhìn hắn, trái lại gật đầu theo Trần Thịnh cũng nói: "Điện hạ nói đúng, học tập quan trọng nhất, Tứ đại sư ở gần kinh thành, mỗi lần gặp đều rất thuận tiện, điện hạ có thể dễ dàng theo đại sư học tập."
......
Người bên ngoài đã đi xa, ngôi miếu dần dần trở nên yên tĩnh, bóng đêm cũng từ từ bao phủ, bên trong ngôi miếu rơi vào một mảng mờ mịt, Tứ đại sư đứng ở phật điện bên ngoài hành lang, một hàng tượng phật ở đằng sau làm nổi bật lên sự gầy ốm, nhỏ bé. 
"Học rồi cũng trị quốc không tốt, không giữ được mạng... Nếu như để tiểu nữ kia qua đây trả lời, nó sẽ nói cái gì?" Lão chợt nói.
Giọng nói vừa dứt, lại vang lên giọng nói nho nhỏ: "Vậy còn học cái quái gì a..."
Đây rõ ràng là tự mình bịt lỗ mũi lẩm bẩm, lại ha hả cười rộ lên. 
"Muốn ta theo ngươi học, phải lấy ra chút thành ý chứ... Nếu không ngươi đưa tiền đi?"
"Đừng để ý những cái hư vô đó, đừng rót canh gà cho ta, ngươi rảnh rỗi, mọi người có chuyện cứ nói thẳng..."
Trong ngôi miếu không ngừng vang lên giọng nói nho nhỏ cùng tiếng thở dài, tựa hồ giống như chim cú gọi đêm, thanh âm dần dần yên lặng, chỉ chốc lát lại tựa như một tiếng than khẽ. 
"Ngay cả mình muốn học cái gì cũng không biết, làm sao có thể gọi là học tập chứ..."
"Kỳ thực vốn dĩ cũng không phải là vì học."
"Đây không phải là lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của phụ hoàng ngươi, việc này không liên quan đến đúng sai, chỉ liên quan đến lòng ta." 
Tiếng thở dài theo bóng người hòa nhập vào trong bóng đêm rồi biến mất.
.....
Trong bóng đêm, đại điện hoàng thành vẫn sáng đèn. 
Triều sự vẫn đang thương nghị, quân thần vẫn chưa có ăn, Trần Thịnh nhìn Tống Anh ngồi ở sau long án vẻ mặt chuyên chú không có chút mỏi mệt, thiếu niên thiên tử, nếu có trưởng bối ở đây, giờ khắc này sẽ để thái giám tới khuyên nhủ, chuyên cần với quốc sự là chuyện tốt nhưng cũng phải quý trọng long thể.
Nhưng mà không còn trưởng bối hoàng hậu như vậy rồi. Đây cũng xem là kiểu hài tử nhà nghèo sớm quản việc nhà đi?
"Đây có lẽ chính là giống như đại sư nói nhân sinh gian khổ." Tống Anh nói, nhìn các quan viên đang ngồi mỉm cười: "Chén cơm làm thiên tử này ăn không ngon, chén cơm làm đại thần này cũng không ngon." Thả tấu chương trong tay xuống: "Mặc kệ ăn có ngon hay không, quả nhân hôm nay cũng không quản cơm của các ngươi nữa, mọi người về nhà ăn nhé." 
Các quan viên đều cười rộ lên, đứng dậy thi lễ xin cáo lui.
"Về chuyện lễ nghi đăng cơ điện hạ yên tâm, thần sẽ sắp xếp chu toàn." Vương Liệt Dương nói.
Tống Anh mỉm cười gật đầu nói: "Các ái khanh vất vả rồi." 
Chúng quan lại thi lễ sau đó xin cáo lui.
"Tống đại nhân và Trần đại nhân dừng bước đã." Tống Anh nói.
Tống Nguyên và Trần Thịnh lên tiếng trả lời vâng, Tống Nguyên liếc nhìn Vương Việt Dương, Vương Liệt Dương không có chút phản đối, mặt mang ý cười cùng mọi người lui ra ngoài. 
"Không hỏi tới chuyện Thủ Thư mà lại đồng ý chuẩn bị đại điển đăng cơ." Tống Nguyên nói: "Lão cáo già này chắc chắn không có lòng tốt gì."
"Hắn không có lòng mưu phản, nếu nói không có lòng tốt cũng chỉ vì dục vọng quyền lực của hắn, không cần để ý đến." Tống Anh nói, nhìn về phía Tống Nguyên: "Tiết Thanh sao rồi?"
Chuyện này Tống Nguyên đã sớm muốn nói nhưng Tống Anh muốn chuyên tâm bái kiến Tứ đại sư không để cho hắn bẩm báo, Tống Nguyên kể lại mọi chuyện một cách tỉ mỉ, dưới ánh đèn lồng sáng rực, nghe kể lại xong vẻ mặt của Tống Anh vẫn bình tĩnh như trước. 
"Quả nhân đã biết." Nàng nói, vừa cười cười: "Xem ra nàng không tin quả nhân rồi."
"Điện hạ đã quá tin tưởng nàng ta rồi." Tống Nguyên oán hận nói.
Trần Thịnh tiến lên phía trước nói: "Những quan binh đó vẫn chưa nhìn thấy người thật của nàng, có lẽ có nỗi khổ trong lòng..." 
Tống Nguyên chen ngang lời hắn, nói: "Trần tướng gia, ngươi tin tưởng nàng là vì nỗi khổ trong lòng sau đó làm ra chuyện này sao?"
Trần Thịnh im lặng, thiếu nữ kia làm việc luôn luôn là có chủ ý của mình, tự lừa gạt mình là việc không có ý nghĩa.
"Điện hạ, việc này không phải chuyện đùa, đây là nghịch tặc, đây là phản loạn." Tống Nguyên nói: "Điện hạ không được nhẹ tay nữa." 
Dưới ánh đèn trong chốn cung đình, Tống Anh đứng lên.
"Vậy thì tiêu diệt và giết đi." Nàng nói: "Nếu nàng đã muốn như vậy thì cứ làm giống như nàng mong muốn."
Tống Nguyên lên tiếng trả lời vâng, Trần Thịnh muốn nói gì đó cuối cùng lại im lặng. 
Không có gì để nói nữa rồi.
Hoàng quyền không cho phép bị vấy bẩn, việc đã đến nước này, chỉ có một con đường chết.
..... 
"Tiết Thanh này quả nhiên lợi hại."
Ở ngoài thành, Vương Liệt Dương vừa bị mấy quan viên vây quanh đi về hướng xe ngựa vừa cười nói.
Các quan viên gật đầu: "Hiện giờ tin tức bị che giấu nhưng chuyện này bất quá cũng chỉ là một câu nói." 
Lại có người không hiểu nói: "Tướng gia, chúng ta thật sẽ không ngăn cản đại điển đăng cơ sao?"
Vương Liệt Dương nói: "Tại sao phải ngăn cản, Thủ Thư chưa lấy được, dân gian còn có một người tự xưng là đế cơ, thật sự là không bao giờ có đại điển đăng cơ a."
Còn mang thanh danh như vậy mà đăng cơ là vết nhơ cả đời, trước mặt thần tử không ngóc đầu lên được đâu. 
Có quan viên thấp giọng nói: "Nếu như Tiết Thanh là thật, sau này..."
Nếu như Tiết Thanh là thật, lúc này mặc dù không hỏi, tương lai thắng rồi, bọn họ có phải là sẽ bị truy cứu trách nhiệm?
Vương Liệt Dương trách một tiếng, nói: "Ta cái gì cũng không biết, ta là bị bọn họ che mắt, người không biết không có tội, muốn chúng ta làm những gì, trước hết cũng phải ít nhiều để cho chúng ta nhìn rõ một chút về tương lai chứ..." 
Bây giờ thì sao, giết một ít Hắc Giáp vệ, hô hào một ít khẩu hiệu chạy trốn như chó, tương lai như thế nào vẫn còn mờ mịt lắm.
Các quan viên cười lên tiếng trả lời vâng, đến trước xe ngựa, có người nhấc màn xe lên, có người dìu, đưa Vương Liệt Dương bước lên xe ngựa, lại vui vẻ đi vào kinh thành trong bóng đêm.
Kinh thành ban đêm không còn nhộn nhịp như ban ngày, trên đường rải rác quan binh làm người đi đường bước nhanh chân hơn. 
Bước đi vội vã, một hình bóng nhanh chóng đi qua mấy con phố, gõ vào một cánh cửa, tiếng gõ cửa gấp gáp, nghe kỹ lại thì có nhịp điệu, theo thanh âm kia tiếng cửa kẽo kẹt mở ra.
"Quá lạnh rồi, mau đưa rượu nóng tới, ta cóng đến sắp tiêu chảy rồi." Người nọ chân giậm tay chà xát khoa trương nói, một mặt vội vội vàng vàng đi vào.
Gã sai vặt mở cửa hừ một tiếng nói: "Thực sự là lười biếng. Bảo ngươi đi ra ngoài làm việc thì luôn thế này thế kia..." 
Vừa cười mắng rồi đóng cửa lại, ánh đèn lồng soi sáng tấm biển đề ba chữ Tri Tri đường.
Người bị tiêu chảy kia nhanh chóng được đưa tới một gian phòng.
"Xuân Dương thiếu gia kêu ta tới nói với mọi người, đã ấy được tin tức nàng giết Hắc Giáp vệ và để lại dòng chữ..." Hắn gấp gáp nói, lời nói còn chưa dứt bên trong đã có người nhìn hắn hừ ngắt lời. 
"Đã biết." Người kia nói.
Đã biết? Người đó nháy mắt mấy cái, một người đứng bên cạnh quay đầu nhìn hắn nháy mắt mấy cái, người vừa đến chợt bừng tỉnh, người nọ là gã sai vặt của Bùi Yên Tử. Vậy thì hết cách, Yên Tử thiếu gia lại nhanh hơn một bước, hắn nhún nhún vai nhìn về phía bên trong, chỉ thấy đốt một ngọn đèn, mười mấy thanh niên ngồi đứng lúc này đang xúm lại Trương Liên Đường.
Dưới đèn, Trương Liên Đường trong tay đang cầm một tờ giấy mỏng tập trung suy nghĩ, tựa hồ trên giấy đang viết thiên thư gì rất khó hiểu vậy. 
Có một thiếu niên khoảng mười năm mười sáu tuổi khuôn mặt kích động lại mang vẻ ngượng ngùng nói:
"Túi tiền này là buổi tối ghi sổ sách mới phát hiện." Trong tay hắn cầm một miếng vải thô được dùng làm túi tiền, nhưng so với những thứ ở trên phố lại là loại không tầm thường chút nào. Chỗ khác biệt duy nhất chính là mặt trên có thêu một chữ triện màu đỏ: "Thư chưởng quỹ của cửa hàng biết nặng biết nhẹ, lập tức thúc ngựa ngày đêm không ngừng tự mình đưa tới, sợ rằng những người khác nói không rõ, ta, ta cũng sợ những người khác nói không rõ, ta tự mình đến..."
"Thường Thụ, đã biết rồi, ngươi nói mấy lần rồi." Trương Song Đồng vỗ vai hắn, lướt qua vai hắn nhìn về phía Trương Liên Đường: "Tam Nương rốt cuộc cũng chịu nói rồi nhưng là nói gì?" 
Liếc nhìn tờ giấy mỏng chỉ có hai chữ.
Trương Liên Đường nói: "Làm không."
Làm gì, là hỏi bọn họ những chỗ bán sách của Tri Tri đường kia tìm nàng làm gì sao? Sở Minh Huy ha ha cười rộ lên. 
"Các ngươi có cảm thấy hai chữ này đọc ra rất tà đạo không?" Hắn nói, khoác vai một người thanh niên, choàng qua thắt lưng thô kệch, ưm một tiếng: "Làm không?"
Những người trẻ tuổi kia cười rộ lên, có người vỗ vỗ vai Sở Minh Huy có người lắc đầu, nhưng trên mặt của mỗi người đều khó nén sự vui sướng đến kích động.
Nhớ mãi không quên tất sẽ có tiếng đáp lại, luôn làm những chuyện khiến cho người ta vui vẻ. 
"Có thể làm gì, lo lắng cho nàng mà thôi." Có người nói.
"Chuyện gì vậy?" Còn có người hơi căng thẳng: "Viết cái gì vậy?"
Trước đây thư tín của mọi người đến đi rất nhiều, nhưng lần này vẫn không giống với lúc trước, những người trẻ tuổi kia cúi đầu nghị luận, bên trong phòng mờ tối trở nên ầm ĩ. 
Tầm mắt Trương Liên Đường cuối cùng cũng rời khỏi tờ giấy mỏng kia, giơ tay lên nói: "Bút."
Trương Song Đồng cười nói: "Liên Đường ca cuối cùng cũng xem hiểu hai chữ này rồi."
Trương Liên Đường nói: "Đúng vậy, đã xem hiểu." Nhìn về phía mọi người: "Nàng không phải đang hỏi chúng ta muốn làm gì, mà là hỏi chúng ta, có làm hay không, làm hay không làm." 
Ơ? Cái gì? Có làm hay không? Có làm hay không?
Làm không? Làm... không?
Là làm không! Bên trong nhất thời náo nhiệt, mực đậm nặng nề đè xuống tờ giấy. 
Làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.